“Thập Cửu ca...” Triệu Từ Nguyệt ngân dài giọng nói mềm mại của mình, nàng ta lén liếc nhìn hắn, thấy hơi tủi thân, hơi sợ hãi, bĩu môi vài lần mới dám dè dặt chỉ vào đám củi được buộc trên lưng, nhăn mặt lại nói: “Huynh xem muội đã gánh củi đến thỉnh tội rồi này, huynh đừng nghiêm mặt nữa được không?”
Một câu “gánh củi đến thỉnh tội”, làm cho tên mù chữ Trịnh Nhị Bão đứng ở bên cạnh bị nội thương. Cậu ta rũ mắt xuống, muốn cười nhưng không dám hé hé gì. Triệu Tôn xoa huyệt thái dương, khó khăn lắm khi vẫn còn giữ được bình tĩnh, hắn nhìn nàng ta: “Nói đi, tội gì?”
Đôi mắt của Triệu Tử Nguyệt lóe lên vẻ tủi thân, nàng ta thấy không thoải mái, cọ vào bó củi sau lưng, trả lời với vẻ hậm hực: “Hôm đó là muội không đúng, là muội sai người thả nhện vào chăn của Sở Thất. Vốn dĩ muội cũng chỉ muốn hù dọa hắn ta thôi, để cho hắn ta yên phận lại một chút, đừng có giữ kiểu suy nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn ta làm gì xứng với Thập Cửu Ca chứ?”
“Nói trọng điểm.”
“Vâng...” Triệu Từ Nguyệt cảm thấy càng tủi thân hơn, ở trước mặt bất kỳ ai nàng ta cũng đều dám ngông nghênh, chỉ duy nhất ở trước mặt Triệu Tôn, nàng ta lại như một đứa bé ngoan, “Thập Cửu ca, với mối quan hệ mập mờ như hiện tại của huynh và hắn ta, huynh không biết rằng nó đã trở thành chủ đề tán gẫu của bao nhiêu người đâu. Những cung nữ trong cung, rảnh rỗi thì đi nói huynh với hắn ta thể nào ở trước mặt mẫu phi, làm mẫu phi tức giận ngã bệnh. Còn nữa, Thập Cửu ca, Tử Nguyệt cũng không thích người khác nói huynh như vậy, mỗi lần muội nghe thấy, muội đều muốn đi đốt phòng của họ, xem họ phách lối thể nào, dám nói huynh, còn dám chọc tức mẫu phi...”
Nói một hồi, Triệu Tử Nguyệt lại không nói trúng trọng điểm.
Người nàng ta ghét cay ghét đắng đều biến thành những nương nương trong cung.
Triệu Tôn nhíu mày, hắn khẽ ho, nhắc nhở nàng ta: “Tiếp tục nói chuyện thỉnh tội.”
Triệu Tử Nguyệt chu môi, rũ mắt xuống đầy tủi thân, “Muội thả nhện hù hắn ta là lỗi của muội, muội ức hiếp người trong lòng ca ca, cũng là lỗi của môi. Nhưng hắn ta cứ lấy cớ, ép muội ăn con nhện kia, thì là do hắn ta không đúng rồi phải không?” Nói đến đây, thấy ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tôn lướt tới, nàng ta vội vàng rụt cổ lại, “Được rồi, đều là do lỗi của muội, hôm nay muội đã gánh củi đến thỉnh tội rồi, ca ca huynh đại nhân đại lượng, đừng so đo với Tử Nguyệt nữa, hai huynh muội chúng ta làm hòa nhé, được không?”
Nhìn nàng ta với vẻ nhàn nhạt, chân mày Triệu Tôn giãn ra, “Biết là tốt.” Triệu Tử Nguyệt thè lưỡi, “Vậy ca ca tha thứ cho muội rồi chứ?”
Triệu Tôn thở dài, “Sao ta lại đi so đo với tiểu nha đầu muội làm gì? Nhớ kĩ, không được tái phạm.” Nghe đến cầu này, Triệu Tử Nguyệt lập tức trở nên vui vẻ, nàng ta nhanh chóng vứt bó củi đang buộc trên lưng xuống, phủi tay, rồi kêu tiểu nha đầu Thanh Đằng đang chờ ở bên ngoài vào, “Muội biết ca ca bận rộn chuyện quân vụ mấy ngày liền chắc chắn là vất vả rồi, ngoại trừ gánh củi thỉnh tội ra, muội còn đích thân xuống bếp nấu một bát canh, hâm nóng rượu để ca ca ăn khuya, đều do đích thân muội làm đấy nhé, huynh xem tay của muội này.” Triệu Tử Nguyệt xòe tay, quả nhiên nhìn thấy trên các ngón tay trắng mịn nổi vài chiếc mụn nước do bị bỏng. “Cho nên ca ca phải ăn nhiều một chút.”
Triệu Tôn không thể hiện quá nhiều cảm xúc, con ngươi đen láy chỉ lướt nhìn nàng ta, “Bưng qua đây đi.”
Thanh Đằng thỉnh an xong rồi mở hộp đựng thức ăn trong tay ra, bưng một thổ canh bằng sứ trắng, một vò rượu ấm và vài đĩa đồ nhắm ra. Sau đó, Triệu Tử Nguyệt đích thân múc một bát canh, dùng thìa ngoáy cẩn thận, rồi đặt xuống trước mặt Triệu Tôn. “Mời ca ca dùng.” Triệu Tồn không thèm nhìn vò rượu và những món ăn ngon trước mặt, hắn chỉ xua tay với Triệu Tử Nguyệt, “Được rồi, muội đi nghỉ ngơi đi, ở yên trong viện Thanh Đường đừng chạy lung tung, đợi hết nốt mụn rồi thì về cung, để tránh mẫu phi lo lắng.”
“Không! Muội không đi.” Triệu Tử Nguyệt sốt ruột la lên, thấy Triệu Tôn nhìn tới, nàng ta lại thấy hơi căng chẳng, xoa xoa những ngón tay bị nổi bọt nước, rũ mắt xuống đi đến trước mặt Triệu Tôn, “Muội phải nhìn huynh ăn, nếu không muội mà đi rồi, huynh lại lén đổ hoặc thưởng cho tên nô tài nào đó, thế thì chẳng khác gì lãng phí khổ tâm của muội chứ?”
Nàng ta nói rất khôn khéo.
Sắc mặt Triệu Tồn khẽ nghiêm túc lại, nhìn nàng ta: “Tử Nguyệt, muội mười bốn tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.” Bỗng nói ra một câu kỳ lạ, hắn khựng lại, bưng bát canh kia lên, uống hết một ngụm, ánh mắt hắn lạnh lùng, nhìn chằm chằm Triệu Tử Nguyệt, “Được rồi, ta uống rồi, muội lui xuống đi.”
Bị giật mình bởi giọng nói quá nặng nề của hắn, Triệu Tử Nguyệt cảm thấy lạnh người, ánh mắt khẽ né tránh: “Ca ca, uống thêm chút rượu đi, rượu hoa quế này muội mang từ trong cung ra đó, mẫu phi cũng rất thích uống. Uống xong rồi, cả người sẽ vương lại mùi hoa quế, thơm lắm.” Triệu Tôn nhìn nàng ta: “Được.”
Không cần dùng ly rượu, hắn cầm vò rượu lên, ngửa cổ, dốc hết sạch rượu hoa quế trong vò, sau đó đặt xuống đẩy tao nhã, hắn nhìn Triệu Tử Nguyệt chằm chằm, “Còn gì nữa không?” Sắc mặt Triệu Tử Nguyệt trắng bệch. Nàng ta vốn đã không thể nhìn thấu Thập Cửu ca này, tối nay hắn lại phối hợp như thế, càng khiến sự thấp thỏm ban đầu dâng lên thành sự bất an mãnh liệt. Nàng ta sờ đầu, cử động cánh môi, cuối cùng vẫn cắn chặt môi, lắc đầu, nói: “Muội... muội muốn nói, trong lòng Tử Nguyệt, ca ca là người rất quan trọng rất quan trọng, không có ai quan trọng hơn ca ca đâu. Tử Nguyệt hy vọng trong lòng ca ca cũng như thế, tuyệt đối đừng vì những người không liên quan mà nảy sinh hiềm khích với Tử Nguyệt.”
Ánh mắt Triệu Tôn lạnh lùng, rũ mắt xuống không nhìn nàng ta nữa, “Hắn không phải là người không liên quan.”
Triệu Tử Nguyệt cắn môi, sự do dự vừa mới xuất hiện lúc nãy đã phải thoái lui vì câu nói này của Triệu Tổn. Ca ca quan trọng nhất của nàng ta, nếu bị một nữ nhân cướp đi còn đỡ, sao có thể bị một nam nhân cướp đi chứ? Nàng ta bước lên, lập tức nắm lấy cánh tay của Triệu Tổn, ánh mắt toát lên vẻ khẩn cầu.
“Thập Cửu ca, từ khi huynh xuất cung chia phủ, lâu lắm rồi hai huynh muội chúng ta không nói chuyện với nhau. Tử Nguyệt rất nhớ Thập Cửu ca, thế nhưng huynh cứ bận suốt, bận từ đầu năm đến cuối năm, vài hôm nữa muội hồi cung rồi, nói không chừng hôm nào đó sẽ bị phụ hoàng chỉ hồn, gả cho người khác, vậy thì không còn cơ hội gặp huynh nữa, huynh có thể đưa muội về viện Thanh Đường không?”
Triệu Tôn nhìn nàng ta, không nói gì. “Được không?” Nàng ta lại lắc tay hắn.
Im lặng trong chốc lát, hắn mới nói: “Được.” Trên đường đi đến viện Thanh Đường, bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh. Lâu rồi không được ở chung với ca ca, Triệu Tử Nguyên rất hưng phấn, gần như quên mất mục đích chuyển đi lần này của mình là gì. Trên đường, nàng ta nói nói cười cười, nói những chuyện thú vị trong cung, nói về những chuyện xấu hổ và việc xấu nàng ta từng làm khi bé, nói đến mức mặt mày hớn hở, giống hệt như một đứa bé khó khăn lắm mới đòi được kẹo. Triệu Tôn chỉ yên lặng lắng nghe, ngoài tiếng gió đêm thỉnh thoảng thổi qua áo bào thì hoàn toàn không hề nghe thấy hắn nói gì.
“Thập Cửu ca, huynh có biết Thất tiểu thư nhát gan của phủ Ngụy quốc cổng lúc trước không?” Triệu Từ Nguyệt nói đến chuyện nàng ta bắt nạt người khác, không khỏi thấy hơi đắc ý, “Khi ấy, phụ hoàng thích nhất là triệu kiển gia quyến của các thần tử kia cùng đi du ngoạn săn bắn, vị Thất tiểu thư kia còn lớn hơn muội một tuổi nữa cơ, nhưng gan còn bé hơn chuột, mỗi lần bảo nàng ta chơi với muội, nàng ta thà chết chứ không chịu đi, muội thích bắt nạt nàng ta nhất, vì nàng ta quá ngốc, dù muội bắt nạt thể nào cũng không hề biết đi cáo trạng, sau này.” Không nghe thấy Triệu Tôn trả lời, Triệu Tử Nguyệt thấy mất hứng, nói đến đây thì không nói nữa. “Sau này thế nào?” Không ngờ hắn lại thấy hứng thú về chuyện này, Triệu Tử Nguyệt cười vui vẻ, “Có một lần săn bắn, chắc là khi muội hơn mười tuổi nhỉ? Còn nhớ hôm đó trời rất tối, muội lừa nàng ta ra, bỏ nàng ta ở lại một mình trên núi. Muội cứ tưởng rằng nàng ta sẽ tìm được đường về, nhưng nàng ta quả thực quá ngốc, mãi vẫn không thấy trở về, làm muội sợ không thể nào ngủ được, thể là muội lại lén phái người lên núi tìm, nhưng lại chẳng thấy nàng ta đâu. Sau khi trời sáng, muội đoán nàng ta đã bị sói hoang tha đi rồi, khóc lóc chạy đi gặp mẫu phi, mới nghe mẫu phi nói, nàng ta không khỏe, được đưa về kinh sư rồi.” “Sau đó thì sao?” Lại bị hỏi một câu, Triệu Tử Nguyệt cảm thấy kỳ quái, nhìn Triệu Tôn.
“Sau đó muội không còn thấy nàng ta nữa, nhưng muội lại nghe thấy không ít truyện cười về nàng ta. Vốn dĩ nàng ta được phụ hoàng chỉ hôn gả cho Miên Trạch, nhưng chắc là Miên Trạch chê nàng ta quá ngốc, không chịu lấy nàng ta mà lại đòi lấy tam tỷ nhà nàng ta. Nghe nói nàng ta quấy khóc một khoảng thời gian, còn chạy tới quỳ trước cửa Đông cung giữa trời mưa gió, đòi gặp mặt Miên Trạch, nhưng lại bị người ta đuổi đi, ầm ĩ đến mức mọi người đến biết hết, mất hết thể diện tiểu thư khuê các, cũng làm Ngụy quốc công mất mặt, thể là nhốt nàng ta trong phủ, không cho nàng ta ra ngoài nữa. Muội nghe người ta nói hình như nàng ta điên rồi, càng trở nên ngốc nghếch hơn lúc trước...”
Nói hết một hơi dài, nhưng trừ tiếng nức nở của gió đêm ra, Triệu Tử Nguyệt lại không hề nghe thấy tiếng ca ca trả lời.