Trạm dịch vẫn là trạm dịch trước kia, nhưng chuyện nửa đêm hôm qua nàng xuất hiện trên giường Triệu Tôn đã lan ra. Vì thể thấy nàng đi vào, ai cũng nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ. Có vài nha hoàn A còn không che giấu vẻ hâm mộ và ghen ghét, ánh mắt kia như hận không thể lóc thịt của nàng. cất túi đồ xong, Hạ Sơ Thất đến chỗ Mai Tử hỏi thăm, rồi đi về hướng viện Dịch Quán, còn chưa tới nơi đã bị Nguyệt Dục cản lại.
“Sở Thất, cô có việc gì sao?”
Hạ Sơ Thất sốt ruột nghiêng đầu nhìn vào trong, “Gia ở bên trong sao? Ta có chuyện quan trọng tìm hắn.”
“Chuyện này...” Khuôn mặt xinh đẹp như Nguyệt Dục tỏ vẻ khó xử, “Hôm nay có mấy vị đại nhân đến từ phủ Cẩm Thành, gia đang ở bên trong bàn chuyện với bọn họ, e rằng không tiện gặp cô.”
Hạ Sơ Thất vẫn hiểu quy tắc này. Sớm muộn gì cũng có thể gặp, nàng không gấp. Vì thế, Hạ Sơ Thất chỉ nở nụ cười, “Được, vậy lát nữa ta lại đến.”
Nguyệt Dực cũng cười, “Lát nữa gia gọi ta, ta sẽ nói cho ngài ấy biết.” Nguyệt Dục là một người đẹp hiền thục điển hình, không chỉ có vóc dáng đẹp mà ăn nói cũng nhã nhặn, tốc độ thong thả, phát âm rõ ràng, trông rất có khuôn phép. Nhưng trong nụ cười tiêu chuẩn của nàng ta lại có thêm mấy phần xa lạ, khiến Hạ Sơ Thất hơi sợ hãi.
Xem ra chuyện tối hôm qua đã làm cho vị đại nha hoàn này sinh ra ác cảm, cho rằng nàng muốn quyến rũ Triệu Tôn. Hạ Sơ Thất lén trợn trắng mắt, mất tự nhiên làm động tác phúc thân* vừa học, sau đó quay lại viện chung phía Tây. Hôm nay Mai Tử không trực, đang ở trong phòng nghiên cứu mấy chai lọ nàng mang về. (*) Động tác của các nữ tử thời xưa khi gặp người ta, tay cầm khăn đặt sang một bên eo rồi nhún người xuống. Hạ Sơ Thất ngăn nàng ấy lại, “Này, đừng động lung tung! Cứ sờ mó linh tinh như thế thì lát nữa đến chỗ Diêm Vương báo tên luôn đấy.” Dọa Mai Tử xong, thấy nàng ấy sợ hãi, Hạ Sơ Thất bật cười, lấy thuốc bốc cho nàng ấy, dặn sắc lên rồi uống, sau đó lại lấy một bình sứ nhỏ ra, chỉ xuống giường. “Nằm xuống đi. Hôm nay tỷ đây sẽ phục vụ muội một lát.” Bởi vì ở trong kho chứa củi nàng đã đánh ngất Mai Tử, lại còn thay áo của nàng ấy nên Hạ Sơ Thất thấy áy náy, bèn rất để tâm mà rửa sạch mặt nàng ấy, đắp mặt, bôi thuốc, giảng giải cách nấu thuốc. Mà Mai Tử cũng là một người nói nhiều, cứ huyên thuyên mãi rồi nói tới chuyện đồng dao, khiến Hạ Sơ Thất giật mình. “Cái gì, gia biết chuyện này rồi sao?” “Vâng.” Mai Tử thoải mái nhắm mắt lại, gật đầu. “Hắn có phản ứng gì không?” Hạ Sơ Thất tin chắc rằng Triệu Tôn có thể hiểu ngay đồng dao chính là thủ đoạn mềm dẻo của đối thủ.
“Không có.” Mai Tử suy nghĩ một chút, rồi lại nhíu mày, “Mà cũng không đúng, mọi người đều khen gia tốt, lẽ ra gia phải vui mới đúng chứ?”
Hạ Sơ Thất không thể giải thích rõ với sinh vật đơn bào như Mai Tử được, đành chuyển sang chủ đề khác. “Mai Tử, muội đã từng nghe nói tới Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ đại nhân chưa?” Hai mắt Mai Tử sáng lên, “Đại đô đốc? Đó là mỹ nam nổi danh đó, chỉ tiếc là muội chưa có phúc gặp được.” Theo lời Mai Tử, Cẩm Y Vệ chỉ nghe theo lệnh của lão Hoàng đế. Chỉ huy sứ Đông Phương Thanh Huyền quyền cao chức trọng, là đô đốc chưởng quản Cẩm Y Vệ, thái bảo dạy dỗ Thái tử, rất được lòng Hoàng đế. Hắn ta có một em gái dung mạo như tiên, vài năm trước được thăng lên làm kế Thái tử phi. Thái tử Triệu Chá đã hơn bốn mươi tuổi, còn em gái Đại đô đốc còn nhỏ hơn Hoàng trưởng tôn Triệu Miên Trạch hai tuổi. Có điều, đợi Thái tử kế vị rồi thì em gái hắn ta sẽ trở thành mẫu nghi thiên hạ, hắn ta cũng trở thành quốc cữu gia dưới một người, trên vạn người.
Nói tới đây, Mai Tử đột nhiên dừng lại một chút, nhỏ giọng nói tiếp: “Sở Thất, còn có một chuyện này, muội nói với tỷ, nhưng tỷ đừng nói cho ai biết đó...”
Câu mở đầu của mấy cô gái thích ngồi lê đôi mách đều là như thế.
Còn trên thực tế, chẳng biết họ đã nói cho biết bao nhiêu người nghe rồi.
Hạ Sơ Thất chớp chớp mắt, “Tỷ thề.”
“Muội nghe mấy bà trong phủ nhiều chuyện nói, cũng không biết là thật hay giả. Nghe nói em gái xinh đẹp của Đông Phương gia đó vốn muốn gả cho gia của chúng ta làm Vương phi. Chẳng biết sau này như thế nào mà Thái tử phi vừa qua đời, hoàng thượng lại cất nhắc nàng ta...”
Ô? Triệu Tôn còn có loại tin đồn như thế sao?
Hạ Sơ Thất cười híp mắt nghe, cứ nghĩ đến chuyện Triệu Thập Cửu bị đại ca hắn cướp vợ thì cảm thấy rất là vui vẻ. Sau đó, Mai Tử kế tiếp những chuyện hóng hớt trong kinh thành. Nghe chuyện vui, Hạ Sơ Thất cười ha ha. Nghe chuyện buồn, nàng tỏ vẻ đau buồn, lừa bịp Mai Tử kế hết mười tám đời tổ tông cho nàng nghe, nhưng vẫn không nghe được chuyện của “Thất tiểu thư” kia.
Cả ngày hôm đó, nàng ở trong trạm dịch làm vài chuyện linh tinh. Có lẽ là có tâm sự nên nàng luôn không yên, chỉ muốn gặp Triệu Tôn. Chuyện cứ kỳ lạ như thế. Lúc nàng không muốn gặp hắn thì luôn có thể thấy hắn. Lúc nàng vô cùng muốn gặp hắn thì làm sao cũng không gặp được. Có mấy vị đại nhân đến trạm dịch, nghe nói là đại nhân Phiên Đài của Bộ Chính sử Tư Xuyên Thiểm, còn có mấy vị Phủ Đài của phủ Cẩm Thành nữa. Triệu Tôn chiêu đãi yến tiệc trong trạm dịch, mấy người bọn họ ăn uống vui vẻ cho tới giờ Thân mới ngồi xe ngựa ra khỏi trạm dịch. Nhưng những chuyện này nàng không thể xen tay vào hầu hạ được, mà hắn cũng không gọi nàng.
Đêm đến, nàng vừa quét lá rụng trong sân, vừa suy nghĩ tối nay có nên đến Ngọc Hoàng các chặn đường hắn không, thì bên ngoài có người gọi nàng. “Sơ Thất, có người tìm!”
Buông chổi xuống, Hạ Sơ Thất chạy đến cửa Tây của trạm dịch. Bên ngoài là Lan Đần đang đá đá cánh cửa, trên mặt có mấy vết cào, áo thủng vài lỗ, bông trong áo rơi ra ngoài, bay phấp phới trong gió. “Thảo Nhi...” Đôi mắt Lan Đẩn đỏ ngầu.
“Lan Đần? Sao huynh lại tới đây?” Hạ Sơ Thất chào hỏi với mấy người lính gác, rồi xông ra kéo cánh tay Lan Đần, nhìn từ trên xuống dưới, “Huynh sao vậy? Ai ức hiếp huynh?”.
Lan Đần chỉ lắc đầu, không dám nhìn vào mắt nàng, “Ta nhớ muội. Thảo Nhi, ta đi cầu xin Vương gia, xin ngài ấy đừng đuổi ta đi. Muội ở đâu, ta sẽ ở đó.” Nhìn kĩ vết thương trên mặt Lan Đần, giọng điệu Hạ Sơ Thất nặng nề thêm vài phần, “Đừng nói lảng sang chuyện khác! Nói đi, ai đánh huynh?” Lan Đần không quen nói dối, nên bị nàng uy hiếp thì nhanh chóng khai hết mọi chuyện. Thì ra Hạ Sơ Thất không trở về thôn Lưu Niên, lời đồn trong thôn ngày càng nhiều. Có người nói nàng bỏ trốn cùng đàn ông, có người nói nàng mang thai, chết vì sinh khó. Lan Đần không nghe được mấy lời nói khó nghe đó, liền đánh nhau với người ta. Mấy bà tám trong thôn bị hắn đánh, bèn dẫn chồng mình tới đánh hắn một trận no đòn.
Thấy dáng vẻ chật vật đáng thương của hắn, Hạ Sơ Thất thật muốn liều mạng với đám người kia.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lan Đần cúi đầu xuống, chỉ biết lắc đầu, nhưng vì hắn tránh ánh mắt của nàng nên không thể che giấu được nàng. “Nói mau! Nếu không... muội sẽ bỏ mặc huynh. Ngoan ngoãn nói đi, muội sẽ tìm cách để huynh ở cạnh muội.”
“Ta nói, ta nói mà. Là... là tẩu tử nhà họ Lưu, nàng ta...” Lan Đần ấp úng, khuôn mặt đen hơi đỏ lên.
Hạ Sơ Thất không hiểu ra sao, chỉ nhìn hắn. Tẩu tử nhà họ Lưu là bạn thân của Phạm Thị, bởi vì quan hệ với Phạm Thị nên đàn ông trong nhà họ Lưu đều được đến huyện nha làm bộ khoái, quanh năm không về nhà. Bình thường hành vi của cô ả đó trong thôn cũng không biết kiềm chế. Nhưng ả ta có thể làm gì Lan Đần? Thấy hắn không nói nữa, nàng cắn răng, bước lên vặn lỗ tai hắn.
“Sao lại im rồi? Nói đi, ả ta làm gì huynh?”
Lan Đần ngoẹo đầu né, bị nhéo cũng chẳng kêu đau, chỉ toét miệng cười, một lúc sau mới lầm bầm nói: “Nàng ta bóp mông ta, còn... còn bóp... bóp...” Không cần Lan Đần nói hết câu, Hạ Sơ Thất cũng hiểu. Tướng mạo Lan Đần nhà nàng khá tuấn tú, thân thể khỏe mạnh nên bị ả lăng loàn đó sàm sỡ sao? Con mẹ nó! Cơn tức giận xông thẳng lên đầu Hạ Sơ Thất, nhưng nàng không thể hiện ra ngoài.
Càng tức giận thì càng phải bình tĩnh, phải cho tất cả những người đó một bài học mới được. Vài chuyện lướt qua trong đầu, Hạ Sơ Thất nheo mắt, nở nụ cười xấu xa.
“Lan Đần, chúng ta đi tìm Vương gia đi!”
Trong đầu nảy ra một kế hoạch một mũi tên bắn trúng hai con chim, Hạ Sơ Thất bước nhanh về phía trước để nhanh chóng gặp Triệu Tôn. Nàng kéo cánh tay Lan Đần, vừa mới bước vào cửa Tây trạm dịch đã nghe được tiếng quát khẽ: “Ai kia, đứng lại cho ta!”
Nàng nhìn sang hướng người vừa quát, người đàn ông đó có khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt xếch chứa ý cười, tóc dài xõa trên vai, áo choàng khoác hờ, cả người toát lên vẻ lả lơi.
Hạ Sơ Thất buông tay Lan Đần, lễ phép vấn an: “Chào Tiểu công gia.” “Tiểu gia ta không ổn.” Nguyễn Hữu đi tới, nhìn chằm chằm nàng, trêu chọc nói: “Tiểu biểu muội, hai ba ngày không gặp, muội ngày càng xinh đẹp ra.” “Do ánh mắt Tiểu công gia không tốt đấy thôi.”
“Ha...”
Nguyễn Hữu cười đầy lẳng lơ.
“Tiểu biểu muội, hôm đó không phải muội nói lớn lên sẽ gả cho ta sao? Sao hôm nay lại cấu kết làm bậy với người khác vậy?” Hạ Sơ Thất cười híp mắt nhìn hắn, “Tiểu công gia nói đùa, Sở Thất cho đến nay vẫn luôn là đàn ông mà.”
Nguyễn Hữu nghiêng đầu nhìn cơ thể trước sau bằng phẳng của nàng, vuốt mũi nở nụ cười, choàng vai Hạ Sơ Thất, lả lơi nói: “Thật là biết nói chuyện. Nếu muội cũng là đàn ông... Tiếu gia ta thích nhất là mấy cậu tiểu quan thanh tú đấy. Lại đây, hôn môi một cái, ta thả muội đi.”
“Hôn môi?” Hạ Sơ Thất mỉm cười, ngoài dự liệu mà vòng một tay lên cổ hắn ta, ngẩng đầu, cắn môi, thì thầm nói: “Tiểu công gia, ở nơi này không thích hợp, hay là dời lại ngày khác?” Nguyên Hữu cũng cười nhìn nàng, “Ngày khác? Cũng được.” “Ha ha...” Hạ Sơ Thất cười gian buông tay ra.