Cô hiểu, thật ra đây là một lời tuyên bố của Lục Đông Thâm. Lời tuyên bố với những người bên ngoài.
Buổi chiều, trời âm u hơn hẳn. Những vầng mây đen nặng nề chơi vơi phía đường chân trời xa xôi, che đi toàn bộ ánh nắng.
Trời đổ tuyết, trắng xóa một màu.
Đất Thương Lăng rất hiếm khí có tuyết, mùa đông năm ngoái ngày mưa nhiều hơn ngày tuyết. Khí hậu có khắc nghiệt cách mấy cũng là mưa kèm theo tuyết rơi, đâu phải là cả tảng tuyết trắng xóa như lông ngỗng giống hôm nay.
Tưởng Ly được Lục Đông Thâm đưa về khách sạn Skyline. Trước cửa phòng có hai vệ sỹ đứng canh. Ngoài Lục Đông Thâm ra, chỉ có người quản gia trong phòng được tự do ra vào. Về lý mà nói, nếu Tưởng Ly cứng rắn muốn xông ra, hai người vệ sỹ hoàn toàn không phải đối thủ của cô. Nhưng cô chọn cách im lặng, ở yên trong phòng, không hề làm khó quản gia cũng như vệ sỹ.
Ô cửa sổ dài bị những bông tuyết bay rợp trời làm mờ tầm mắt. Cả đất Thương Lăng như khoác lên mình bộ áo tang, những mái hiên ngói xanh cũng đã đổi màu. Những con đường dài không nhìn thấy tận cùng kia cũng được nhuộm một lớp sương trắng. Từ cao độ của căn phòng này nhìn xuống dưới, tựa hồ cả thành phố này đều treo những câu đối phúng điếu, đang đung đưa trong cơn gió lạnh mùa đông, ca khúc bi thương cho sự ra đi của Đàm gia.
Từ lúc Tưởng Ly tắm rửa xong đến giờ, cô vẫn ngồi đờ người trước cửa sổ. Những giọt nước ngưng đọng ở đuôi tóc, vì không chịu được sức nặng đã rỏ xuống chiếc sơ mi trắng như bông của cô. Cô ôm chiếc áo dài nhuốm máu trong lòng, ánh mắt vượt qua lớp kính cửa sổ, nhảy qua những cơn gió tê buốt đang rít gào, xuyên qua tầng tầng lớp lớp bông tuyết để yên lặng ngắm nhìn cả thành phố, thành phố đã mang tới cho cô ba năm bình yên.
Chiếc ti vi trong phòng đang bật.
Ồn ào, ầm ĩ, là kênh truyền hình địa phương. Những tin tức đang phát đều xoay quanh việc Đàm Diệu Minh tự vẫn tại lễ Tế đông gây xôn xao dư luận. Đài truyền hình chính thống vẫn còn tốt chán. Các tin bài của họ đều có sự kiểm soát và chừng mực nhất định, không thiên lệch, không thái quá. Họ không hề né tránh, giấu giếm những việc làm ngấm ngầm của Đàm Diệu Minh và cũng đưa tin đúng sự thật nỗi bi thương, mất mát của người dân trên dưới trong Thương Lăng.
Nhưng những nguồn tin trên mạng xã hội thì hỗn tạp, bừa bãi, khen chê lộn xộn.
Những bài viết ăn theo không khác gì nấm mọc sau mưa. Có những lời nói xỏ xiên, có những lời nghi ngờ Tưởng Ly, thậm chí còn có người nói đùa rằng, Đàm Diệu Minh bị pháp thuật của Tưởng Ly hại chết. Vô vàn những lời bình luận. Một câu nói đùa vô tâm của đối phương đã đủ tạo thành hiệu ứng bươm bướm, làm dấy lên những lời đồn đại khắp nơi, lặng lẽ gây tổn thương cho người ta.
Trong lúc cả thành phố Thương Lăng đang ầm ĩ, náo loạn, thì Lục Đông Thâm đang tổ chức một cuộc họp tại tầng cao nhất của khách sạn, từ lúc chiều khi trời đổ tuyết tới tận khi sắc trời dần tối anh vẫn chưa nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian ấy, anh nhận được điện thoại của quản gia. Đầu kia vẫn nói, anh vẫn nghe, suốt cả quá trình không xen ngang câu nào. Cuối cùng, anh mới nói một câu: Được, tôi biết rồi. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, anh nhìn về phía mọi người và nói: Tiếp tục đi.
Trần Du, với tư cách là nhà điều chế hương của tập đoàn Skyline, phải tham gia cuộc họp từ đầu tới cuối, nhưng tâm tư của cô lại không đặt vào nội dung buổi họp. Cô đã loáng thoáng nghe được một vài tin tức, nói rằng Lục Đông Thâm một mình tiến vào Cục cảnh sát cứu một cô gái trở về, sau đó đưa vào một căn phòng tại khách sạn, đồng thời cho người canh gác.
Cô không muốn thừa nhận quá nhiều chuyện. Nhưng cho dù là vậy, cô vẫn có một linh cảm. Người con gái đó chính là người đã khuấy đảo Thương Lăng khiến cho trời long đất lở, Tưởng Ly.
Trong khi họp hành, Lục Đông Thâm luôn nghiêm nghị, không nói cười, những người tham gia cũng luôn trong tình trạng căng thẳng cao độ. Sao Trần Du không biết sở thích của Lục Đông Thâm? Nhưng trong đầu cô như có ngàn vạn con tuấn mã phi nước đại phóng qua. Nhất là khi Lục Đông Thâm hơi nghiêng đầu, làm vết máu ẩn khuất phía sau lớp áo sơ mi trên cổ anh lộ rõ ra ngoài.
Rất nhiều người luôn có những chỗ không thích bị người ngoài chạm vào. Lục Đông Thâm là người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, có quá nhiều chỗ không muốn bị người khác chạm vào, trong số đó phải kể tới cổ. Nhưng bây giờ, một vết máu đỏ lại nằm ngay trên cổ anh, vừa nhìn là biết bị người ta cắn vào. Tạm thời chưa nói tới việc đối phương cắn mạnh đến mức nào, chỉ riêng việc Lục Đông Thâm dung túng cho người đó tự do cắn lên cổ mình thôi đã quá đủ để dấy lên hồi chuông cảnh giác trong cô. Vị trí này bất luận là ai nhìn vào cũng cảm thấy đầy mờ ám. Lục Đông Thâm xuất thân từ Lục Môn, lại là con trưởng của nhà họ Lục nên anh càng chú trọng diện mạo, thần thái của mình hơn, làm sao có thể tùy tiện để lộ một dấu vết như vậy trước mặt mọi người?
Trần Du cũng không phải kẻ ngốc.
Cô hiểu, thật ra đây là một lời tuyên bố của Lục Đông Thâm. Lời tuyên bố với những người bên ngoài. Còn về việc anh muốn tuyên bố chuyện gì, Trần Du không dám nghĩ sâu hơn, cũng không muốn nghĩ. Cô chấp nhận làm một kẻ hèn nhát, chỉ cầu mong anh sẽ không rời xa mình mãi mãi.
Đây là buổi họp cuối cùng của Lục Đông Thâm tại khách sạn Skyline Thương Lăng. Anh ở lại đây không quá lâu nhưng cũng đủ để khiến mọi người phải tim đập chân run. Đầu tiên là giải quyết nguy cơ của khách sạn trước tin đồn “trúng tà”, âm thầm thay máu một số lượng lớn các quản lý cấp cao của khách sạn, quyết đoán dứt khoát giành được mảnh đất giá trị tại quận Quan Dương, quan trọng hơn nữa là triệt để làm tan rã được thế lực của Đàm Diệu Minh trong thành phố. Còn nhà họ Thai, vì trước đó đã hợp tác với Đàm Diệu Minh trong dự án khu đất Xuyên Dương nên cũng chịu liên đới, khiến họ trong khoảng thời gian này đang tổn thất nặng nề.
Mỗi một người ngồi tại đây tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng đều sáng như gương. Người đàn ông ngồi chính giữa bàn hội nghị kia, xét về âm mưu và bài bản thì không ai bằng, ngay cả nhà họ Thai cũng đã “chết yểu” trong chuyện này. Trên thương trường, chuyện một mũi tên bắn trúng hai đích đã hiếm có rồi, vậy mà anh còn một mũi tên bắn trúng nhiều đích. Có thể thấy dưới lớp vỏ ngoài tưởng chừng như bình thản kia cất giấu bao nhiêu thủ đoạn khiến người ta không kịp phòng bị.
Khi tan họp thì trời đã tối hẳn, bảy giờ tối.
Trần Du ở lại cuối cùng. Lục Đông Thâm thấy vậy bèn hỏi cô: Còn việc gì không? Trần Du không lại gần anh, bởi vì không hiểu sao bỗng dưng cảm thấy anh rất xa lạ. Trước kia cô luôn cảm thấy mình rất hiểu anh, nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra rất có thể những gì mình biết chẳng qua chỉ là một lớp vỏ. Sau cuộc họp kéo dài cả một buổi chiều, cô mới thấy bàng hoàng hoảng hốt, sự thâm sâu của Lục Đông Thâm trên thương trường khiến người ta phải lạnh sống lưng. Cô thậm chí còn nghi ngờ, bản thân mình phải chăng cũng chỉ là một quân cờ trong cả ván đấu này?
Trần Du hỏi thẳng anh: Người ở trong căn phòng đó có phải Tưởng Ly không?
Lục Đông Thâm giơ tay lên, từng ngón tay gầy với những khớp xương rõ ràng đang nới lỏng chiếc cà vạt. Anh không hề giấu giếm: “Phải.”
Một chữ vững vàng như núi, đè thẳng xuống người khiến Trần Du tưởng như tắt thở, nhất thời cô cũng không dám hỏi thêm những chuyện khác. Đúng lúc này, Cảnh Ninh gõ cửa bước vào: “Lục tổng, hôm nay anh còn một buổi tiếp khách, khoảng mười phút nữa là đến giờ xuất phát ạ.”
Sau khi Lục Đông Thâm đi khỏi, sự bất an của Trần Du càng như cỏ dại, lan ra không có bờ bến.
Mười rưỡi tối, buổi tiếp khách mới kết thúc. Lục Đông Thâm uống không nhiều lắm, Cảnh Ninh đã đỡ cho anh không ít. Trên đường trở về khách sạn, Lục Đông Thâm lại phải xử lý khoảng năm, sáu tài liệu và hai bản hợp đồng xây dựng khu trung tâm thương mại nữa. Dương Viễn thì hoàn toàn say khướt, cuộn người ở ghế sau của ô tô, chốc chốc lại vỗ vai Lục Đông Thâm, nói không còn lưu loát: “Cái cô tên Tưởng Ly đó… rốt cuộc đã cho cậu uống canh mê hồn gì hả? Tôi thấy cậu chắc là khỏi cần tiền đồ luôn rồi… Cậu ấy à, đầu tiên thì đắc tội với Nhiêu Tôn, sau đó… lại chạy đi đối đầu với cơ quan chấp pháp… Không phải tôi… trù ẻo cậu, cậu mà dẫn cô ta về Bắc… Bắc Kinh thì sớm muộn cũng bị cô ta hại chết.”
Lục Đông Thâm không buồn ngẩng đầu lên. Anh dứt khoát ký tên mình vào cuối tập tài liệu: “Cảnh Ninh, lát nữa đưa phó tổng giám đốc về phòng trước.”
“Dạ.”
Giải quyết xong bảy, tám chuyện công việc lặt vặt thì đêm cũng đã khuya. Nhận được điện thoại của quản gia, Lục Đông Thâm bèn đi xuống.
Quản gia đã đợi sẵn ở cửa từ lâu, nhìn thấy Lục Đông Thâm, ông ta như bắt được cứu tinh, lập tức tới đón.
“Cô ấy sao rồi?” Vừa nói, Lục Đông Thâm vừa đi tới trước cửa phòng.
Quản gia trả lời: “Cô gái ấy bị điên rồi, đồ đạc thứ nào đập được là đập không sót một cái gì, sau đó cứ uống rượu tỳ tỳ.”
Bàn tay đang cầm thẻ phòng của Lục Đông Thâm chợt khựng lại, ngay sau một tiếng “bíp”, cửa phòng bật mở.
Một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng ra ngoài.
Căn phòng tối om om, chỉ còn nhìn thấy ánh sáng của tuyết trắng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn đủ để thấy rõ hiện trạng trong phòng.
Lục Đông Thâm thề rằng, đây là gian phòng hỗn loạn nhất anh từng thấy trong cuộc đời này!