Mỗi khi hắn ta hỏi ngược lại một câu, trong lòng nàng lại giật thót lên. Cẩm Y Vệ... quả nhiên danh bất hư truyền. Xem ra, từng nhất cử nhất động của nàng trong những ngày qua, Đông Phương Thanh Huyền đều đã nắm rõ như lòng bàn tay. Cái cảm giác bị người ta giám thị như thể quả thật không ổn chút nào. Nàng nuốt nước bọt, con người chuyển động, ánh mắt sắc bén như đao nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, “Ngươi nói cũng hơi có lý. Nhưng nghe khẩu khí của Đại đô đốc đây, người muốn hợp tác với ta là vì kẻ địch của kẻ địch là bạn? Thế thì chẳng phải ngươi có thù với Đại Yến à?”
Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, không hề lộ ra chút sắc bén nào: “Chuyện này ngươi không cần biết.”
Giọng điệu của Hạ Sơ Thất lười biếng, khóe môi chứa toàn ý cười, “Ngươi có huyết hải thâm thù gì thì nói ra ta nghe với, để ta cũng có thể vui vẻ một chút. Vả lại...” Nàng khựng lại, nhìn hắn đầy tò mò, “Ngươi không nói cho ta biết thì ta hợp tác với người bằng cách nào đây?”
Đông Phương Thanh Huyền ngân dài giọng, cười tươi rói, “Ngươi sẽ biết thôi. Bổn tọa đồng ý với người, chỉ cần người chịu hợp tác với ta, ta không chỉ giúp người lật lại vụ án của Hạ thị, mà còn sẽ cho người hưởng vinh hoa phú quý bất tận.”
Hạ Sơ Thất ra dấu tay “ngừng”, “Đại đô đốc à, nhìn ta giống một kẻ tham tiền lắm à?” “Quá giống!” Đông Phương Thanh Huyền gật đầu khẳng định. “Được rồi, xem như người nói rất đúng.” Hạ Sơ Thất cười phì, thở dài bất lực, “Ngươi phải nói cho ta biết nội dung hợp tác đi chứ, ngươi hy vọng ta làm gì?” Đông Phương Thanh Huyền nhếch khóe môi mềm mại như hoa, nói từng chữ một, “Khôi phục thân phận.” Hắn ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng khi vào tại Hạ Sơ Thất thì chẳng khác gì sét đánh ngang tai, trong lòng nàng do dự nhiều lần, mới hỏi một câu không chắc chắn lắm, “Ý ngươi là...?”
Đông Phương Huyền Thanh thong thả đứng lên, đi lên trước hai bước, nụ cười trên mặt trong quyến rũ hơn vài phần, “Bổn tọa muốn ngươi trở về làm Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công.”
“Đại đô đốc, có phải người muốn nói, tiếp theo kêu ta gả cho Triệu Miên Trạch, đợi đến khi hắn làm Hoàng đế rồi thì ta có thể làm mẫu nghi thiên hạ? Trước đó, tốt nhất là có thai đứa con của ngươi, giúp người mưu quyền đoạt vị, hoặc cho con ngươi làm Hoàng đế sửa lại lịch sử của Đại Yến... Mẹ nó chứ, cách này máu chó quá rồi đó.” Nàng nói với vẻ cực kỳ trào phúng, Đông Phương Thanh Huyền thì lại cười khẽ.
“Đề nghị của Thất tiểu thư không tồi, bổn tọa rất thích.” “Ngươi mơ đi!” Hạ Sơ Thất liếc hắn ta, vừa hay đối diện với ánh mắt biết cười hút hồn kia. Làn da của tên này đẹp thật, trắng mịn như bạch ngọc không hề nhìn ra được một chút tì vết nào, cộng thêm sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng mịn và cả đôi mắt phượng dài hẹp, nhất cử nhất động đều toát ra vẻ phong tình mê hoặc lòng người. Nếu chẳng phải nàng đã tu luyện đủ mạnh mẽ, e rằng đã bị hắn ta làm cho thần hồn điên đảo. Nàng hơi ngả người về sau, giữ vững khoảng cách “lành mạnh” nhất, trừng hắn ta với ánh mắt rất không vui. “Chú ý dung mạo của mình, chúng ta có gì cứ nói, đừng có hở ra là dùng mỹ nhân kế. Cổ nương ta trước giờ không dính chiều này đâu nhé!” Đông Phương Thanh Huyền híp mắt lại, khóe môi mỏng nhếch lên. Nụ cười ấy tựa như gió xuân thổi mát lòng người, “Thất tiểu thư, ngươi suy nghĩ kỹ về lời đề nghị của bổn tọa đi. Ngươi cứ trở về làm lại Thất tiểu thư, quang minh chính đại minh oan cho cha. Còn bổn tọa... nhất định sẽ giúp ngươi.” Hạ Sơ Thất nhìn nụ cười quyến rũ của Đông Phương Thanh Huyền, “Sẽ không có cái bánh nào rơi xuống miễn phí. Nói đi, điều kiện của ngươi là gì?” “Điều kiện thì bổn tọa sẽ nói sau, không vội.” “Trên người ta ngoại trừ bản thân ta ra thì không có thứ gì đáng tiền nữa.”
Con người Đông Phương Thanh Huyền tối xuống, “Thất tiểu thư, bổn tọa đã từng nói, giá trị của ngươi, bản thân người đã chưa chắc có thể ước lượng được...” Giá trị? Hắn ta lại nói về giá trị của nàng một lần nữa. Nhìn thần sắc của hắn ta, Hạ Sơ Thất thấy hơi khó hiểu, sau đó nàng mỉm cười, “Đại đô đốc, ta vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn chưa được tỉnh táo lắm, cũng không muốn đồng ý bất kỳ điều kiện gì. Đợi ta ăn no uống say nghỉ ngơi cho khỏe rồi mới quyết định có nên hợp tác với người hay không nhé? Ngươi biết đấy, giá trị của một người quyết định ở thái độ của người đó, nếu ngươi đã cần ta như thế, ta không làm dáng ở trước mặt người thì chẳng khác gì chứng tỏ ta rẻ mạt, đúng chứ?”
“Thất tiểu thư nói có lý, bổn tọa sẽ cho ngươi thời gian suy nghĩ.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, tầm mắt dừng lại trên cơ thể yếu ớt của nàng, hắn ta khựng lại, đột nhiên lấy một tấm lệnh bài từ trong ngực ra, đôi mắt yêu nghiệt hơi nheo lại.
“Cái này cho ngươi.”
Nhận lấy tấm lệnh bài màu đen thui, Hạ Sơ Thất đặt trong lòng bàn tay ước lượng, cảm thấy nó có vẻ nặng, vừa lật lại xem chữ trên đó, vừa liếc nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Đông Phương Thanh Huyền, nàng cười hỏi, “Bảo bối gì vậy?”
“Cầm tấm lệnh bài này, người sẽ là gián điệp mật của Cẩm Y Vệ.”
Hạ Sơ Thất hít mạnh, lật về mặt chính của tấm lệnh bài, “Gián điệp?”
Dựa theo ý nghĩa của “Thuyết văn giải tự” thì gián điệp tức là phản gián trong quân.
Nếu đổi lại là Cẩm Y Vệ triều Đại Yến thì thân phận gián điệp mật này thật ra cũng tương đương với đặc công quân đội sau này. Cẩm Y Vệ là tai mắt của Hoàng đế. Vậy làm một “tai mắt”, trong cái thời đại khoa học kỹ thuật không phát triển này, Cẩm Y Vệ dựa vào gì để kiểm soát một lượng tình báo lớn của phía quân doanh? Không sai, họ nhờ vào gián điệp. Gián điệp thuộc về Cẩm Y Vệ, nhưng lại tồn tại với các thân phận khác nhau, ngoại trừ cấp trên của họ ra, sẽ không có ai khác biết được diện mạo và thân phận thật sự của họ, đây là một quần thể cực kỳ đặc biệt.
Hạ Sơ Thất cầm tấm lệnh bài lật qua lật lại, không hề ngẩng đầu lên, chỉ cười rất trào phúng. “Đại đô đốc đưa thứ này cho ta như thế, không sợ ta cắn ngược lại ngươi à?”
Trên mặt Đông Phương Thanh Huyền vẫn giữ sự giáo dục tốt đẹp, nhưng cách nói chuyện lại cực kỳ độc địa, “Thất tiểu thư là chó à?” Hạ Sơ Thất trợn mắt, xem như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn ta, nàng thong thả nhét lệnh bài vào trong ngực, ngồi thẳng, một tay gác lên mép giường, nở nụ cười giả tạo rồi nhìn hắn ta, “Cầm tấm lệnh bài này thì ta có thể tự do hành động?”
Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, “Thất tiểu thư thấy thế nào? Trước khi người chưa khôi phục thân phận Thất tiểu thư của phủ Ngụy quốc công thì tất nhiên là không thể được rồi. Lệnh bài là để cho người sử dụng sau này, không phải bây giờ. Bổn tọa sao có thể làm chuyện đập đá vào chân mình chứ?” Hạ Sơ Thất nheo mắt lại, nàng rất muốn đồng ý với hắn.
Câu nói lúc nãy của Đông Phương Thành Huyền không sai, bây giờ nàng muốn điều tra vụ án phủ Ngụy quốc công, muốn minh oan cho ông, nhưng mọi đường đã bị chặn hết rồi. Có thể nói rằng hắn ta đang quẳng một miếng mồi lấp lánh ánh vàng ra trước mặt nàng, nếu nàng thật sự là Hạ Sở thì không thể không mắc câu. Đáng tiếc tuy nàng có một vài ký ức của Hạ Sở, có một vài cảm giác của Hạ Sở, nhưng trong con người nàng vẫn là Hạ Sơ Thất. Vì thế, nàng biết rất rõ, một khi nàng khôi phục lại thân phận của Hạ Sở, ở trong cái thời đại xem trọng luân lý tam cương ngũ thường này, cả đời này nàng và Triệu Tôn sẽ không còn duyên nợ gì với nhau nữa.
Ngón tay bấu chặt mép giường, cuối cùng nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Đông Phương Thanh Huyền. “Đại đô đốc, có thể trả lời ta một vấn đề không?” Nụ cười trên khuôn mặt Đông Phương Thanh Huyền vẫn không đổi, “Thất tiểu thư cứ hỏi.” Ánh mắt Hạ Sơ Thất lóe lên tia sáng lạnh, “Rốt cuộc là ai giết Thái tử?”
Nhìn đối con người trong suốt của nàng, Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, nhướng đôi mắt phượng câu hồn của mình lên, “Người người đều nói là do ngươi giết, vì sao ngươi lại hỏi ngược lại bổn tọa?” Hắn ta muốn đánh thái cực với nàng à? Hạ Sơ Thất hừ lạnh, cong khóe môi lên, “Đại đô đốc không tiện trả lời hay người đó chính là ngươi? Theo ta thấy chuyện này chắc chắn cũng có phần của Triệu Tôn nhỉ? Ngươi muốn ta khôi phục lại thân phận, giúp ta báo thù gì đó là giả. Trên thực tế, ngươi muốn lợi dụng ta giúp người đối phó Triệu Miên Trạch, phù trợ Triệu Tôn lên ngôi, thể là ngươi có thể làm Quốc Cửu gia dưới một người trên vạn người? Muội muội ngươi cũng có thể làm mẫu nghi thiên hạ, nếu muội muội người sinh thêm một đứa con trai thì sau này còn có thể làm Hoàng đế nữa, ta đoán không sai chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ sửng sốt, híp mắt lại, “Thất tiểu thư suy luận giải thật.”
Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, như cười như không, “Chẳng lẽ ta nói không đúng à? Đại đô đốc, nếu không làm rõ những việc này, đừng nói đến việc làm gián điệp của Cẩm Y Vệ, cho dù có kêu ta làm cụ nội của nhà người ta cũng không thèm.”
Nhìn đôi mắt to long lanh của nàng, Đông Phương Thanh Huyền bỗng nhiên bật cười, “Thất tiểu thư nói không sai, ngươi không cảm thấy Tấn Vương điện hạ thích hợp với ngôi cửu ngũ chí tôn nhất sao? Còn muội muội của bổn tọa, trời sinh ra đã nên là mẫu nghi thiên hạ. Hai người họ chính là trời sinh một đôi, ai cũng không thể chia rẽ họ được, bao gồm cả ngươi.”
Con tim nàng đau nhói một cách kỳ lạ, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười.
“Câu nói này thật sự đại nghịch bất đạo lắm đấy. Đại đô đốc à, biết pháp vẫn phạm pháp thì tội này nên xử ra sao?”
Đông Phương Thanh Huyền rót một ly rượu uống cạn, “Bổn tọa không có gì cần phải giấu giếm trước mặt người thông minh cả.” Hạ Sơ Thất hừ lạnh, bĩu môi khinh thường, vỗ tay lên mép giường, bỗng nhiên chuyển chủ đề, “Đông Phương Đại đô đốc không hiểu con người ta rồi, ta thấy với tình hình trước mắt, chỉ sợ hai chúng ta không thể hợp tác được.”