Đưa tay sờ tấm bia đá lạnh buốt, trong lòng cô lại dâng lên sự chán chường nặng trĩu khó mà hâm nóng được.
Nhà họ Doãn, Cát Tân Lợi...
Đừng vội, nhất định cô sẽ trở về.
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, Nghiên Thời Thất đến Thiên Thừa Entertainment, còn Ưng Phi Phi đặc biệt xin phép công ty nghỉ, dẫn Doãn An Táp đi giải sầu quanh Lệ Thành.
***
Trong phòng làm việc của Thiên Thừa, Thành Nghiệp Nam vừa nhìn thấy Nghiên Thời Thất thì vẻ mặt lập tức thối hoắc, quay đầu hừ lạnh.
Nghiên Thời Thất cười tạo nhã, cầm một hộp xì gà được đóng gói đẹp đẽ đẩy đến trước mặt anh ta, “Này, quà mua cho anh từ Milan đấy, coi như đền tội với anh.” Thành Nghiệp Nam lườm cô, cầm lấy hộp xì gà lên quan sát, giọng điệu vẫn mang theo tức giận, “Đừng tưởng mua quà là có thể đền tội! Em có biết hôm qua điện thoại của anh bị đám truyền thông gọi nổ rồi không? Một lần về nước vinh dự như thế, em lại dùng lối đi dành cho máy bay tư nhân.
Anh đã mua hot search sẵn sàng, em xem em...” Nghiên Thời Thất ngồi đối diện Thành Nghiệp Nam, nhìn dáng vẻ tức giận không cam lòng của anh ta mà cô cảm thấy buồn cười.
Sau đó cô cảm thấy kì lạ nhìn bộ trang phục của anh ta mà lảng sang chuyện khác: “Cách ăn mặc hôm nay của anh...” Nghe vậy, Thành Nghiệp Nam lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, hai tay còn sửa sang lại cổ áo sơ mi: “Thế nào? Nhìn được không?”.
Nghiên Thời Thất chống cằm, ánh mắt rơi trên người anh.
Hôm nay Thành Nghiệp Nam thay đổi hình tượng lãng tử thường ngày, không còn mặc áo sơ mi bắt mắt và quần streetwear nữa, mà mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng thuần, ống tay áo còn thêu đường vân màu trắng nhạt, phối hợp với quần tây màu xám, bớt mấy phần tuổi trẻ lang bạt, nhiều hơn một chút thành thục chững chạc.
Anh ta mặc như vậy lại khiến Nghiên Thời Thất nhớ đến Tần Bách Duật.
Mặc dù cách ăn mặc của hai người giống nhau, nhưng khí chất lại hoàn toàn khác.
Đôi mắt Thành Nghiệp Nam tràn đầy hi vọng, không ngờ nhìn thấy vẻ mặt Nghiên Thời Thất dần trở nên thất thần, tâm trạng anh ta liền tuột dốc.
Anh ta lập tức hiểu rõ, mình cố gắng bắt chước cách ăn mặc này, nhưng không mặc thành hổ, lại trở thành thằng hề, Anh ta cụp mắt, che giấu vẻ trào phúng sâu trong mắt.
Anh ta làm sao vậy, lại muốn dùng cách này để lưu lại một chút ấn tượng trong mắt Nghiên Thời Thất...
Có thể anh ta điên rồi!
Sâu trong lòng Thành Nghiệp Nam cảm thấy không thoải mái, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì.
Rất nhanh sau đó, anh ta đưa bản lịch trình trong tuần cho Nghiên Thời Thất, cảm xúc âm thầm thay đổi: “Đây là công việc trong tuần này, em xem đi, nếu không muốn tham gia, anh có thể từ chối giúp em.” Anh ta chưa từng miễn cưỡng cô làm việc gì mà cô không thích.
Chỉ cần cô nói không, cho dù Thành Nghiệp Nam mạo hiểm đắc tội đồng nghiệp, cũng lấy chuyện của Nghiên Thời Thất làm đầu.
Nghiên Thời Thất không chú ý đến cảm xúc thay đổi của anh ta, cầm lịch trình lên nhìn thoáng qua, rồi bỗng dưng chú ý đến một tiết mục: Tiệc tối của nhà họ Tống, làm khách quý đặc biệt.
Cô chỉ vào việc này, nhìn về phía Thành Nghiệp Nam, gương mặt xinh đẹp đầy vẻ nghi hoặc: “Tiệc tối của nhà họ Tống, chuyện gì đây?” Mặc dù biết trong cái giới này thường xuyên phải làm khách quý, nhưng Nghiên Thời Thất vẫn thấy kì lạ.
Có rất ít khi tiếp xúc với các gia tộc thượng lưu.
Thật sự là những năm qua hào môn mở tiệc đều có mời cô, nhưng cô chưa từng nhận lời tham dự bữa tiệc nào cả.
Chắc chắn Thành Nghiệp Nam cũng biết thói quen của cô, sao lần này lại sắp xếp việc này cho cô.
“Cái này...” Thành Nghiệp Nam nhăn mặt, day ấn đường, nói như không còn sức lực: “Không từ chối được!”