Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, nét mặt nghiêm túc, “Xong việc rồi à?” Nét vui vẻ trên gương mặt diễm lệ của Nghiên Thời Thất vẫn không giảm, cô gật đầu như thật, “Vâng, coi như đã giải quyết được rồi.” “Vậy thì lên xe đi!” Theo giọng nói chậm rãi của anh, Nghiên Thời Thất bước vào trong xe, tự nhiên ngồi ở bên cạnh anh.
Trác Hàn lái xe ở phía trước quay lại gật đầu với cô, sau đó liền chăm chú nhìn về phía trước để giảm bớt cảm giác tồn tại.
Nghiên Thời Thất ngồi ổn định thì xe mới nhập làn.
Cô quay sang nhìn Tần Bách Duật, tò mò hỏi: “Anh không bận việc ở công ty nữa à? Anh cố ý đến đây phải không?” Ánh mắt bí ẩn của anh dừng lại trên xương quai xanh tinh tế của cô, rồi hơi di chuyển lên trên, anh cất giọng trầm ấm, “Không bận lắm! Vốn dĩ định đưa em đi ăn cơm, nhưng xem ra...
Em đã ăn rồi!” Nghiên Thời Thất: “...”
Lúc này cô mới nhớ ra, giọng điệu anh vừa nói chuyện qua điện thoại, hình như...
Rất cứng nhắc.
Cô nhếch môi lên như cười như không, ánh mắt lướt qua bàn tay đang đặt trên gối của anh, trong lòng hơi ngứa ngáy.
Trác Hàn ở phía trước lặng lẽ nhìn lén qua gương chiếu hậu, trong mắt tràn ngập kinh ngạc.
Hóa ra Tổng Giám đốc không hề nói với cô Nghiên.
Vốn dĩ anh vẫn đi theo mình cùng nhau đến trường học, định sau khi xử lý mọi chuyện xong thì sẽ đưa cô Nghiên đi ăn cơm.
Ai ngờ anh ta vừa bước ra không lâu thì đã thấy cô Nghiên và hai người nữa đi đến nhà hàng đối diện.
Anh ta cho rằng Tổng Giám đốc sẽ trở về, nhưng kết quả là sếp của anh ta lại ngồi yên trong xe đợi gần một tiếng đồng hồ.
Quả nhiên đàn ông thành công đều có phẩm chất thể nó! Nghiên Thời Thất không chú ý đến ánh mắt kinh ngạc của Trác Hàn, nghe xong những lời anh nói, sắc mặt cô cứng đờ, cay mày hỏi: “Anh vẫn luôn ở đây chờ em sao?” Ánh mắt Tần Bách Duật sâu thẳm nhìn cô, đầu lông mày hơi nhướng lên, như lẽ đương nhiên rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ.
Trái tim Nghiên Thời Thất run lên, đủ loại cảm xúc và tự trách ập tới, quấn chặt lấy cô.
“Anh muốn ăn gì? Em ăn cùng anh.”
Anh thấy vẻ xấu hổ hiện lên gương mặt cô thì im lặng một lát, rồi bỗng chốc buồng xe yên tĩnh vang lên tiếng cười khẽ.
Nếp nhăn bên đôi môi mỏng lại càng sâu hơn, toát lên vẻ từng trải chỉ đàn ông trưởng thành mới có.
Đôi mắt tích lũy năm tháng thử thách kia đang lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Trái tim của cô run lên vì tiếng cười khẽ này của anh, cô dời tầm mắt, bàn tay nhỏ bé chậm rãi luồn vào trong kẽ ngón tay anh, khẽ siết lại.
Cô nói: “Anh đừng cười nữa, mau nói xem anh muốn ăn gì?” Tần Bách Duật cúi xuống nhìn cô đang đan ngón tay vào tay mình, yết hầu của anh nhấp nhô, lòng bàn tay lật ngược lại ôm gọn lấy tay cô.
Anh cất giọng trầm khàn, “Cảm thấy áy náy à?” Lòng bàn tay của Nghiên Thời Thất run lên, đôi mắt trong veo như có làn nước đang lan tỏa.
Cô mím môi, nâng cần cổ thanh mảnh lên, cứng miệng phủ nhận, “Anh nói lung tung!” “Muốn đền bù cho anh?” Nghiên Thời Thất bị đoán trúng suy nghĩ: “...” Anh vuốt ve đầu ngón tay của cô, đôi mắt sâu như mực dưới hàng lông mày hiện lên ý cười dạt dào, tiếp tục dụ dỗ: “Muốn đền bù cũng rất đơn giản.”
“Là gì?”
Nghiên Thời Thất bất ngờ bị anh tác động suy nghĩ, ánh mắt mơ màng nhìn thẳng vào mắt anh.
Tần Bách Duật ngồi thẳng lưng, hai chân bắt tréo vừa nhã nhặn vừa kiêu ngạo.
Yết hầu gợi cảm nhấp nhô liên tục, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy vang lên, “Đi đăng kí kết hôn!”