Nghiên Thời Thất đang đặt chiếc hộp xuống bỗng khựng lại, khóe môi cong lên thành nụ cười cay đắng, “Đúng vậy, không hề suôn sẻ chút nào.” “Có cần giúp đỡ không?” Giọng anh trầm khàn thuần túy, không hề trực tiếp can thiệp mà lại khéo léo hỏi ý kiến của cô.
Nghiên Thời Thất lặng lẽ nhìn Tần Bách Duật, đôi mắt hơi nheo lại, trái tim bất chợt vô cùng ấm áp.
Nghiền ngẫm một hồi, cô mới cắn khóe môi, nét mặt thả lỏng, giọng nói mang theo sự nũng nịu: “Có lẽ cần chút xíu.” Nghe vậy, đôi mắt của Tần Bách Duật tỏa ra nét dịu dàng, sưởi ấm gương mặt lạnh lùng của anh.
Hiển nhiên là sự thẳng thắn của Nghiên Thời Thất làm anh rất vui vẻ.
Cánh môi mỏng của anh nhếch lên, “Rất sẵn lòng!” Nghiên Thời Thất không hề lưỡng lự nữa, đôi mắt long lanh như làn nước nhìn anh, “Em muốn anh giúp em điều tra một người.
Không cần quá nhiều, chỉ cần hoàn cảnh gia đình và hành tung trong vòng nửa tháng gần đây của cô ây.” “Được.” Tần Bách Duật không hỏi nhiều, ung dung lấy di động ra rồi gọi điện thoại.
Nghiên Thời Thất ngồi đối diện anh, dáng vẻ tuấn tú của anh choáng ngợp trong tầm mắt cô.
Thật ra cô có thể không cần làm phiền Tần Bách Duật, nhà họ Nghiên cũng có công ty điều tra hợp tác dài hạn.
Nhưng nếu có lựa chọn đối tác làm ăn của nhà mình thì sẽ đánh động đến ông Nghiên.
Vậy nên cô bằng lòng lựa chọn sự giúp đỡ của Tần Bách Duật! Bởi vì ở trước mặt anh, từ trước đến nay cô luôn có thể là chính mình.
Không cần huênh hoang mà đây chính là sự tin cậy nảy sinh từ đáy lòng, là sự tin tưởng vững chắc chỉ cần quay đầu lại thì anh vẫn luôn luôn ở đó.
Nghiên Thời Thất không hề hay biết mình đang nhìn anh say đắm.
Đôi mắt trong trẻo tràn ngập si mê, phản chiếu sâu sắc dáng vẻ cao lớn như ngọc của anh.
Mãi cho đến khi...
Chóp mũi hơi ngứa!
Cô đột nhiên khôi phục lại lí trí, giương mắt lên thì nhìn thấy Tần Bách Duật đứng trước mặt mình từ bao giờ.
Ngón tay thô ráp lướt qua chóp mũi cô, giọng điệu trêu chọc của anh mang theo ý cưng chiều, “Thích ngắm anh đến vậy à?” Nghiên Thời Thất: “..” Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay cỡ lớn lập tức đỏ bừng lên! Sao cô lại không biết xấu hổ đến thể chứ?! Nghiên Thời Thất lườm anh, gạt tay anh ra rồi nói nhỏ, “Anh nói mò gì thể...” Lời chân thật! “Rừ rừ...”
Đúng lúc này, sự bối rối và ngượng ngùng của cô đã bị âm thanh rung động trên bàn cắt ngang.
Tần Bách Duật vẫn mỉm cười, sải dài bước chân đi qua cầm lấy di động.
Sau khi nói vài câu ngắn gọn, máy fax trên bàn làm việc lập tức vang lên giấy chạy.
Chỉ vài phút sau, một bản tài liệu trọn vẹn đã hiện ra trước mặt cô.
Tần Bách Duật đưa tài liệu cho cô, lông mày hơi nhếch lên, nét mặt trông rất bình tĩnh.
Nghiên Thời Thất ngạc nhiên cầm tài liệu, trong lòng sợ hãi như có sóng to gió lớn ập đến.
Thể lực nhà họ Tân quả nhiên mạnh đến mức làm người ta kinh hãi! Chỉ trong thời gian ngắn, cô đã nắm trong tay tất cả thông tin của cô nữ sinh kia, thậm chí tài liệu còn chi tiết đến mức ghi lại cả thời gian hành kinh trong vòng vài tháng gần đây.
Nghiên Thời Thất kiềm chế sự kinh ngạc, lặng lẽ che mặt đi, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô nhìn chằm chằm vào bản tài liệu, nhanh chóng đọc hết.
Mãi đến khi xem xong chữ cuối cùng, hàng mày đậm của cô nhíu lại, biểu hiện mấy phần nghi ngờ.
“Có việc gì sao?” Tần Bách Duật rót một cốc nước ấm cho cô, không hề bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nhỏ bé nào trên mặt cô.
Nghiên Thời Thất khẽ lắc đầu, cười như không cười, “Em không ngờ Nghiên Thời Dương lại rơi vào tay một cô gái như vậy.”