“Không… Không ở trên người ông ta ạ?” Nói xong câu này, Tưởng Tiểu Thiên với vỡ nhẽ, nhớ ra ban nãy Thai Quốc Cường chỉ mặc độc chiếc quần lót chạy từ trong ra ngoài, làm gì có chỗ nào để thắt lá bùa. Thế là cậu hoảng hốt: “Em đã dặn ông ta kiểu gì thì kiểu cũng phải đeo lên người rồi. Ông ta nói buồn ngủ nên muốn đi ngủ, em mới ra ngoài phòng khách kịp ăn lót dạ…”.
“Ai cho phép em ra ngoài phòng khách ăn uống?” Tưởng Ly lại quát tiếp.
Cảnh Ninh nghe thấy tiếng ầm ĩ cũng đi vào, thấy Tưởng Ly nghiêm mặt lại, cô ấy cũng không dám nói gì. Ngược lại, Tưởng Tiểu Thiên ủ rũ mặt mày: “Em… đói quá… thế nên…”.
“Mấy ngày nay em cần ăn uống gì thì xuống nhà ăn, khóa kỹ cửa nẻo. Không được phép ăn thứ gì ngoài phòng khách hết, không được phép để thứ mùi gì khác xuất hiện trong căn phòng này, hiểu rõ chưa?” Khuôn mặt Tưởng Ly sa sầm lại.
Tưởng Tiểu Thiên chỉ mới nhìn thấy biểu cảm này của cô khi chuẩn bị đánh nhau với ai đó nên sợ hãi gật đầu lia lịa.
Cảnh Ninh khó hiểu nhìn Tưởng Ly.
Tưởng Ly không buồn ngó ngàng tới cô ấy, đi thẳng ra khỏi phòng ngủ.
Tưởng Tiểu Thiên không dám động đậy, chỉ biết đứng đực ở đầu giường.
Không bao lâu sau, Tưởng Ly quay trở lại, trong tay có thêm một túi bùa mới. Lần này cô cột chặt vào cổ Thai Quốc Cường rồi ngẩng đầu nghiêm mặt nói với Tưởng Tiểu Thiên: “Nếu chị còn nhìn thấy lá bùa này biến mất khỏi người ông ta một lần nữa, chị sẽ đánh gãy chân em”.
Tưởng Tiểu Thiên sụt sịt, gật đầu.
Cảnh Ninh thấy vậy bèn tiến lên hỏi: “Cô Tưởng, tình hình của Thai tổng chỉ cần giải quyết như vậy thôi sao?”.
Tưởng Ly nhìn Cảnh Ninh, khẽ nhướng mày: “Sao cô lại hỏi vậy? Hay cô lại muốn tôi làm thêm một màn pháp thuật nào khác? Trợ lý Cảnh, có những tai họa không phải cứ làm phép là hóa giải được đâu”.
“Cô Tưởng dĩ nhiên sẽ có cách của riêng mình, nhưng tôi nghĩ, cô cần phải giải thích với Lục tổng một chút.”
Tưởng Ly không hiểu.
Cảnh Ninh hất cằm ra phía ngoài: “Chuyện này đã làm kinh động tới Lục tổng, anh ấy cũng tới rồi, đang ở ngoài phòng họp”.
Phòng họp nằm ở phía Tây của căn phòng tổng thống, sát bên cạnh phòng tập gym, cách căn phòng ngủ hiện tại Thai Quốc Cường đang nằm cả một phòng khách và một gian phòng chơi game rộng lớn. Thế nên sau khi Tưởng Ly gõ cửa đi vào, đóng cửa lại, cô cảm thấy nơi đây đích thực là một nơi ẩn nấp hoàn hảo, yên tĩnh.
Nhưng cô nghĩ, ban nãy ầm ĩ như vậy, cũng có thể anh đã nghe thấy toàn bộ.
Ánh sáng trong phòng màu vàng tơ, sắc màu của ngọn đèn dưới sàn êm dịu, tăng thêm cảm giác bình yên.
Lục Đông Thâm ngồi trên sofa, trước mặt là bàn uống nước dài hơn hai mét, anh đang xếp bài giấy, dùng hai lá bài xếp đối lập thành trụ ba góc hình chữ A. Trên đỉnh hai lá bài đặt ngang một lá bài. Anh xếp một dãy dài ở dưới cùng, rồi xếp dần lên cao, mỗi khi xếp thêm tầng mới thì lại bỏ bớt số lượng một cột trụ.
Trước khi bước vào, Tưởng Ly đã nghĩ ra một vài khả năng, ví dụ như anh sẽ sa sầm mặt lại hoặc là ra điều hỏi tội, nhưng thật không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. Anh chỉ ngồi đó, khuôn mặt điển trai chìm trong quầng sáng, từ tốn xếp bài.
Cô tinh mắt đếm nhanh, anh đã xếp được mười tầng rồi. Trò này cô đã từng chơi, tháp bài càng cao thì tay phải càng bình tĩnh, lòng phải càng vững vàng. Một trời chơi tưởng như đơn giản nhưng không phải ai cũng thử thách được, đến cuối cùng, thứ mà trò chơi này khảo nghiệm con người chính là sức nhẫn nại, trầm ổn và trí thông minh.
Nghe thấy tiếng động, Lục Đông Thâm cũng không ngẩng đầu. Anh cầm đại một lá bài rồi nói một câu: “Cô ngồi đi”. Trong lúc ấy, anh đã vững vàng đặt lá bài trong tay lên hai trụ.
Sắc mặt anh quá bình thản, cũng chẳng nhìn ra anh vui hay giận. Tưởng Ly ngồi xuống đối diện anh, ngắm lòng bàn tay anh. Lòng bàn tay rộng lớn và dày dặn, các khớp ngón tay rõ ràng, đây là bàn tay của một người kiểm soát.
“Anh Lục thật có nhã hứng.”
“Nhã hứng thì chưa dám nói.” Lục Đông Thâm còn không buồn ngước mắt lên: “Bị người ta đánh thức giấc ngủ nên đành làm chuyện gì đó nhạt nhẽo để giết thời gian”.
Tưởng Ly nghe ra ý tứ của anh bèn hắng giọng: “Tôi vô cùng xin lỗi về sự cố đêm nay”. Cô không muốn giải thích quá nhiều, vừa lãng phí thời gian vừa không cần thiết.
Sở dĩ xin lỗi vì nửa đêm nửa hôm khiến anh phải lăn lội ra đây chung quy không hay ho chút nào. Thật ra anh cũng không nói điêu, dù cách nhau cả một chiếc bàn nhưng cô vẫn ngửi được mùi sữa tắm và dầu gội trên người anh. Các sản phẩm trong phòng tắm của khách sạn đều được thống nhất sử dụng chung một thương hiệu, thế nên chắc chắn anh định tắm rửa xong thì đi ngủ.
Còn cả việc sơ mi đen, rõ ràng là đã được thay ra. Anh mặc chiếc quần Âu đen, ngồi đó, dáng người rắn rỏi, cũng không quá nghiêm nghị, chí ít cúc áo của anh được mở rộng ba nút, nhìn trông cũng ôn hòa hơi một chút.
Nghe xong lời xin lỗi của cô, Lục Đông Thâm ngước mắt lên, khi nhìn cô có một khoảnh khắc ngỡ ngàng.
Thì ra tóc cô cũng dài, đến vai, tóc còn rất đẹp, mềm mại đen nhánh, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng trẻo của cô. Vẻ khí khái vẫn còn trong đôi mắt nhưng vì mái tóc dài đó mà nó nhuốm thêm chút quyến rũ, kiều diễm.
Tưởng Ly bị anh nhìn đến thiếu tự nhiên, cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc: “Tôi biết là bây giờ tôi đầu tóc bù xù trông rất kinh, nhưng anh cũng không cần nhìn tôi chăm chú vậy đâu”.
Cuộc điện thoại đó của Tưởng Tiểu Thiên thảm thiết đến độ có cảm giác nếu cô không khẩn trương lên, sẽ không được gặp mặt thằng bé lần cuối, nên cô chẳng có thời gian trang điểm ăn mặc cho tử tế, nhất là không có thời gian để đội mái tóc giả ngắn ngủn. Cô có rất nhiều bộ tóc giả, đủ các thể loại tóc giả kiểu ngắn. Người quen biết cô đều không hiểu vì sao cô si mê tóc giả đến vậy. Đến cả Tưởng Tiểu Thiên lúc rảnh rỗi cũng nói: Gia à, đội tóc giả chị không thấy phiền sao? Nghe nói mấy bộ tóc thật dùng để làm tóc giả hay bị ma nhập lắm… Thật ra mái tóc dài của chị đẹp lắm mà…
Họ đều không biết, tóc giả giống như khuôn mặt thứ hai của cô vậy. Cô không muốn đối diện với hình ảnh mái tóc dài của mình, giống như không muốn đối diện với khuôn mặt đầu tiên khó coi.
Nhưng tối nay đúng là cô quên sạch, phải đến lúc Cảnh Ninh nhìn cô bất ngờ cô mới hoảng hốt nhớ ra mình quên đội.
Lục Đông Thâm đùa nghịch lá bài trong tay, cứ nhìn cô mãi, lát sau mới nói: “Người cô…”.
Tưởng Ly không hiểu gì, cúi đầu xuống, nhìn một lượt cơ thể mình, có gì không ổn à?
Lục Đông Thâm không tiếp tục chủ đề này nữa, anh cười: “Chúng ta không đùa nữa, quay về việc chính đi, tôi có thứ này đưa cô”.
Cô tối nay quả thực khiến anh ngỡ ngàng, ngoài mái tóc dài đó ra trên người cô còn có một mùi hương kín đáo thoáng ẩn hiện, rất nhẹ nhàng. Nếu cố tình ngửi sẽ không ngửi thấy, nhưng vô tình nó lại lấp đầy lồng ngực.
Mùi hương này, anh rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã ngửi thấy ở đâu.
Còn bên kia, Tưởng Ly lẩm bẩm trong lòng: Ai đùa với anh chứ? Đang mải nghĩ, thì cô thấy anh lấy ra một thứ, đẩy tới trước mặt cô.
Cô nhìn kỹ thì phát hiện là túi bùa lúc trước buộc lên người Thai Quốc Cường. Nó đã bị rách lộ một góc bên trong. Chắc Thai Quốc Cường làm rơi mất lúc nào không biết.
Cô đang định lấy về thì Lục Đông Thâm giữ tay cô lại: “Tôi có một vấn đề muốn được thỉnh giáo cô Tưởng”.
Bàn tay anh vừa mạnh mẽ vừa ấm áp. Tưởng Ly sững người giây lát, sau khi tỉnh lại định rút tay về nhưng không được như ý. Anh hơi đổ người về phía trước, nhìn cô và nói: “Một chiếc túi không, một chiếc túi bỏ cát vào trong hoặc giống như bây giờ, là một chiếc túi bỏ lá vào trong. Đây là cách trị bệnh của cô?”.
Tưởng Ly để mặc anh nắm tay mình, không rút lại nữa: “Anh Lục, anh đã từng xem màn ảo thuật lật con át chủ bài cuối cùng lên chưa? Anh không công nhận cách chữa bệnh của tôi cũng không sao, chỉ cần Thai Quốc Cường thuận lợi bước ra khỏi khách sạn của anh thì coi như tôi giỏi. Có một câu rất hay: Không cần biết là mèo đen hay mèo trắng, cứ bắt được chuột mới là mèo khôn”.
Lục Đông Thâm im lặng nhìn cô, trong ánh mắt có thêm chút cân nhắc. Tưởng Ly cũng không bị ánh mắt của anh đánh bại, cô nhìn thẳng vào anh từ đầu tới cuối, có ý như muốn đấu tới cùng.
Lát sau, Lục Đông Thâm thu tay về, cười khẽ: “Được, vậy tôi sẽ ngồi đợi tin tốt lành của cô”.
Anh đứng lên, xem chừng định đi rồi.
Tưởng Ly nhìn chằm chằm theo bóng lưng anh, giây phút này mới thở phào nhẹ nhõm, cô đang định hất đổ tháp bài của anh, không ngờ anh đi ra tới cửa lại quay lại: “Phải rồi”.
Tay cô đặt ngang trên không trung.
Lục Đông Thâm dường như đã phát hiện ra ý đồ của cô, khóe môi ẩn hiện một nụ cười: “Trông cô như bây giờ đẹp hơn đấy”.