Lúc nhìn thấy tin tức này, mắt anh chợt lóe lên tia sáng mờ nhạt.
Sau khi tìm được người duy nhất mà anh theo dõi thì nội dung Nghiên Thời Thất mới đăng lên cũng bất ngờ đập vào mắt.
Trái tim đã được tôi luyện qua sương gió bỗng chốc tràn ngập sự ấm áp, rung động đến tâm can.
Khoảng hai mươi phút sau, Nghiên Thời Thất đi từ trong phòng tắm ra.
Gương mặt của cô ửng hồng, ánh nước trong mắt dập dềnh, theo thói quen tìm kiếm bóng dáng người nào đó trong phòng ngủ nhưng lại chẳng thấy anh đâu.
Đã gần mười một giờ rồi mà anh còn đi đâu? Nghiên Thời Thất hoang mang ngồi nơi đầu giường, thỉnh thoảng xuyên tay qua làn tóc.
Như nghĩ tới điều gì đó, cô lại đứng lên lấy điện thoại di động đang đặt trên bàn trà, đăng nhập vào trang chủ Weibo.
Cô muốn nhìn thử xem tình huống dư luận trên mạng hiện giờ.
Trên bảng hot search có một cái tên được đẩy lên đầu, mà phía sau còn thêm một chữ “Hot”.
Lại có bài đăng bùng nổ à? Lúc nhìn thấy tin này, bàn tay đang gặp tóc của Nghiên Thời Thất dừng lại.
Cô nhìn chằm chằm cái tên đang nằm trên bảng hot search mà tim đập rối loạn.
[Thành cổ ngõ xưa...] Chỉ một cái tên mà đã dậy lên vô số trăng gió.
Cô lưỡng lự ấn vào, chẳng bao lâu đã nhìn thấy bài đăng ở phía trên cùng trong trang cá nhân của người đó.
[Thành cổ ngõ xưa]: Xin chào bà Tần, anh là ông Tần đây.
[Hình ảnh]@Nghiên Thời Thất V.
Hình ảnh kèm theo bài đăng là tấm hình Kiều Mục đã từng chụp lén trên xe chuyên dụng.
Cô ngồi trước cửa kính xe, đôi mắt sáng long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ, gò má đắm chìm trong biển đèn đường sặc sỡ.
Nghiên Thời Thất không biết câu chuyện phía sau tấm hình này.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ, chính là tối hôm đó, trên đường từ Tuyền Thành về, người cô rất rất muốn gặp, là Tần Bách Duật.
Cái tên [Thành cổ ngõ xưa]này chủ động công khai mình là ông Tấn, lại khiến tinh thần hóng hớt của cộng đồng mạng nổ mạnh.
Vô số người đang tò mò anh là ai, thân phận thế nào, có tài đức gì mà lại bắt được siêu mẫu.
Mà Nghiên Thời Thất cũng chẳng thèm nhìn bình luận nữa, bởi vì cô đang xem từng nội dung bài đăng của [Thành cổ ngõ xưa.
Trong Weibo của anh có 322 nội dung, toàn bộ là chia sẻ lại bài đăng Weibo của cô.
Chỉ duy nhất một bài đăng là do bản thân tự viết, đó là tin công bố kết hôn vừa rồi.
Thì ra, anh đã ấn theo dõi cô từ sớm rồi.
Nghiên Thời Thất nắm chặt điện thoại di động, sau khi ấn nút theo dõi thì lập tức lê dép đi ra khỏi phòng ngủ.
Đêm đã khuya, trăng treo trên ngọn cây liễu.
Nhiệt độ trong hành lang có hơi lạnh ngấm xương, nhưng lại không thể làm nguội đi sự sôi sục trong lòng cô.
Có phải trong những tháng ngày chưa gặp nhau thì anh vẫn luôn dùng cách này để nghe ngóng từng chi tiết về cuộc sống của cô không? Thậm chí, bài đăng đầu tiên mà anh chia sẻ chính là bài viết thất tình lúc cô chia tay với Bùi Đường trước đây.
Nghiên Thời Thất đi thẳng xuống phòng khách dưới lầu.
Xung quanh tối tăm, chỉ có đèn đêm trên tường bên thang lầu vẫn còn ánh sáng.
Cô đi vòng qua cửa thang lầu thì đã nhìn ánh sáng từ phòng ăn phản chiếu trên mặt đất đá hoa cương của phòng khách.
Nghiên Thời Thất vỗ vỗ lên ngực, kìm nén trái tim đang đập dữ dội lại, rồi mới tiến từng bước tới gần phòng bếp.
Xung quanh u ám, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp là tỏa sáng.
Cánh cửa thủy tinh khép hờ, đập vào mắt là bóng dáng cao quý đang bận rộn lại ưu nhã của Tần Bách Duật.
Anh rực rỡ như ngọc, dù là đang bận rộn bếp núc cũng không thể làm giảm khí chất vô cùng tao nhã trên người anh.
Nghiên Thời Thất nhìn say mê, giống như bị ma quỷ xui khiến vậy, đi qua cửa thủy tinh phòng bếp, bước vào thế giới của anh, ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh Tư, anh là [Thành cổ ngõ xưa] sao?” Tần Bách Duật đặt chén canh lên trên bàn, tiện thể còn kéo lấy tay cô, giọng điệu dịu dàng lại nồng ấm, “Ừ.”