“Có nghĩa là sao?” Triệu Tôn không có thói quen giải thích với người khác, khóe miệng mấp máy, dừng rất lâu sau hắn mới vuốt ve mái tóc nàng, nhẹ nhàng nói: “A Thất, chuyện trên triều đình, có chút động tĩnh nhỏ sẽ ảnh hưởng đến toàn cục, không đơn giản như nàng nghĩ đâu. Không phải chỉ là việc nạp một trắc phi thôi là xong. Những nàng yên tâm, ta sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, A Thất chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm tân nương thôi, được chứ?”
Không biết là do nụ hôn sâu khiến cho trái tim đập nhanh hơn hay là trong lúc trao đổi ánh mắt, sự kiên định và thành ý trong mắt hắn lây nhiễm tới nàng mà Hạ Sơ Thất chỉ bĩu môi nhìn hắn một lát, dù có tức giận, có bực bội nhưng rồi lại chẳng biết phải làm gì với hắn. Nàng biết, Triệu Tôn không phải là người ăn nói lung tung, nếu hắn đã nói sẽ giải quyết được thì nàng cứ tạm thời tin hắn đi.
Dù sao, kể cả vào động phòng rồi mà hắn vẫn làm trái với điều ước thì nàng vẫn có cơ hội hối hận. Trút được khúc mắc rồi, nét mặt của nàng lại trở nên dễ nhìn hơn, nhanh chóng liếc nhìn hắn: “Được thôi, giờ ta tạm thời tin chàng. Nhưng mà, trước đại hôn, chúng ta không thể gặp mặt đúng không?” Triệu Tôn nhíu mày, “Ừ” một tiếng. Giống như đột nhiên hiểu ra, Hạ Sơ Thất nhếch môi lên: “Vậy nghĩa là ta sẽ không phải nhìn thấy chàng một thời gian dài đúng không?”
Nhìn bộ dạng mặt mày hớn hở của nàng, Triệu Tôn đen mặt. Bởi vì khi nàng nói câu “không phải nhìn thấy chàng một thời gian dài” thì nàng chẳng hề buồn bã hay u oán chút nào mà lại có vẻ hưng phấn như con mồi tránh thoát được khỏi sự truy kích của gã thợ săn, đôi mắt sáng rỡ chớp lia lịa, tràn ngập mong chờ.
Hắn hừ một tiếng không vui: “A Thất không cần lo lắng, gia sẽ tìm cơ hội tới thăm nàng.” “A” một tiếng, mặt Hạ Sơ Thất vụ xuống: “Làm gì chứ?”
Triệu Tôn giả vờ không thấy vẻ thất vọng của nàng: “Xem nàng vui vẻ chưa kìa.”
Hạ Sơ Thất vuốt trán, cảm thấy thật nhức đầu, lại cố ý kích thích hắn: “Này điện hạ, chàng chưa nghe thấy câu này bao giờ sao? Một nữ nhân trước khi kết hôn thì nên hưởng thụ cuộc sống sinh hoạt lúc còn độc thân của mình. Ví dụ như đi trêu ghẹo nam nhân này, cái đó gọi là điên cuồng lần cuối, nếu không chờ đến khi thành thân rồi thì chẳng phải là chẳng còn làm ăn gì được nữa hay sao?” Ánh mắt Triệu Tôn hơi lạnh, nghiêm túc giáng cho nàng một đòn.
“A Thất, trời sáng rồi, tỉnh lại đi.”
“...” Quả nhiên là nằm mơ.
Phủ Thành quốc công cách phủ Tấn vương không xa lắm, đều ở phía nam kinh thành, chỉ là quy mô nhỏ hơn so với phủ Tấn vương một chút, nhưng dù sao vẫn là công thần hàng đầu, thế nên phủ đệ vẫn có hành lang với mái che rộng rãi, chạm trổ ngọc thạch, xà nhà khắc hoa văn, trong gió xuân hiển lộ rõ phong phạm của thế gia trâm anh quý tộc. Trước khi xuống xe ngựa, Hạ Sơ Thất đội mũ sa mà Tinh Lam đã chuẩn bị sẵn cho mình lên. Mũ sa rất tinh xảo, phía trước mặt có một tầng sa mỏng rủ xuống làm cho khuôn mặt phía sau như ẩn như hiện, không hề ảnh hưởng tới tầm nhìn của nàng mà vẫn có thể khiến người ngoài không nhìn rõ được mặt người bên trong.
Nàng không hỏi tại sao, cảm thấy dường như đã hiểu được nguyên nhân.
Trước kia nàng giả nam, bây giờ lại mang nữ trang. Lúc giá nam nàng đã cố ý vẽ qua mặt, nhìn qua thấy hơi đậm một chút, giờ mặc nữ trang, không dùng son phấn nhưng vẫn rất xinh đẹp yêu kiều, thực ra có sự khác biệt và thay đổi rất lớn. Nhưng nếu là người cẩn trọng thì vẫn có thể nhận ra được vị Cảnh Nghi quận chúa này chính là Sở y quan nổi danh khắp kinh thành.
“Quận chúa, cẩn thận một chút.”
Lúc đặt chân bước xuống ghế con, Tinh Lam hơi đỡ nàng lên, ánh mắt chăm chú nhìn theo nàng. Có thể thấy, nàng ta không giống với đại đa số các nha hoàn khác đều dồn hết sự chú ý lên người chủ tử gia của mình. Chỉ một chi tiết nho nhỏ này thôi đã làm cho Hạ Sơ Thất âm thầm cảm thấy hài lòng, xem ra cũng không phải nữ tử khắp thiên hạ này đều bị tư thái ung dung, giỏi giang và phong độ của Triệu Thập Cửu hấp dẫn. Đặt tay lên bả vai Tinh Lam, nàng vỗ mấy cái đầy chân thành. “Tinh Lam, love you.”
Lưng của Tinh Lam khẽ cứng đờ, còn chưa kịp lên tiếng thì lại thấy mặt của Triệu Tôn đang khom người xuống xe ngựa tối sầm lại: “Nàng gọi nàng ta là gì?”
Tinh Lam hả? Hạ Sơ Thất lơ đễnh liếc nhìn hắn, “Làm sao nào?” “Đổi tên khác, còn ra thể thống gì nữa.” Mặt Triệu Tôn càng đen hơn.
“Liên quan gì tới chàng chứ? Nha đầu của phủ Thành quốc công ta, cần Tấn vương chàng để ý tới à?” Hạ Sơ Thất cười khiêu khích hắn, trong lòng thấy cực kỳ sảng khoái. Dứt lời liền hừ một tiếng, vẫn bám vào tay Tinh Lam đi về phía cửa lớn sơn son của phủ Thành quốc công. Dáng vẻ đĩnh đạc đó làm cho Tinh Lam toát mồ hôi hột, cũng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Triệu Tôn dường như đang được phủ lên một tầng bằng lạnh không thể tan chảy.
“Gia, người chậm một chút.” Mai Tử đau lòng hô lên một tiếng, đuổi kịp Triệu Tôn. Hạ Sơ Thất đi ở đằng trước nghe thấy thể thì không khỏi lắc đầu, quay lại lườm Mai Tử một cái, hơi cảm thán trong lòng. Triệu Thập Cửu cũng có fan não tàn mà Mai Tử chính là một trong số đó, dù là thời điểm nào, ở đâu, nàng ấy luôn che chở cho chủ tử gia nhà mình.
Tại cửa ra vào phủ Thành quốc công, Nguyễn Hồng Trù nhận được tin liền sai người trong nhà ra nghênh đón.
Chỉ có điều, số lượng người trong nhà có vẻ hơi ít. Ngoại trừ nha đầu, nô bộc ra thì chỉ có một mình ông. Nghe nói mấy ngày nay Thành quốc công phu nhân tới am ni cô làm pháp sự nên không về kịp. Còn đám thị thiếp ở hậu viện thì không có tư cách ra nghênh tiếp Tấn vương gia và Quận chúa. Nhưng điều làm Hạ Sơ Thất thấy hơi kỳ quái là hôm nay nàng về nhà, sao biếu ca Nguyễn Hữu cũng không có ở nhà thế.
“Thiếu Hồng đâu?” Xem ra Triệu Tồn và nàng có suy nghĩ giống nhau, vừa cất lời đã hỏi cái này.
Nguyên Hồng Trù mời bọn họ vào trong nhà rồi mới nói: “Hôm qua tới phủ người ta làm khách, còn chưa về à? Lão phu cũng đang thắc mắc đây. Có điều thằng nhóc này thường cũng vẫn có lúc không về nhà mà.” Tính tình Nguyễn Hữu thể nào mọi người đều biết cả.
Họ liếc nhìn nhau, Nguyên Hồng Trù bật cười ha hả, chuyển hướng liền phân phó người dâng trà rót nước.
Lần đầu tới phủ người khác, còn mang theo thân phận “lúng túng” như thế này nên Hạ Sơ Thất rất không tự nhiên. Cũng may người trong phủ Thành quốc công không có nhiều lắm, tuy rằng đây là lần đầu tiên gặp Nguyên Hồng Trù nhưng nhìn lời nói, cử chỉ của ông thì có thể thấy là người quang minh lỗi lạc, không giống mấy lão đầu hủ lậu phong kiến nên nàng cũng thoáng yên tâm.
Đột nhiên, Triệu Tôn lại nhìn sang, thấp giọng dặn dò nàng một câu: “A Thất, còn không mau bái kiến phụ thân nàng.”
Hai chữ “phụ thân” này lọt vào tai khiến cho Hạ Sơ Thất cảm thấy trên người như có rận, thấy không thoải mái. Kiếp trước nàng chưa từng gặp cha mình, đời này cũng chưa từng gặp, vất vả lắm mới có được một người cha mà còn là một vị cha hờ. Nhớ tới đời này, nàng không khỏi cảm thấy thổn thức. Có điều, nàng biết Thành quốc công chịu nhận nàng làm nữ nhi cũng là một quyết định mạo hiểm. Và người ta cũng đã có tuổi rồi, nàng gọi người ta một tiếng cha cũng sẽ không bị thua thiệt.
Hạ Sơ Thất chân thành đứng lên, đi đến trước mặt Nguyên Hồng Trù, phúc thân thỉnh an.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân đại nhân.” Nguyên Hồng Trù bật cười ha ha, vuốt chòm râu, rất cao hứng.
“Tốt tốt tốt. Con gái mau đứng lên đi.”
Lễ xong, ông tặng cho nàng một cái hộp gỗ đàn hương khắc hoa văn làm lễ gặp mặt, nói thứ này do Quốc công phu nhân sớm chuẩn bị từ trước, bên trong là một bộ đồ trang sức tinh xảo. Xem ra, đối với “nữ nhi nhặt được” này, phủ Thành quốc công khá là coi trọng. Hạ Sơ Thất nhận lấy đồ vật, đang định ngồi xuống thì lại nghe thấy Triệu Tôn phân phó. “A Thất kính trà cho phụ thân nàng đi.”
Quả thực là nàng cũng chưa quen hết lễ nghi, nhưng không hiểu sao nghe thấy Triệu Tôn phân phó vậy nàng lại thấy buồn cười, rốt cuộc thì từ lúc nào mà Tấn vương điện hạ lại hành động như “trưởng bối” của nàng thể này, chuyện gì cũng phải để hắn dạy. Trong lòng thấy ấm áp, nàng hơi liếc nhìn hắn, cũng không hề thoái thác mà cầm lấy chung trà do Tinh Lam đưa tới, dâng lên đỉnh đầu, nửa quỳ xuống trước mặt Nguyên Hồng Trù.
“Mời phụ thân đại nhân dùng trà. Nữ nhi mới đến, không hiểu quy củ, mong phụ thân đại nhân thứ lỗi.”. Lại là một tiếng cười sang sảng, Nguyễn Hồng Trù hài lòng tiếp nhận chén trà, “Lão phu đã sắp xuống mồ tới nơi rồi, ấy vậy mà nhờ phúc của điện hạ, lại có được một đứa con gái, vui sướng còn không kịp, sao có thể trách cứ chứ? Con gái, con là quận chúa do bệ hạ đích thân phong, ở trong phủ Thành quốc công này, con cũng là tiểu thư duy nhất, từ nay về sau sẽ không có một ai dám bắt nạt con, con cứ coi như đang ở trong nhà mình, thích làm gì thì làm, không cần quan tâm những quy củ chết kia làm gì.”
“Tạ phụ thân đại nhân.” Mấy lời này của Nguyên Hồng Trù khiến Hạ Sơ Thất thích vô cùng.
Nếu nói tới thứ mà nàng không thích nhất, đau khổ nhất ở thời đại này thì đó chính là quy củ. Nếu bắt nàng cứ sáng ra phải đi thăm hỏi thì thà giết chết nàng đi cho xong. Hôm nay nghe thấy Thành quốc công nói như thế, sao nàng có thể không vui được chứ?
Ngồi trở lại ghế, mấy người lại nói chuyện một hồi. Thành quốc công không ban tên cho nàng nữa, chỉ nói nếu vạn tuế gia đã ban thưởng cho nàng hai chữ “Cảnh Nghi”, hai chữ này vô cùng hay, vô cùng tôn quý, vậy thì cứ lấy tên Cảnh Nghi làm khuế danh của nàng là được rồi. Triệu Tôn không có ý kiến, Hạ Sơ Thất càng không có ý kiến, tên tuổi gì đó cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi.
Mấy người trò chuyện được một hồi thì có một gã sai vặt mặc quần áo màu xanh của phủ Thành quốc công vội vàng vào bẩm báo.
“Lão gia... đã... đã xảy ra chuyện.” Thấy bộ dạng như lửa cháy tới mông của gã, Nguyên Hồng Trù buông chén trà xuống, hơi không vui. “Ở trước mặt khách nhân, nói chuyện cho đàng hoàng.”
Người nọ nhìn Triệu Tôn và Hạ Sơ Thất, hơi do dự.
Nguyên Hồng Trù lại hừ khẽ một tiếng: “Không phải người ngoài gì cả, cứ nói đừng ngại.” Lúc này gã sai vặt mới lên tiếng, thấp giọng nói: “Lão gia, tiểu công gia đã trở về. Nhưng mà... là bị người ta khiêng về.”