Ôn Nhĩ Hoa ngồi ở bàn bên cũng bình thản đứng dậy đi theo.
***
Trong góc ngoặt của nhà vệ sinh, Nghiên Thời Thất đứng rửa tay, bóng đèn ấm áp trên đỉnh đầu chiếu xuống vầng trán của cô, hàng mi dày tạo nên chiếc bóng mờ nhạt trên mi mắt.
Đúng lúc này tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất vang lên.
Nghiên Thời Thất nhìn vào gương, bất chợt bắt gặp ánh mắt của người kia.
Cô khẽ nhướng mày, cúi đầu xuống thì nghe thấy tiếng cười khinh mạn của cô ta: “Đã lâu không gặp.” Hóa ra người đến là Kiều Phỉ Bạch.
Cô ta mặc một chiếc váy đen bó sát cùng kiểu với Lăng Mật.
Trong những dịp như thế này, màu sắc trang phục phải trang trọng, nhưng cô ta quá lộ liễu phô bày cơ thể.
Ban đầu vì chuyện của Diệp Tịch Noãn, Thiên Thừa Entertainment ra mặt khởi tố Kiều Thị Entertainment, bởi vậy Diệp Tịch Noãn ngồi tù, Kiều Phi Bạch bị tước mất vị trí Giám đốc điều hành.
Xem ra hiện giờ cô ta sống không tồi, vẫn còn giữ dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ như cũ.
Có điều cô ta là con gái nhà họ Kiều, xuất hiện trong tiệc tối nhà họ Tần cũng không có gì lạ.
Nghiên Thời Thất liếc đối phương qua gương, sau đó lau tay định bỏ đi.
Cô không cảm thấy mình với Kiều Phỉ Bạch cần thiết phải hỏi han khách sáo.
Kiều Phỉ Bạch vẫn đứng yên tại chỗ, quan sát bóng Nghiên Thời Thất rời đi từng bước trước mặt mình, chợt cảm giác mình bị coi thường.
“Nghiên Thời Thất, cô đứng lại đó!” Cô ta gấp gáp gọi từ phía sau.
Bước chân Nghiên Thời Thất khựng lạ, cô quay đầu liếc cô ta, trong đôi mắt thờ ơ tràn ngập xa cách, “Có chuyện à?” Giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, hoàn toàn là thái độ đối xử với người lạ.
Kiều Phỉ Bạch mím môi, bước lên phía trước, cười giả lả, “Đã lâu không gặp, nói chuyện một lát nhé?” Nghiên Thời Thất hờ hững đáp: “Không muốn nói!” Giữa hai người bọn họ, ngoài giả dối thì còn có thể ba hoa cái gì với nhau nữa? Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Kiều Phỉ Bạch xuất hiện trong nhà vệ sinh, rõ ràng là cố ý đến tìm cô.
Vài lần đối đầu gay gắt đều không thắng lại cô, cô ta đúng là nghiện bị hành hạ.
Dứt lời, Nghiên Thời Thất định rời đi, Kiều Phỉ Bạch đột nhiên mỉa mai sau lưng cô, “Cô đi vội vã như thế, có phải muốn quay về với cậu Tư nhà họ Tần không? Sao thế, tưởng mình được xuất hiện trong tiệc cảm ơn của nhà họ Tần là có thể giành được sự chấp thuận của họ sao?” Nghiên Thời Thất: “...” Trong đầu Kiều Phỉ Bạch toàn bã đậu đúng không? Cô thầm thở dài một tiếng, quay lại nhìn Kiều Phỉ Bạch, dùng ánh mắt thương hại quét một lượt người cô ta từ trên xuống dưới, “Đầu óc cô Kiều có vấn đề, có cần đi khám bệnh không?” Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao cô ta và Bùi Đường lại ở bên nhau rồi.
Một thiếu não, một mắt mù, đúng là xứng đôi vừa lứa.
Kiều Phỉ Bạch nghe thấy lời nhạo báng này thì sắc mặt lập tức đanh lại, “Nghiên Thời Thất, cô không cần châm chọc tôi.
Cô cho là bản thân mình tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu? Được có mặt ở đây nên tự coi mình là cô chủ nhà họ Tần thật rồi à?” Cô ta nói gần nói xa, nhưng đều là giễu cợt Nghiên Thời Thất, cực kì trơ trẽn.
Trong mắt cô ta, nhất định Nghiên Thời Thất dùng thủ đoạn nào đó mới có thể khiến cậu Tư chiều chuộng và quan tâm đến mình như vậy.
Không phải người nhà họ Tần, thể mà lại được ngồi ở bàn gia chủ, chẳng trách chị Mật bị chọc giận đến nỗi nuốt cơm không trôi.
Đúng là cô ta đã xem thường Nghiên Thời Thất rồi.