Y dập đầu xuống đất thật mạnh, vái chào thật lâu. “Tạ điện hạ ân điển, thuộc hạ quyết sẽ không phụ kỳ vọng của người.” Triệu Tôn nheo mắt, xoa trán. “Là lập công trở về cưới công chúa hay chết trên chiến trường, phải xem tạo hóa của ngươi rồi.” Cánh mũi cay cay, Nhị Quỷ đứng lên chắp tay, “Sau khi thuộc hạ đi, điện hạ nhớ chú ý thân thể.”
“Đi đi.” Triệu Tôn bực bội xua tay.
Nhị Quỷ mấp máy môi, nhìn về phía nội thất, dường như muốn nói lên quyết định gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, mà chỉ nhìn chằm chằm Triệu Tôn, nhìn người chủ tử mình đã tháp tùng hơn hai năm qua, rồi lặng lẽ lùi ra. Nhưng không ngờ vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hô lớn được vọng tới từ bên ngoài.
“Hoàng thượng giá đáo...” Trong lòng Nhị Quỷ run lên, y xoay đầu lại, nhìn thấy mặt mày Triệu Tốn rất nặng nề, “Đi cửa sau.” “Vâng, thuộc hạ tạ đại ơn của gia!” Nhị Quỷ lại khẩu đầu, bịn rịn, cuối cùng khi đi đến cửa, y xoay người bước thật nhanh, đợi đến khi viện Thanh Đường khuất khỏi tầm nhìn, y mới lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.
Sau tiếng hô to thống truyền vang lên, lão Hoàng đế vội vàng đi vào viện Thanh Đường.
Người cầm quyền lớn nhất trong một vương triều phong kiến có quyền uy ra sao, Hạ Sơ Thất chỉ được nhìn thấy trong phim. Những ngày qua nàng cũng từng nghĩ nên có suy nghĩ thế nào khi gặp được thiên tử vừa giỏi văn vừa giỏi võ vừa giỏi chinh chiến trí tuệ thống đạt trong truyền thuyết này. Thế nhưng khi lão Hoàng đế bất ngờ giá lâm phủ Tấn Vương khiến nàng không kịp trở tay, nàng mới hiểu ra, chuyện ập xuống đầu, thật ra nàng chẳng hề có cách gì.
Gặp khó phải lên, cũng không thể không lên!
Các nha đầu và thị vệ trong ngoài viện Thanh Đường, kẻ nào kẻ nấy đều là người nhanh nhạy. Khi nhận được tin, dường như kẻ nào cũng sợ chậm chân hơn người khác, ai cũng đều quỳ xuống y hệt như thả sủi cảo vào nước sôi, đồng loạt tung hồ vạn tuế.
Hạ Sơ Thất tiếp giá theo những người khác, lần này nàng quỳ rất nhanh gọn.
Miệng kêu “vạn tuế”, nghe những tiếng “vạn tuế” bên tai, lỗ tai nàng bị chấn động tê dại, trong lòng nàng cũng rung động không thôi.
Thiên tử, thiên tử, quả nhiên danh bất hư truyền.
Nàng không ngẩng đầu, cũng không nghe thấy lão hoàng để hô “bình thân”, chỉ nghe thấy bên tai có tiếng vạt áo bay bay, tiếng bước chân càng ngày càng xa. Đợi đến khi nàng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Hồng Thái Để dẫn theo Thôi Anh Đạt xuyên qua đám người đang quỳ hành lễ, đi thẳng vào phòng trong của viện Thanh Đường.
Hiển nhiên, lão Hoàng đế đã biết chuyện của Triệu Tử Nguyệt. Lửa giận của ông ta cũng dâng lên dữ dội. Im lặng một hồi, dưới ánh mắt ra hiệu của Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất ngoan ngoãn đi theo vào phòng của Triệu Tử Nguyệt.
Trước đây vì giúp Triệu Tử Nguyệt ngủ ngon giấc, ánh nến trong phòng không sáng lắm. Nhưng giờ đây vạn tuế gia giá lâm, các tỳ nữ lại thắp thêm vài cây nến. Ánh sáng trong phòng tăng lên, rọi rõ khuôn mặt âm trầm của lão Hoàng đế. Sau bức rèm, Triệu Tử Nguyệt xõa tóc nằm im lặng, sắc mặt càng càng trắng bệch.
“Nữ nhi...”
Đây là câu đầu tiên Hạ Sơ Thất nghe Hồng Thái Đế nói.
Giọng nói rất mềm mại, rất hiền từ, rất đau lòng. Ông ta không gọi tên của Triệu Tử Nguyệt, mà chỉ là một tiếng “nữ nhi” giống các phụ thân bình thường hay gọi, tiếng gọi này giúp ông ta bước xuống thần đàn, có cảm xúc chẳng khác gì những phụ thân bình thường khi chứng kiến cảnh con gái mình sống chết chưa rõ. Cũng một lần nữa chứng minh, Triệu Tử Nguyệt quả thật rất được sủng ái. Đối với Hoàng đế mà nói, thứ ông ta không thiếu nhất chính là con cái, mấy chục đứa con, nếu yêu thương như nhau thì sao ông ta có thể yêu thương hết được? Vào đêm hôm khuya khoắt thế này mà vẫn thay thường phục đến đây, nguyên nhân chỉ có một, đó là ông ta thật sự rất yêu thương Triệu Tử Nguyệt.
Hồng Thái Để nắm lấy tay Triệu Tử Nguyệt, nói một hồi những lời an ủi và động viên. Ông ta khẽ thở dài, bờ vai khẽ cử động, rồi mới từ từ xoay người lại. Vừa xoay người lại, sắc mặt ông ta bỗng nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt một vòng, trong phòng bỗng yên lặng như tờ. Giọng nói bình lặng không chút gợn sóng nào của ông ta, chẳng khác gì một con dao sắc bén nhất, nó bay thẳng về phía Hạ Sơ Thất. “Sở Thất!”
Không cần người nhắc nhở, ông ta đã có thể nhận ra nàng. Bởi vì trong căn phòng này, ngoại trừ Triệu Tôn ra, nàng là “nam nhân” duy nhất ở đây. Hạ Sơ Thất khẽ sửng sốt, nàng tiến lên, từ từ quỳ xuống, “Thần, Sở Thất tham kiến hoàng thượng.” Hồng Thái Đế ngồi bên mép giường của Triệu Tử Nguyệt, lẳng lặng nhìn nàng. Nhìn một lúc, cũng không biết đang nghĩ gì, cứ như khó nén được nỗi đau vì con gái, giọng nói vốn dĩ rất bình tĩnh, bỗng nhiên trở nên kích động, “Trẫm hứa gả con gái cho ngươi, khiến người thấy tủi thân?” “Công chúa điện hạ quốc sắc thiên hương, dịu dàng lương thiện, thần không cảm thấy tủi thân.” Cúi đầu, Hạ Sơ Thất nói rất rõ ràng, biểu cảm cung kính, ngữ điệu cũng rất đúng mực.
“Được. Vậy trẫm hỏi ngươi, nếu ngươi không dám, vì sao lại muốn hại con gái của trẫm?”
“Thần chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ hại công chúa.”
Hạ Sơ Thất cất tiếng nói chậm rãi, nhưng còn chưa nói xong, lão Hoàng để lại đột nhiên nổi cơn lôi đình, “Còn dám ngụy biện? Nếu ngươi không hãm hại, vì sao con gái của trẫm lại nằm hôn mê bất tỉnh?”
Đây không phải bất chấp lý lẽ sao? Hạ Sơ Thất thầm lẩm bẩm, nhưng không thể không thừa nhận, lão Hoàng đế là thiên tử, có quyền lực không cần nói lý lẽ cũng được. Nàng lẳng lặng ngẩng đầu lên, cắn răng, giải thích dựa theo lời của lão Hoàng đế, không dám nhắc đến một chữ “không tình nguyện” nào. “Hồi bấm bệ hạ, thần lấy được công chúa, đó là phước đức của tổ tiên, thần cầu con chẳng được, chỉ là thế sự khó đoán, chuyện xảy ra hôm nay, thần quả thật là oan uổng...”
Mặt mày Hồng Thái Đề trầm xuống, chậm rãi lên tiếng hỏi, “Nói như thế thì người cam tâm tình nguyệt làm phò mã?” Da đầu tê dại, Hạ Sơ Thất rũ mắt xuống, thốt lên từng chữ một.
“Thần cam tâm tình nguyện.”
“Được, nếu người đã cam tâm tình nguyện, vậy thì...” Hồng Thái Để nhìn nàng đầy lạnh lùng, đôi mắt già ấy mang theo thứ cảm xúc phức tạp, có hận, có oán, có uy nghiêm, những cảm xúc đó hòa hợp lại với nhau, gia tăng vẻ lạnh lẽo. Ông ta khựng lại, không đợi Hạ Sơ Thất đoán được ý của mình, ông ta đột nhiên xoay qua, khẽ quát lên. “Thôi Anh Đạt!”
“Có nổ tài.” Lão thái giám khom người đi đến. Hồng Thái Đế hừ lạnh, hệt như đã đưa ra quyết định từ lâu hoặc đã sắp xếp xong kết cục cho nàng, cảm xúc của ông ta dịu xuống, quan sát Hạ Sơ Thất, dưới mí mắt dày là đôi mắt chứa đầy sát khí, không hề có cảm xúc nào khác. “Mang lên đây!” “Vâng, thưa bệ hạ.” Thôi Anh Đạt cực kỳ biết đoán thánh ý, thời gian ông ta đi theo Hồng Thái Để không hề ngắn, chẳng cần Hoàng đế phải dặn dò thêm câu nào, ông ta vung phất trần, một tiểu thái giám mặc thường phục cổ tròn bưng một khay mạ vàng lên. Đáy khay được lót một lớp vải tơ đỏ mềm mại, bên trên có một bình rượu trắng, bên cạnh bình rượu có một ly rượu bằng ngọc, ly rượu được rót đầy rượu, kết hợp với khay mạ vàng tinh tế, cực kỳ đẹp mắt. “Rượu này, trẫm thưởng cho ngươi.” Cái gì? Hồng Thái Đế vừa nói xong, Hạ Sơ Thất cảm thấy như bị sét đánh, máu huyết nhất thời dồn lên não, hô hấp không thông, như thể bị người khác phán tội tử hình.
Một chữ “thưởng” cộng thêm một ly rượu”, được thốt ra từ miệng Hoàng đế thì ý nghĩ chắc chắn sẽ khác đi. Trước đây Hạ Sơ Thất từng xem qua quá nhiều cảnh bán rượu độc ban vải trắng, nên chẳng cảm thấy kỳ lạ gì với việc này. Những điều duy nhất nàng thấy kỳ lạ là, lần đầu tiên gặp lão Hoàng đế thì ông ta đã ban chết cho nàng? Chẳng lẽ ông ta không quan tâm đến sống chết của con trai cả và con gái út của mình à? Nàng liếc nhìn ông ta, không dám suy đoán suy nghĩ thật sự của Hoàng đế.
Trái tim loạn nhịp, nàng đang suy đoán thánh ý, suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào thì vai bỗng bị vỗ một cái. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy nhưng khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm của Triệu Tôn. Kỳ lạ làm sao, nàng lại cười với hắn. Đã bị ban rượu độc rồi mà nàng cũng không hiểu vì sao mình lại cười. Có thể vì hắn có thể ra mặt giùm nàng, xem như một loại cảm kích đi.
Triệu Tôn không nói gì với nàng, chỉ quỳ ngay ngắn bên cạnh nàng, “Phụ hoàng, Tử Nguyệt ở trong phủ của nhi thần xảy ra chuyện này, nếu phụ hoàng nhất định muốn hỏi tội, nhi thần là kẻ đứng đầu phủ, phải nên uống ly rượu này.” Hồng Thái Để nhìn hắn, khuôn mặt kia đã bình tĩnh trở lại từ lâu rồi.
“Lão Thập Cửu, con đang uy hiếp trẫm?”
“Nhi thần không dám!” Triệu Tôn xoay đầu nhìn Hạ Sơ Thất, hắn nói, “Nhị thần chỉ không muốn làm lớn chuyện, ảnh hưởng đến thanh danh của Tử Nguyệt. Vả lại Tử Nguyệt cũng thích phò mã, nếu đợi đến khi nó tỉnh dậy, biết được phụ hoàng đã giết phò mã của nó, thì nó biết phải xử lý như thế nào đây?”
Thích hắn?” Hồng Thái Để hừ mạnh, “Đừng tưởng trẫm không biết nha đầu này suy nghĩ gì trong đầu. Nếu chẳng phải có người ca ca như con thì nó cần gì phải làm như thế? Chuyện đến nước này, lão Thập Cửu, con còn muốn bảo vệ người này ư?” Ông ta liếc nhìn Hạ Sơ Thấy, ánh mắt ngập tràn lửa giận.
Triệu Tôn không ngẩng đầu lên, chỉ lấy một thứ từ trong ngực ra rồi dâng lên.
“Đây là bút tích của Tử Nguyệt, phụ hoàng hãy xem thử.”