Nghiên Thời Thất không hiểu, rõ ràng là bọn họ chỉ mới quen nhau vài ngày trước, nhưng sao cô lại luôn có thể cảm nhận được một tình yêu thầm kín và mạnh mẽ như một tình cảm sâu đậm tận xương từ anh vậy chứ? Sao sự lo lắng của cô lại khó kiểm với anh? “Tần Bách Duật, trước đây chúng ta từng quen nhau sao?” Cuối cùng cũng không kiểm nổi sự nghi ngờ càng lúc càng nhiều trong lòng, Nghiên Thời Thất bất ngờ buột miệng nói ra.
Vẻ mặt anh không hề thay đổi, bàn tay to dày nắm lấy ngón tay hơi lạnh của cô, giọng điệu sâu xa, “Có lẽ!”
Có lẽ gì?
Trả lời như không vậy! Nghiên Thời Thất không nhụt chí, cúi người xuống, nắm chặt lấy tay anh trong vô thức, “Vậy...
có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?” Tần Bách Duật đè lại độ cong nơi khóe môi, im lặng nhìn khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết đầy tò mò của cô gái.
Anh nhìn cô chăm chú không chớp mắt, hồi lâu sau mới ung dung nói: “Em thấy thế nào?” Nghiên Thời Thất: “...” Cô hít một hơi như nhụt chí, có chút lực bất tòng tâm.
Nhìn thái độ của Tần Bách Duật, rõ ràng là anh không có ý định nói thật.
Trong lòng Nghiên Thời Thất tràn đầy ngờ vực vì không nhận được câu trả lời, trái tim ngứa ngáy khó nhịn nhưng lại không có chỗ trút ra.
Trí nhớ của cô rất tốt, cũng chưa trải qua chuyện mất trí nhớ máu chó nào.
Nếu cô đã từng quen biết hoặc từng gặp một người đàn ông ưu tú và xuất sắc như Tần Bách Duật thì không lý nào cô lại không có ấn tượng.
Nghiên Thời Thất rơi vào suy nghĩ bế tắc thật lâu không cách nào tự kiểm soát được.
Người đàn ông bên cạnh nhìn vẻ mặt rầu rĩ và hoang mang của cô không chớp mắt.
Ánh sáng trong mắt anh vụt tắt, im lặng thở dài, quả nhiên là cô quên rồi! Yên lặng suốt quãng đường, Nghiên Thời Thất thôi nghĩ ngợi khi xe dừng hẳn.
Lúc nhìn thấy tòa nhà to lớn cao chót vót ngoài cửa sổ xe, cô yên lặng chấp nhận sự sắp xếp này.
Đêm nay Nghiên Thời Thất ngủ không ngon lắm.
Trong vài hình ảnh thời gian vừa xa lạ vừa quen thuộc trong mơ, luôn lóe lên bóng hình của một thiếu niên phóng khoáng, như đã từng gặp nhưng lại không tìm thấy lối ra kí ức, cứ trăn trở trôi nổi, muôn vàn nan giải.
***
Hôm sau, không bất ngờ khi dưới mắt Nghiên Thời Thất xuất hiện quầng thâm.
Lúc xuống nhà, cô đã thấy chị Lâm cười tủm tỉm chuẩn bị xong bữa sáng, Tần Bách Duật có cuộc họp, đã đến công ty.
Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn ăn gặm bánh mì sandwich.
Tối hôm qua hình như cô thấy ai đó trong mơ, nhưng...
không tài nào nhớ nổi! Bị giam hãm trong cảm xúc nghi hoặc, Nghiên Thời Thất chẳng thấy ngon miệng chút nào.
Ăn sáng xong, cô nhận được điện thoại của ông Nghiên.
Cô được thông báo là hai vợ chồng bọn họ phải đến Để Kinh một tuần, bảo cổ có rảnh thì đến trường trông nom Nghiên Thời Dương.
Đã quen với việc này, Nghiên Thời Thất vui vẻ đồng ý.
Không biết bắt đầu từ khi nào mà ông Nghiện và bà Nghiên gần như cứ mỗi hai ba tháng sẽ đến Để Kinh một chuyển.
Cô đã từng tò mò hỏi thăm, nhưng ông Nghiên lấy lí do qua lại làm ăn để trả lời cô lấy lệ.
Lâu dần cô cũng quen, không còn hỏi nữa.
Gần trưa, Thành Nghiệp Nam bất ngờ gọi điện tới.
“Chuyện của Diệp Tịch Noãn có liên quan đến em không?” Vừa kết nối, anh ta đã chất vấn.
Nghiên Thời Thất không giấu giếm, cất giọng lãnh đạm: “Ừ, có!” Lắng đọng vài giây, Thành Nghiệp Nam ngập ngừng hỏi, “Vậy còn em? Có sao không? Có bị người ta chụp hình không?”
“Không!” Nghiên Thời Thất không có ý định giải thích, Thành Nghiệp Nam nghe thấy câu trả lời ngắn gọn của cô thì lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Không sao thì tốt, anh mới từ Cẩm Thành về, chiều nay sẽ đến hủy hợp đồng với cô ta! Lần này anh không làm cô ta táng gia bại sản là không được!” “Anh không tò mò chi tiết quá trình sao?” Nghiên Thời Thất biết Thành Nghiệp Nam ủng hộ mình, ngồi trong phòng rót cho mình một cốc nước, giọng nói xen lẫn vài phần nghiền ngẫm.
Thành Nghiệp Nam giấu tất cả tình cảm vào tận đáy lòng, cười vô tư, “Không cần, cô ta gây chuyện trong tiệc kỷ niệm của Tần thị, anh có thể đoán được chút ít!”