Nói xong hắn lại muốn đi sờ con chó kia, chỉ đáng tiếc, con chó kia quả thật không phải là Đại Hoàng nhà hắn, thấy hắn đến gần nó nhào đến, may mà Triệu Tổn ngăn nó lại, Lan Đần mới không bị cắn.
“Gâu gâu gâu...” Con chó kia vẫn tiếp tục sủa. Chắc là Lan Đần nhớ nhà, hắn nhìn con chó vàng, nước mắt rơi lộp độp. Triệu Tôn cau mày, không nói gì nữa, hắn nhìn Trịnh Nhị Bảo, kéo Lan Đần xoay đầu đi ra. Khi ra khỏi con hẻm, Lan Đần vẫn cúi gằm mặt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Triệu Tôn, không dám lên tiếng.
Đến khi leo lên xe ngựa dùng ngoài đầu hẻm, nghĩ đến việc sắp bị đưa về Đông cung, hắn mới lấy can đảm hỏi. “Thập Cửu thúc, thúc giấu vợ của cháu ở đâu rồi?”
Hiện tại Lan Đần đang ở tạm trong Đông cung, vẫn do Liễu thị chăm sóc. Bởi vì lúc trước Liễu thị đưa “binh phù giả” cho Ninh Vương, vốn phải chịu hình phạt, nhưng lão Hoàng để niệm tình bà chăm sóc Hoàng trưởng tôn mười mấy năm, không hề có tà tâm gì trong chuyện cung biến nên cũng không truy cứu đến cùng. Dưới sự dạy bảo của Liễu thị, Lan Đẩn đã đại khái biết được thân phận của mình, cũng biết Triệu Tôn là Thập Cửu thúc của hắn, nhưng đối với hắn mà nói những thứ này không hề quan trọng, hắn chỉ quan tâm đến chuyện vợ hắn đang ở đâu thôi.
Nghe hắn “chất vấn” như thế, mặt Triệu Tôn đen thui, “Nàng ấy chết rồi.” “Hả?” Lan Đần ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt, “Thúc lừa cháu, nàng ấy không chết đâu.”
Triệu Tôn xoa huyệt thái dương, không nhìn hắn, chỉ hờ hững lên tiếng, “Họ không nói cho ngươi biết ư? Nàng ấy chết trong hỏa hoạn rồi.”
Lan Đẩn không vui, lẩm bẩm một câu.
“Họ nói người chết là vợ của thúc, không phải là vợ của cháu.”
Triệu Tốn liếc nhìn hắn, rõ ràng là không muốn “ông nói gà bà nói vịt” với Lan Đần nữa. Nhưng Lan Đẩn khó khăn lắm mới vớ được hắn, làm gì có chuyện cho qua như thể được? Những ngày qua, hắn đã gặp được Triệu Tôn vài lần, tuy ai cũng nói không thể dây vào Thập Cửu điện hạ, nhưng hắn lại không sợ Triệu Tôn như lúc trước, “Thập Cửu thúc, cháu đến ở chỗ thúc có được không?”
Triệu Tồn nhướng mày, nhìn hắn, “Vì sao?”
Lan Đần cúi đầu, nửa khuôn mặt đỏ bừng, nói với vẻ ngại ngùng, “Trong cung có nhiều tiểu nương tử quá, họ đều muốn ngủ chung với cháu. Cháu không thích họ, họ rất phiền.” Mặt Triệu Tôn lập tức trở nên đen thui, Trịnh Nhị Bảo thì lại không nhịn được, bật cười. Nhưng nghĩ đến những ngày này không thích hợp cười cho lắm nên lại mím môi nhịn cười. “Ngươi cười cái gì?” Lan Đần nhìn Nhị Bảo công công, hắn cảm thấy khó hiểu, “Nếu người thích, ta tặng họ cho ngươi nhé? Để họ ngủ chung với ngươi.” Lan Đần đã làm hoàng tôn vài ngày nên đã biết bản thân mình có thể làm chủ tử. Nhưng hắn tặng những tiểu nương tử kia cho một thái giám, việc này cũng tàn nhẫn quá rồi đó. Tội nghiệp cho Nhị Bảo, sắc mặt cậu ta xanh lè, vội vàng ngậm miệng lại, xem như bản thân mình chưa từng xuất hiện bao giờ.
Lan Đần vừa tổn thương người khác xong nhưng lại không hề biết gì, lúc này hắn đang ngồi nhích qua nhích lại trong xe ngựa, nhưng Triệu Tôn vẫn ngồi im nghiêm túc, không hề để ý đến hắn, thể là hắn bèn bắt chước người ta thở dài, nói hết sức chậm rãi: “Hay cháu nói sự thật cho thúc vậy.”
Triệu Tôn cau mày, “Cái gì?”.
Lan Đần bĩu môi, mặt mày nghiêm túc nói: “Cháu muốn ở chỗ của thúc là vì muốn canh chừng thúc, cháu sợ thúc tìm được vợ của cháu rồi lại giấu đi mất, không trả cho cháu.”
Triệu Tôn đau đầu, xoa trán, nghiêm túc nói với hắn, “Miên Hoàn, vợ của người đã chết rồi, ngươi không còn vợ nữa. Qua vài hôm nữa, Hoàng gia gia của người sẽ ban hôn cho ngươi.” “Cháu không muốn!”
Lan Đần rất tức giận, trừng mắt với hắn, “Những tiểu nương tử kia cho thúc dùng hết đó, cháu chỉ cần Vợ của cháu thôi, thúc trả cho cháu, tại thúc làm mất đó, cháu phải đòi thúc.”
“Ta nói vợ người đã chết rồi.”
“Vợ thúc mới chết! Vợ cháu chưa chết.”
“...” Cho dù là một người anh minh thần võ trí tuệ vô song như Triệu Tôn, khi gặp phải một kẻ không chịu nói lý lẽ như Lan Đần, cũng cảm thấy bực bội. Hắn lại xoa trán lần nữa, mím chặt môi, không để ý đến Lan Đần nữa. “Thập Cửu thúc.” Lan Đần thấy hình như hắn giận rồi bèn mềm xuống, “Cháu sai rồi, thúc tức giận ư?” “Không có.”
“Vậy chúng ta tìm vợ về nhé, mỗi người một nửa được không?” Hắn tự cảm thấy mình đã hạ thấp yêu cầu rồi, nên nhìn Triệu Tôn một cách rất đắc ý, ánh mắt sáng rực. Nhưng Triệu Tôn không biết nên khóc hay nên cười, tâm trạng vốn đang xám xịt, bị hắn quấy nhiễu như vậy, dù có tức giận cũng không thể trút ra bên ngoài được, “Vợ không thể chia được, hiểu không?” Hắn mím môi nghĩ ngợi, rồi thở dài, “Hay Thập Cửu thúc mua một con chó vàng cho ngươi?” Dùng một con chó đổi lấy vợ của người ta, chiêu này độc thật.
Quả nhiên, Lan Đẩn cho hắn một vẻ mặt hết sức tiếc nuối, “Thập Cửu gia, thúc ngốc à? Đừng nói là cháu sẽ không đồng ý, mà ngay cả tên ngốc cũng không đồng ý đầu. Một cô vợ có thể đổi lấy nhiều thứ, còn có thể sinh con, chó vàng cũng có thể sinh con cho cháu chắc?”
Triệu Tôn một lần nữa lại bại dưới những câu nói của Lan Đần, nhưng hắn vẫn còn chiêu trị Lan Đần. Cho dù Lan Đần có quấy rối hắn suốt một đường, dù có không tình nguyện, nhưng Triệu Tôn vẫn đưa hắn về công Đông cung, đợi thái giám quản sự của Đồng cung đến đón hắn thì Triệu Tôn mới đi về phủ Tấn Vương.
Vừa đóng cửa thư phòng lại, Trần Cảnh do dự hỏi, “Điện hạ, Hoàng trưởng tôn ở Đông cung có an toàn không?” “Ở Đông cung mới an toàn.” Triệu Tôn trả lời, ngữ điệu lười nhác, không có chút sức lực nào, “Cũng chính bởi vì thân phận của nó nhạy cảm, nên Miền Trạch sẽ chăm sóc nó tốt hơn. Người nghĩ xem, nếu nó xảy ra chuyện ở Đông cung thì làm sao chặn được miệng người khác? Hơn nữa, nó cũng chỉ là một tên ngốc, chẳng lẽ bệ hạ lại giao giang sơn vào tay nó? Miên Trạch không ngốc nên sẽ không động vào nó.”
Nghe hắn phân tích như thế, Trần Cảnh cũng hiểu đại khái, “Điện hạ nói có lý.” Trần Cảnh do dự một lát, thấy hắn phải chịu đựng “sự quấy rầy” của Lan Đần mà nói nhiều lời hơn ngày thường, cuối cùng y vẫn không nén nổi sự tò mò đã nén suốt bảy ngày qua, lên tiếng hỏi, “Điện hạ, vào cái hôm bức vua thoái vị, vì sao Hổ Phù mà Ninh Vương cầm trong tay lại là giả? Hổ Phù đó bị Sở Thất trộm đi mất, sau đó rơi vào tay Liễu thị, người đã đổi lại vào lúc nào, sao thuộc hạ không biết vậy?”
Mặt mày Triệu Tôn không cảm xúc, hắn ngồi bên bàn cờ, “Hổ Phù thật sự, chưa bao giờ bị mất.” Cho dù là một người luôn trầm ổn như Trần Cảnh cũng phải thấy sửng sốt, “Chưa bao giờ bị mất?”
“Ừ. Cái Sở Thất lấy đi lúc ban đầu đã là giả rồi.”