Triệu Tôn sững sờ, lập tức vuốt ve mái tóc nàng, bật cười, “Tiểu nha đầu, chí khí không nhỏ đâu.” “Không phải là ta có chí khí gì, ta chỉ là cảm thấy không đáng thay cho chàng thôi.” Sao Triệu Tôn lại không hiểu ý nàng chứ? Hắn không nói gì, chỉ nhìn vào mắt nàng một lát, con người cao ngạo hơi tối xuống, mang theo vẻ mỏi mệt, chuyển sang chủ đề khác, phân phó nàng, “Ở bên trong phủ đừng chạy lung tung. Những chuyện này không cần nàng quan tâm.” Hạ Sơ Thất Cổ” một tiếng, vẻ mặt như bị táo bón, “Chàng ấy, thật sự quá cổ hủ. Cứ chờ mà xem, người ta sẽ không để yên cho chàng đâu.” Vẻ mặt Triệu Tôn vẫn không thay đổi, vuốt ve mặt nàng, “Ừ, thôi về đi. Qua hai ngày nữa lại tới thăm nàng.” Nàng lập tức trừng mắt với hắn, “Lén tới chứ gì?” Triệu Tôn cười khẽ, “Ừ, lén tới. Chờ gia trên giường.”
Hạ Sơ Thất trợn trừng mắt một cái, mặt đỏ như quả cà chua chín mọng. Có lẽ là với những chuyện “lén lút”, người ta thường có cảm giác chờ mong và hưng phần theo bản năng, nghe hắn nói vậy, sự lo lắng thoáng qua trong lòng nàng cũng trầm tĩnh xuống, không khỏi nhếch khóe môi lên trêu tức, “Thế này, có phải chúng ta đang yêu đương vụng trộm không?” “Tất nhiên không tính rồi. Nàng là vương phi của gia.” Hai người đang nói chuyện thì đã thấy có tiểu nha đầu của phủ Thành quốc công đi tới. Vì không muốn làm ảnh hưởng tới thanh danh của nàng nên Triệu Tôn khẽ ho lên một tiếng, liếc nhìn nàng rồi quay đầu đi. Hạ Sơ Thất nhìn theo bóng lưng của hắn, trong lòng thấy hơi chua xót.
“Gia!”
Triệu Tôn dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng.
Đương nhiên Hạ Sơ Thất không có “phẩm hạnh của nữ nhân” kiểu nam nữ thụ thụ bất thân, nàng cúi đầu mấp máy môi đầy xấu hổ, nhân lúc hai tiểu nha đầu khuất ở khúc rẽ hành lang, nàng bổ nhào vào trong ngực hắn, “Ta không nỡ xa chàng.” Dứt lời, thấy hắn không có động tĩnh gì, nàng lại bất đắc dĩ nói thêm, “Không nỡ xa bạc của chàng.”
Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, thái độ cười mà không giống cười, trở tay ôm chặt lấy nàng.
“Gia cũng thế.”
***
Đêm khuya, Cảnh Nghệ Uyển liền trở nên vô cùng yên tĩnh. Lá chuối bên ngoài bị gió thổi động vào nhau loạt soạt, Hạ Sơ Thất dang hai tay ra duỗi lưng một cái, xoa cái bụng tròn vo vì ăn no của mình, cảm thấy thực khó chịu. Thời gian này sống an nhàn ở phủ Thành quốc công nên nàng cũng sắp béo tròn béo quay ra rồi. Nàng ôm một cái gối như ý, đang chuẩn bị leo lên giường tiếp tục nghiên cứu “Thanh Nang Thư” thì có một cơn gió lùa vào, rèm lụa mỏng ngoài cửa sổ hơi lay động... Nheo mắt lại, nàng quay đầu nhìn Tinh Lam và Mai Tử. “Các ngươi lui xuống đi, ta muốn yên tĩnh một chút.” “Vâng, quận chúa.” Vì đang ở trong phòng tại nhà mình nên bọn nha đầu cũng không hỏi gì nhiều, lên tiếng đáp lại, hành lễ xong liền nối đuôi nhau rời đi. Hạ Sơ Thất công khỏe môi, lười biếng ôm cái gối như ý kia, ngồi trên ghế ở bàn trà, thản nhiên bắt tréo chân, nhấp một ngụm trà nóng hổi rồi thoải mái thở ra một hơi, “Hôm nay mới hiểu được, thì ra Đại đô đốc ưa làm kẻ trộm đấy?”
Rèm lụa rung động, vén lên, một thân ảnh cao lớn ưu nhã từ trong đi ra. “Tính cảnh giác của Cảnh Nghi quận chúa thật là cao đẩy. Bổn tọa thực sự bội phục.” “Không cần bội phục đầu, cái mùi vị cầm thú trên người Đại đô đốc, ta muốn không phát hiện ra cũng khó lắm.” Cười một tiếng, Đại đô đốc mang theo tâm tình vui vẻ ngồi xuống ghế ở đối diện nàng bên kia bàn trà, không khách khí cầm cái chén trên bàn lên nhấp một ngụm, bộ dạng nhàn nhã, tư thái và động tác khiến người ta nhìn mà không khỏi say mê. Đáng tiếc chỉ là một cái túi da thối! Hạ Sơ Thất thở dài, âm thầm liếc xéo hắn ta rồi mới lấy cái lệnh bài Cẩm Y Vệ ở trong ngực ra, đặt lên bàn trà và đẩy tới trước mặt hắn ta, “Thứ Đại đô đốc cho này, chỉ e là ta không cần tới. Vốn đã muốn trả lại từ lâu rồi nhưng mãi mà không có cơ hội. Vừa hay, nếu hôm nay Đại đô đốc ngài đã tới thì ta cũng đỡ phải đi lại một lần.” Đuôi lông mày của Đông Phương Thanh Huyền nhướng lên, khóe miệng cong lên vui vẻ. “Trà chỗ Cảnh Nghị quận chúa ngon thật...”
“Đừng lòng vòng nữa! Có cầm không hả?” Hạ Sơ Thất cổ chấp đẩy tới thêm một chút, trong mắt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn. Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, liếc nhìn nàng một cái rồi mới buông chén trà xuống, vươn tay ra. Nhưng không ngờ hắn ta không lấy lại cái lệnh bài mà là đặt cái bàn tay thon dài trắng nõn tới mức đám cô nương cũng phải ghen ghét lên mu bàn tay nàng, còn vuốt ve một cái đầy ái muội, trả lời nàng với giọng điệu êm dịu.
“Muốn! Sao bổn tọa lại không muốn chứ?” Tay Hạ Sơ Thất như bị bỏng, lập tức rụt trở về. “Ngươi... Không cần mặt mũi nữa rồi đúng không?”
Nàng thở phì phò, trừng mắt với hắn ta, nhưng gã Đông Phương kia lại cứ cười đùa giỡn, trên gương mặt tuấn mỹ tinh tế không có nửa điểm cợt nhả, “Thất tiểu thư, ngươi thật sự không muốn hợp tác với bổn tọa?”
“Không.” Hạ Sơ Thất cười đáp, “Bầu trời sẽ không tự nhiên rớt bánh có nhân! Bắt đầu từ ngày đầu tiên ta biết Đại đô đốc thì ta đã biết rõ Đại đô đốc là dạng người gì rồi. Ta đâu có ngu mà làm cái chuyện lột da hổ chứ?”
“Lần đầu tiên biết ta?” Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu, vô tình nhấp một ngụm trà, sau đó chậm rãi giương mắt lên, tâm tình trong đôi mắt xinh đẹp có nhiều thêm một chút cảm xúc, khẽ giương cánh môi lên nở một nụ cười đẹp như tranh vẽ, “Thất tiểu thư vẫn còn nhớ rõ lần đầu chúng ta gặp nhau sao?”
Hạ Sơ Thất hừ lạnh một tiếng: “Tất nhiên rồi! Trong rừng cây ở huyện Thanh Cường, Đại đô đốc giết người không chớp mắt, thật sự khiến bổn cô nương toát mồ hôi hột mà!”
Đôi mắt đẹp của Đông Phương Thanh Huyền hơi nheo lại, nhìn nàng nở nụ cười. “Sai rồi, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không phải ở huyện Thanh Cương, mà là...” Nói đến đây, thấy Hạ Sơ Thất nhìn mình với vẻ hứng thú, hắn ta liền cười khẽ một tiếng, cũng không nói tiếp mà đổi chủ đề khác: “Thất tiểu thư thật sự không còn nhớ chuyện năm đó, hay là đang cố ý giả ngu trước mặt bổn tọa thế?”
Nghe ý trong lời hắn ta thì dường như hắn ta và Hạ Sở thực sự có quan hệ gì đó vậy. Nhưng Hạ Sơ Thất cẩn thận nhớ lại, lục lọi hết lượt “trí nhớ của Hạ sở” mà vẫn không tìm thấy chút gì về Đông Phương Thanh Huyền.
Haizz!
Lần nào người ta đề cập tới Hạ Sở trước kia đều khiến nàng cảm thấy phiền muộn. Nếu nàng có thể nhớ lại được toàn bộ thì cần gì phải bị người ta bắt bẻ thế này chứ?
Trong lòng thì nghĩ thế nhưng trước giờ nàng sống mà chưa bao giờ chịu thua trận. Vẫn mang theo ý cười trào phúng lạnh lùng, nàng nhìn về phía Đông Phương Thanh Huyền, “Ôi chao, thật là xấu hổ quá đi mất, ta thực sự không nhớ ra. Xem ra Đại đô đốc không phải là một người có thể khiến người ta dễ dàng ghi nhớ nhỉ?”
Sự châm chọc của nàng rất rõ ràng, trong đôi mắt phượng hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền lộ ra sự sắc bén, nói: “Thất tiểu thư không còn nhớ rõ bổn tọa cũng không sao cả.” Đẩy cái lệnh bài lại về phía Hạ Sơ Thất, hắn ta nói tiếp, “Đồ mà bổn tọa đã đưa ra, từ trước tới giờ không có chuyện sẽ thu hồi lại. Thất tiểu thư cũng không cần từ chối nhanh như thế. Bổn tọa vẫn giữ nguyên câu nói kia, nàng nhất định sẽ hợp tác với bổn tọa, ta có lòng tin này.”
Hạ Sơ Thất làm lơ cái lệnh bài kia, trừng mắt với hắn ta.
“Chỉ sợ sẽ khiến người phải thất vọng rồi, ta chưa bao giờ hợp tác chung với người không liên quan.” Người không liên quan... Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, sự vui vẻ trong đáy mắt càng thêm rõ, “Xem ra bổn tọa phải nhanh chóng biển nàng thành người có liên quan mới được nhỉ?”
Trong lòng vang lên tiếng cảnh báo, Hạ Sơ Thất híp mắt lạnh lùng nhìn hắn ta. Nàng nói châm chọc như thế thôi nhưng chưa bao giờ coi lời của Đông Phương Thanh Huyền như lời nói nhảm hoặc vui đùa. Nói chuyện với gã này, tuy câu nào của hắn ta cũng mang theo sự vui vẻ nhưng bên trong đều có ẩn ý cả. Dừng một chút, nàng nghiêm mặt nói: “Ý của Đại đô đốc là?” Đông Phương Thanh Huyền nở nụ cười, lại cầm chén trà lên uống một ngụm.
“Chỗ bổn tọa có một người mà Thất tiểu thư nhất định muốn gặp đấy.”
“Là ai?”
“Tạm thời... bí mật.”
Hạ Sơ Thất thầm giật mình, nhưng mặt vẫn không tỏ thái độ gì khác thường, chỉ liếc mắt nhìn hắn ta, “Ngươi bị thần kinh à? Được rồi, thích nói thì nói, không thích nói thì thôi. Bổn cô nương không rảnh mà vô duyên vô cớ gây rối với ngươi đâu. Đêm hôm khuya khoắt, Đại đô đốc lại ở trong tú lâu của tiểu thư Hạ Sơ Thất Thành quốc công, nếu bị người ta nhìn thấy thì sẽ không tốt lắm nhỉ?”
“Thất tiểu thư mà cũng bận tâm cái này sao?” Trên mặt Đông Phương Thanh Huyền vẫn trước sau như một giữ sự vui vẻ mê người, hắn nheo mắt lại, mím môi, hành động đó tạo ra một sự quỷ mị và ưu nhã khó nói thành lời, nhưng rồi lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh thấu tận xương. “Chân bổn tọa muốn đi nhưng lòng lại không nỡ bỏ”
“Ta nhổ vào ấy!” Khóe môi Hạ Sơ Thất co giật, “Ngàn vạn lần đừng có nói với ta là người để ý tới ta rồi đấy nhé?”
“Nếu bổn tọa nói phải thì sao?” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ. “Ha ha...” Hạ Sơ Thất cười gượng hai tiếng, sau đó đột nhiên lại ngừng cười, người hơi nghiêng về phía trước, nhìn hắn ta gằn từng chữ một, “Như vậy, xin người hãy bớt đau thương! Bồn tiểu thư ta thực sự... chẳng để ý tới người tạo nào cả. Tranh thủ thời gian đi, có việc thì nói, bổn cô nương buồn ngủ rồi, không rảnh ở đây chơi đùa với ngươi đâu.” Thấy được sự khinh bỉ và ghét bỏ trong mắt nàng, mắt Đông Phương Thanh Huyền hơi lạnh lùng. Nhưng chỉ thoáng qua mà thôi, hắn ta lại cười, “Hôm nay bổn tọa tới đây là để đặc biệt chúc mừng Thất tiểu thư. Chúc mừng người và xá muội cùng nhập phủ Tấn vương một ngày, nói vậy cũng coi như có duyên phận với nhau rồi. Chỉ là, bổn tọa cảm thấy hơi lo lắng thay cho Thất tiểu thư. Với sắc đẹp của Thất tiểu thư thì thật sự khó đánh đồng được với xá muội, chỉ cần Tấn vương điện hạ không phải người mù, ngươi đoán thử xem hắn sẽ sủng ái ai hơn nào?” Hạ Sơ Thất nhếch khóe môi, cười mà như không cười nhìn hắn ta, tròng mắt đảo một vòng nhanh như chớp, sau đó thình lình duỗi một ngón tay ra, lắc tới lắc lui trước mặt hắn ta, cười khúc khích không ngừng, “Chân tướng chỉ có một. Hắn nhất định sẽ sủng ái... ngươi!”
Nói xong chữ “ngươi”, nàng liền cười lên hô hố, ngón tay chạm vào Đông Phương Thanh Huyền.