“Ta...” Triệu Tử Nguyệt thút thít nức nở, trong con ngươi tràn đầy thống khổ, ánh mắt lại yên lặng nhìn vào khuôn mặt nàng, “Sở Thất, ngươi... ngươi vẫn sẽ cưới ta sao?”
Nếu như không xảy ra chuyện này, Hạ Sơ Thất sẽ không chút do dự nói “không”. Nhưng cũng là phận con gái, nàng hiểu rất rõ thời điểm này trong lòng con gái đang yếu đuối đến thế nào. Nhất là con gái thời cổ đại, lại còn là một công chúa từ trước đến nay luôn kiêu ngạo. Bây giờ mà nàng nói ra lời cự tuyệt thì rất có thể sẽ hủy diệt đi hy vọng sống sót của một cô gái.
“Sē.”
Hầu như không hề chần chừ, nàng nói ra một chữ này. Triệu Tử Nguyệt cắn môi dưới, trong chốc lát ngơ ra, rồi gào lên khóc lớn, nhào tới ôm nàng thật chặt, nước mắt nước mũi đều chùi hết vào vai nàng. Nhưng ánh mắt Hạ Sơ Thất trong khoảnh khắc nàng ta đứng dậy lại nhìn thấy trên tấm đệm mềm kia, có một vết màu đỏ tươi diễm lệ. Hy vọng cuối cùng đã tan vỡ. Xem ra nàng ta và Nhị Quỷ đã thực sự phát sinh chuyện kia.
Nghĩ đến việc tiểu công chúa kiêu ngạo cứ như vậy bị hủy hoại, Hạ Sơ Thất không khỏi có chút chua xót. Vỗ vỗ nha đầu đang ôm chặt cổ mình mà thút thít, vất vả lắm nàng mới kéo được tay nàng ta ra, nhìn nàng ta như con thỏ đỏ bừng đôi mắt, nàng chuẩn bị giải quyết tốt hậu quả chuyện này.
“Tử Nguyệt đừng khóc, không sao, trước hết ta sẽ chuẩn bị cho người nước ấm tắm rửa, mặt khác...”
Thoáng chần chừ một lát, nàng lựa chọn một cách nói tương đối uyển chuyển.
“Người... còn cần phải uống một chút thuốc, ta lập tức sẽ đi phối dược cho người.”
Ở thời đại này, muốn thực hiện tốt việc tránh thai là rất trắc trở. Nàng cũng chỉ có thể tạm thời thử một lần, bất kể thế nào, Triệu Tử Nguyệt mới mười bốn tuổi, nếu như lập tức có thai, mang bầu hài tử thì cũng không tốt đối với cơ thể của nàng ta. Nhưng sau khi nàng nói xong đề nghị của mình, Triệu Tử Nguyệt lại không chịu, đôi tay chỉ gắt gao ôm chặt lấy nàng không chịu thả, đầu tóc rối bời đều rơi trên vai nàng, nức nở nhiều hơn. “Sở Thất, mấy con nhện kia vì sao lại nghe lời ngươi? Ngươi nói cho ta nghe đi.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, rồi đột nhiên có chút không biết nói gì. Cuối cùng vẫn còn là trẻ con, chỉ trong chớp mắt, vậy mà lại nghĩ đến chuyện kia. “Trước tiên người ngoan ngoãn tắm rửa, sau đó ta sẽ nói cho người biết, được không?” “Không được.” Trong giọng nói của Triệu Tử Nguyệt nồng đậm giọng mũi, “Ta muốn biết trước, sau đó mới đi tắm rửa.” Hạ Sơ Thất bất đắc dĩ thở dài rồi mới vỗ vỗ lưng nàng ta, “Rất đơn giản, bởi vì ta đã động tay động chân ở mấy nét vẽ trên tấm ván, bên trong mực nước để vẽ đó, ta cho thêm vào hùng hoàng và nước lá ngải cứu, nhện cũng có khứu giác, bọn chúng kiêng kỵ những dược vật kia, tự nhiên sẽ không dám tiếp xúc với hai đường hai bên.”
Triệu Tử Nguyệt ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn nàng. Đột nhiên nàng ta bĩu môi, rồi lớn tiếng khóc to. “Hóa ra là người giả thần giả quỷ, căn bản không phải là bọn chúng nghe lời ngươi.” Hạ Sơ Thất mỉm cười, “Đúng, ta lừa người.” “Ngươi là đồ lừa đảo, đại lừa đảo...” Triều Tử Nguyệt nghẹn ngào khóc, từng câu từng tiếng đều là quở trách. Nhưng Hạ Sơ Thất biết, chỉ là trong lòng nàng ta khó chịu, muốn tìm một lý do để phát tiết mà thôi. Khi người ta thống khổ, thương tâm, có thể có cơ hội mắng ra, gào lên hay là khóc được, cũng là một chuyện tốt. “Được rồi, được rồi, đừng khóc, đừng khóc.” Hạ Sơ Thất giống như là đang dỗ trẻ con mà vỗ vỗ sau lưng nàng ta, mặc cho nàng ta mắng mình, nàng cũng không nhiều lời, khó có được một ngày Hạ Sơ Thất lại tốt tính thế này. Nàng nghĩ, Triệu Tôn không có trong phủ, những việc nàng có thể làm cho muội muội của hắn, cũng chỉ có thế này thôi.
“Sở Thất.” Triệu Tử Nguyệt cắn môi, hai mắt đẫm lệ đỏ bừng, vừa khóc vừa nói, “Ngươi sai người chuẩn bị nước đi, ta muốn tắm rửa, trên người của ta...” Cắn môi dưới nghĩ ngợi hồi lâu, nàng ta mới nói ra một chữ, “Bẩn.”
Hạ Sơ Thất nhíu mày, “Không được phép nói bậy, ai nói người bẩn? Người vẫn là Tử Nguyệt công chúa thiên chân khả ái nhất của chúng ta, tiểu công chúa được đương kim thánh thượng sủng ái nhất, không khác gì so với trước kia, hiểu không?”
“Ừ.” Triệu Tử Nguyệt chu môi, nước mắt giọt ngắn giọt dài tuôn ra từ hốc mắt, giống như là đấu tranh hồi lâu mới nói: “Tạ ơn ngươi đã nói như thế. Sở Thất, ta biết ngươi không thành tâm muốn cưới ta, chỉ là thấy ta đáng thương, thông cảm với ta. Nhưng, ngoài phụ hoàng, mẫu phi và các ca ca ra, ngươi là người đối với ta tốt nhất, ta nhất định phải báo đáp ngươi.”
Báo đáp sao? Hạ Sơ Thất có chút dở khóc dở cười. “Đừng khóc! Còn nữa, Tử Nguyệt, khi người tắm rửa, chú ý...”
Hạ Sơ Thất nói nhiều lần “chú ý”, nhưng vẫn không nói ra ý của mình được. Nếu như lúc này nàng đang là thân phận một người con gái, vậy thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng thân phận hiện tại của nàng là phò mã, trước mặt Triệu Tử Nguyệt nàng là một người đàn ông, nàng thật sự không tiện nói ra ý của mình, nếu không sẽ khiến cho Triệu Tử Nguyệt hiểu lầm, nghĩ rằng mình hèn mọn.
“Tử Nguyệt, người biết ta là một thầy thuốc, cho nên trong lời nói sau đây đều là dùng lập trường thầy thuốc để nói cho người nghe. Khi người tắm rửa, phải xử lý cho sạch sẽ, nếu không sẽ có thai bé con. Người còn nhỏ tuổi, cơ thể yếu đuối, nếu như thế sẽ không tốt, hiểu không?”
Nàng tự thấy là mình nói rất thản nhiên, những khuôn mặt Triệu Tử Nguyệt vốn đã đỏ bừng này lại càng đỏ hơn, giống như là hoa anh đào tháng ba, càng ngày càng đỏ, nhưng chỉ trong chớp mắt, lại trắng bệch như bông tuyết tháng chạp, vô cùng tái nhợt, “Sở Thất... ta đã hiểu...”
Nước mắt nàng ta trào ra, cái mũi bắt đầu sụt sịt. “Ngươi đối với ta thật tốt, ngươi không chê ta, còn tới giúp ta.”
Thấy nàng ta lại sắp khóc, Hạ Sơ Thất cảm thấy nhiệm vụ này thực sự quá gian khổ, chờ khi Triệu Tôn trở về, nhất định phải hung hăng đòi hắn một món tiền mới được. Thở dài một hơi, nàng vỗ vỗ Triệu Tử Nguyệt đang khóc, cuối cùng thì đứng lên.
“Ta đi gọi Thanh Đằng vào.”
“Được, đi đi...”
Nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng, Triệu Tử Nguyệt cắn chặt môi dưới, bàn tay cũng nắm chặt lại.