Triệu Tôn đỡ trán, “Hơi đau đầu, chắc là do uống nhiều rượu của muội.”
Lén liếc nhìn sắc mặt của hắn, Triệu Tử Nguyệt gãi lòng bàn tay, trông cực kỳ căng thẳng, trên khuôn mặt đầy nốt đỏ tràn đầy vẻ lúng túng, ngay cả nhịp thở cũng trở nên nặng nề. Nàng ta cắn răng, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ dời sang một chủ đề khác.
“Khi muội đến, mẫu phi nói là lâu rồi huynh chưa đi thăm người, người rất nhớ huynh, nhưng lại không có cách xuất cung. Ca ca, nếu huynh có thời gian, đi thăm người có được không?” Khẽ đừ” một tiếng, Triệu Tồn không tỏ rõ lập trường, bước chân bỗng nhiên lảo đảo.
“Ca ca, huynh sao vậy?” Triệu Tử Nguyệt đỡ lấy hắn, giọng nói hốt hoảng. “Đau đầu.” Triệu Tôn trả lời bình thản.
Triệu Tử Nguyệt liếc nhìn thắn, vừa đau lòng vừa căng thẳng vừa phấn khích, trái tim khẽ loạn nhịp như có một chú nai nhỏ đang chạy loạn bên trong. Nàng ta không dám nhìn trực diện Triệu Tôn, ngay cả giọng nói cất lên cũng run rẩy không thôi, “Đến viện Thanh Đường rồi, Thập Cửu ca, muội dìu huynh vào trong nghỉ ngơi một lát.” Khi nói ra câu này, Triệu Tử Nguyệt vẫn lo lắng hắn sẽ không đồng ý. Nhưng không ngờ, cơn choáng váng của hắn càng ngày càng nặng nề, bàn tay đỡ lấy trán hơi run rẩy, chân mày cũng càng ngày càng nhíu chặt, gật đầu “1” một tiếng, không từ chối. Triệu Tử Nguyệt mừng thầm, nàng ta ngoắc tay, ra hiệu cho Trịnh Nhị Bảo đang đi theo sau từ xa đi đến, hai người cùng dìu hắn vào trong phòng bên của viện Thanh Đường, đỡ hắn lên giường, sau đó nàng ta dằn trái tim sắp nhảy ra ngoài của mình xuống, xua tay với Trịnh Nhị Bảo.
“Trịnh Nhị Bảo, ngươi ra ngoài, ta sẽ chăm sóc ca ca ta.”
“Nhưng...” Trịnh Nhị Bảo do dự.
Sợ rằng cậu ta ở đây sẽ làm hỏng việc, Triệu Tử Nguyệt lại chống eo, đen mặt. “Còn không mau cút đi? Muốn ép bổn công chúa tức giận chứ gì?”
“Vâng thưa công chúa.”
Cả người Trịnh Nhị Bao run lên, liếc nhìn chủ tử đang nằm trên giường, thở dài rồi lui ra.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Tử Nguyệt thở phào nhẹ nhõm. Ca ca, Thập Cửu ca...” Nàng ta đi đến đây Triệu Tôn, nhưng chỉ thấy hắn khép hờ mắt, khẽ gọi một tiếng “A Thất”, cứ như không hề nhận ra nàng ta. Triệu Tử Nguyệt vừa tức giận vừa căm hận, cắn răng nghiến lợi, “Thập Cửu ca, xin lỗi huynh, Tử Nguyệt cũng vì muốn tốt cho huynh, sau khi huynh tỉnh dậy đừng hận muội. Muội chỉ muốn giúp huynh sửa sai, không muốn huynh càng đi càng lạc lối.”
Triệu Tử Nguyệt biết nàng ta không còn đường lui nữa, đợi ngày mai sau khi ca ca tỉnh dậy đều sẽ biết là do nàng ta làm, vì để cứu vớt Thập Cửu ca quan trọng nhất của nàng ta, vì không để huynh ấy lãng phí tình cảm trên người một nam tử khác, làm ra chuyện khiến mẫu phi đau lòng, nàng ta quyết định phải làm đến cùng.
Lén mở cửa hông trong phòng, nàng ta đi vào căn phòng kế bên, nhìn nữ tử đang ngồi yên chờ đợi trước cửa sổ, tuy thấy hơi không cam tâm, nhưng vẫn phải bất lực khẽ gọi một tiếng, “Ngươi đi đi.”
Nữ tử kia trầm mặc trong chốc lát, xoay người lại, cúi chào nàng ta, “Đa tạ Tử Nguyệt công chúa thành toàn.”
“Không cần đa tạ ta.” Triệu Tử Nguyệt thấy hơi bực bội, “Đối xử với ca ca ta tốt một chút, hầu hạ huynh ấy cho đàng hoàng. Tuy huynh ấy trông lạnh lùng thể thôi, nhưng nếu thật sự trở thành nữ nhân của huynh ấy, huynh ấy sẽ không bạc đãi ngươi. Còn ta nữa, mẫu phi ta cũng sẽ cảm tạ ngươi, phụ hoàng ta cũng sẽ cảm tạ ngươi, gia tộc của ngươi sẽ thấy kiêu hãnh vì ngươi...” Ánh mắt nữ tử kia lóe sáng, “Vâng thưa công chúa.”
Hương thơm nhàn nhạt tỏa ra từ trong lư hương bằng đồng chạm khắc rỗng. Nữ tử kia mặc một chiếc áo ngủ bằng gấm màu xanh lam nhạt, bên trong là một bộ nội y màu hồng nhạt, trên đầu đội một chiếc mũ sa, che hết phân nửa khuôn mặt, nhìn không rõ dung mạo, nhưng từ tư thái yểu điệu thướt tha của nàng ta, có thể nhìn ra được đây là một nữ tử xinh đẹp dịu dàng, tuy cách ăn mặc không quá diễm lệ, nhưng lại toát lên vẻ thanh nhã cao quý, mang theo phong thái của thục nữ.
Nàng ta đi rất chậm, di chuyển từng bước một, mỗi bước đi đều cực kỳ nhẹ nhàng, nín thở tập trung, mỗi khi bước một bước, dường như có hương thơm tỏa ra từ trên cơ thể vừa mới tắm xong của nàng ta. Nàng ta chậm nhưng không hề do dự, bước từng bước kiên định đến bên giường, dưới ánh nến, tà váy dài của nàng ta kéo thân hình lả lướt ra thật dài.
Triệu Tôn chưa ngủ, sắc mặt đỏ bừng, nheo mắt nhìn nàng ta, cổ áo bị hắn kéo ra, để lộ một vùng cơ bắp rắn chắc. Bởi vì dược tính mà khuôn mặt vốn lạnh lùng kia, dưới ánh đèn toát lên vẻ hấp dẫn khiến người ta say mê. Cho dù đã chuẩn bị, nhưng tim nàng ta vẫn đập rất nhanh, mặt nóng bừng.
Thường nói mị lực của nam nhân đều nằm ở ánh mắt, bị ánh mắt khép hờ như chứa đựng trăm ngàn mị lực của hắn nhìn đến, nàng ta càng ngày càng hỗn loạn, muốn chạy trốn, lại muốn đến gần, mâu thuẫn như thể có người bóp cổ. Nói ra, đây là lần đầu tiên nàng ta có cơ hội tiếp cận nam tử cao cao tại thượng gần thể này, lần đầu tiên có cơ hội dùng ánh mắt thành kính sùng bái thân hình tràn đầy sức mạnh của hắn.
Hắn đang ở gần trong gang tấc. Gần hơn bao giờ hết.
Sự lạnh lùng và xa cách của hắn, chưa bao giờ cho phép nữ tử đến gần hắn dù chỉ một bước. Cũng chỉ có giờ phút này, con người tôn quý đến mức khiến người ta không dám chạm vào như Tấn Vương điện hạ, mới cho người khác có cơ hội đến gần. Đứng trước giường, nàng ta nhìn hắn, từ từ quỳ xuống. Dập đầu, đầu chạm xuống mặt nền lạnh bằng, qua một hồi lâu vẫn không đứng dậy. “Gia, thiếp có tội.”
Không ai đáp lời nàng ta. Một lúc lâu sau, nàng ta ngẩng đầu. “Nhưng thiếp không hối hận.”