Triệu Tôn liếc nhìn y, hừ lạnh, “Vô dụng!” Lại là một tiếng cười sảng khoái, Trần Đại Ngưu không hề có tính tự giác rằng bản thân mình đã là tù nhân, y đến gần, “Điện hạ, các huynh đệ không sao cả chứ? Cha nương ca ca tẩu tử của ta vẫn ổn chứ?”
“Ngươi lo cho họ như vậy, sao không tự đi xem?”
“Điện hạ...” Vẻ mặt Trần Đại Nguy thay đổi, “Ngài hiểu ta mà.” “Bổn vương không hiểu.”
Trần Đại Ngưu gục đầu xuống, im lặng một lúc lâu. Không cần phải nói nhiều, y cũng có thể nghĩ ra được một cuộc binh biến sẽ gây ra bao nhiều hệ lụy, và sẽ khiến bao nhiêu huynh đệ vô tội bị điều chức hoặc bị xử phạt. Suy nghĩ một lúc, y mò mẫm một hồi, lấy một chiếc túi vải nhỏ từ trong eo ra, cau mày, đưa cho Triệu Tôn.
“Những món trang sức này ngày hôm đó vốn dĩ định cho nương và nương tử của ta, nhưng...”
Y lau nước mắt, cúi đầu xuống, khịt mũi, “Nhưng ta không đón được họ. Điện hạ, ngài giúp ta đưa cái này cho nương ta với, nói là nhi tử bất hiếu, không thể hiểu kính với bà và cha. Sau này, đành nhờ ca ca tẩu tử thôi...”
Triệu Tôn nhìn y, không nói gì.
Trần Đại Ngưu thở dài rồi cười khổ, “Những năm qua ta không để dành được bao nhiêu tiền, tất cả của cải đều ở trong ngăn kéo phòng, không có khóa. Điện hạ, những thứ này nhờ ngài xử lý giúp ta vậy. Còn nữa, thế tử của ta, không có phúc phận, sau khi nàng ấy qua đời, ta cũng chịu...”
Triệu Tổn không nhận đồ của y, cất tiếng nói: “Tang lễ của thể tử chưa xuất giá của người do Thiếu Hồng xử lý giúp ngươi. Cha nương người vẫn khỏe, chỉ là nhớ nhung ngươi.” Hắn khựng lại, nhìn khuôn mặt đen kịt của Trần Đại Ngưu, “Nếu lo lắng nhớ nhung họ như thế, bệ hạ ban hôn, vì sao không đồng ý?”
“Ta là một người thô lỗ, không dám trèo cao!” “Hử?” Triệu Tôn hừ lạnh, “Nói sự thật!”
“Điện hạ, cha nương ta là nông dân chịu khổ cả đời, phải lấy một quận chúa về cung phụng, cuối cùng trong nhà ai là lớn nhất đây? Ta không muốn nương ta đã từng tuổi này rồi còn phải bị nàng ta chọc tức, bị nàng ta đè đầu! Không giấu gì ngài, ta quanh năm không ở nhà, ta muốn tìm một thể tử thành thật, có thể hầu hạ cha nương ta...”
Giọng của Trần Đại Ngưu trầm thấp, trong cái đại lao lạnh lẽo này, nghe sao mà mang theo cái cảm giác lạnh thấu xương. Nghĩ đến y chinh chiến một đời, bước qua gió bụi Mạn Bắc, cuốn qua đất cát Mạn Nam, đi qua mưa bụi Giang Nam, băng qua đao quang kiếm ảnh, một đời anh hùng chính khí, lập không biết bao nhiêu công lao cho Đại Yến, mới có thể được phong hầu ban tước?
Nhưng giờ đây...
Con người của Triệu Tôn tồi xuống, giọng nói cũng trầm khàn, “Nếu như người nghĩ như thế thì tốt quá rồi. Đại Ngưuà, cô nương Thanh Hoa ấy, con người không tồi đâu.” Trần Đại Ngưu liếm cánh môi khô khốc, khoanh tay trước ngực, “Hôm nay điện hạ đến làm thuyết khách ư?” “Gia không rảnh rỗi như thế” Triệu Tôn hừ lạnh, “Tâm tư của ngươi, ngươi tưởng rằng bổn vương không biết à? Nhưng người nghĩ xem, phụ mẫu người tuổi đã cao, cả ngày phải lo lắng vì ngươi, chẳng phải là vì trông ngóng ngươi lấy vợ sinh con ư? Giờ đây ngươi cứng đầu không nghe lời bệ hạ, ngươi có thể thắng nổi ngài sao? Bổn vương hiểu rõ tích cách của bệ hạ nhất, nếu ngươi không chịu đồng ý thì cả đời này đừng hòng được ra ngoài.”
“Vậy thì ta không ra nữa, trong này ăn ngon mặc ấm, lại chẳng cần đánh trận, tốt biết bao nhiêu?” “Cứng đầu cố chấp!” Triệu Tôn đứng dậy, nhìn lướt y, phất tay áo rời đi.
“Điện hạ...” Trần Đại Ngưu nhìn bóng dáng của hắn, đôi mắt bỗng nhiên đỏ bừng, “Ta không ngốc! Thế tử chưa lấy về nhà kia của ta chết như thế nào, trong lòng ta biết rất rõ.”
Triệu Tôn xoay đầu lại, nhìn y đầy lạnh lùng, nhưng không nói gì. Trần Đại Ngưu mấp máy môi, nuốt nước bọt, nhìn chắn song gỗ của nhà lao, giọng nói hơi nghẹn ngào, “Điện hạ, không giấu gì ngài, thế tử kia của ta là một nông dân, người thật thà, không hề có tâm tư xấu xa, tuy chưa xuất giá nhưng một lòng một dạ chăm lo cho cha nương của ta...”
Triệu Tôn vẫn trầm mặc.
Trần Đại Ngưu kéo một bó rơm, vò trong tay, lại quẳng đi, cổ họng càng trầm khàn hơn, “Quê của ta đất đai quá cằn cỗi, rất khó thu hoạch được gì. Nhà ta không có kế sinh nhai nào khác, chỉ có thể dựa vào ông trời kiếm cơm. Điện hạ xuất thân phú quý, khó có thể hiểu được người nghèo phải trải qua cuộc sống thế nào... Dân làm nông, chỉ mong bội thu mới có thể lấp đầy bụng. Ở quê của ta, một túi gạo có thể đổi được một cô vợ. Mấy năm ta nhập ngũ, không có ngân lượng gửi về, nghe ca ca gửi thư đến nói, có một năm nhà ta mùa màng thất bát, trong nhà không có gạo nấu cơm, là thê tử ta trộm gạo trong vài ở nhà thân nương, nửa đêm nửa hôm mang đến cho cha nương ta, cứu mạng nhà ta, còn bản thân nàng bị cha trói trên xà nhà, bị đánh một trận đòn nhừ tử, suýt mất đi nửa cái mạng. Mẹ ta nói rồi, bà ấy chỉ nhận người con dâu đó, kêu ta không thể không có lương tâm... Điện hạ, nàng ấy là một nữ nhân tốt, ngài nói xem giờ đây nếu ta cưới quận chúa thì ta có còn là người nữa không? Ta là thứ gì chứ? Sau này ta lên chiến trường, sao có thể ngẩng đầu trước mặt các huynh đệ được?”
Nói mãi nói mãi, chắc là đau xót quá, y đầm một cái thật mạnh xuống đất. Sau đó, cả người nằm xấp trên đống rơm khô, đường đường là một nam nhi cao ngạo, giờ đây cơ thể co rúm lại, nghẹn ngào nói.
“Cho dù có chết, ta tuyệt đối cũng sẽ không làm ra loại chuyện vô lương tâm như thế!” Triệu Tôn nhìn đống rơm y vừa đấm xuống lúc nãy, bên trên có máu. Trần Đại Ngưu nằm đó, hai vai run rẩy, bên dưới có nước mắt.
Triệu Tổn nhắm mắt, hắn từ từ xoay người lại, ngồi xổm xuống, nắm chặt lấy vai y, “Đại Ngưu, con người phải biết tiến thoái. Quá cố chấp không phải là đại trượng phu, mà là đồ ngốc. Người cho rằng bệ hạ không làm gì được người thật ư? Ngươi sai rồi! Ngài có đầy cách trị ngươi, chẳng phải cha nương người đều ở trong kinh sư sao?”
Trần Đại Ngưu ngẩng phắt đầu dậy, “Ngài muốn nói gì?”
Ánh mắt Triệu Tôn lành lạnh, thở dài, “Ngươi không hiểu bệ hạ, chuyện người muốn làm, chín trâu mười hổ cũng không thể kéo lại được. Ngươi cứ suy nghĩ cho kĩ đi.”
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trần Đại Ngưu ngồi dậy, “Được.” Triệu Tôn nheo mắt lại, y nói: “Điện hạ, ngài thay ta chuyển lời với vạn tuế gia, muốn ta đồng ý hôn sự này cũng không phải không thể. Chỉ có điều Thanh Hoa quận chúa kia chỉ có thể là thiếp, chứ không thể làm thê của ta.”
“Đại Ngưu!”
Đích nữ của Ích Đức thái tử, sao có thể làm thiếp được?
Nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng của Triệu Tôn, con người của Trần Đại Ngưu dường như bốc lửa, “Còn nữa, sau khi nàng ta vào cửa, bắt buộc phải để tang cho thê tử của ta, ba quỳ chín lạy, tôn xưng thành chủ mẫu. Nếu không, cả nhà ta thà chịu chết.”
Hình bộ đại lao lạnh lẽo, còn trong cung Khôn Ninh lại dạt dào sắc xuân. Hạ Sơ Thất kể xong đơn thuốc cho Trương hoàng hậu, dặn dò Tôn ma ma đi đến cục Ngự Dược lấy thuốc về, sau khi quan sát tỉ mỉ thuốc lấy về, mới kêu bà ta sai người đi nấu thuốc. Ngồi một lúc, thấy Trương hoàng hậu nằm trên giường đau đớn khó chịu, nàng lại lấy kim ra, châm cứu giảm đau cho bà.
Chứng ung thư phổi của Trương hoàng hậu đã đến thời kỳ cuối, khi lên cơn đau, có thể lấy đi tính mạng. Cho dù Hạ Sơ Thất có nói năng tàn nhẫn thế nào, nhưng nàng là một thầy thuốc, nàng chưa bao giờ quên bổn phận của mình. Mặc kệ là “độc” hay “ung thư”, nàng đều dùng cách nên dùng để điều trị. “Nương nương, tục ngữ có câu 'đau do không thống, thông thì không đau. Châm cứu thông kinh mạch, tan tắc nghẽn, hành khí, sau này mỗi ngày dân nữ đều sẽ đến châm cứu cho người, chắc có thể sẽ giảm bớt một ít đau đớn.” “Được, được... đứa bé ngoan...” Trương hoàng hậu ôm ngực, đau đến mức mặt mày trắng bệch.
Hạ Sơ Thất tập trung nín thở, lấy kim, nhấc, châm, về, xoay, đâm huyệt bách hội, nội quan, hung khu, phong môn, phế du, định suyễn và phòng lọng đột. Động tác trôi chảy, bình tĩnh tự nhiên, không hề như các nữ tử dịu dàng, tự sắc cũng không có gì đặc biệt, không hấp dẫn, nhưng lại khiến người ta không thể dời tầm mắt đi được.
Khoảng sau nửa chung trà, Trương hoàng hậu ho khan gật đầu. “Bổn cung... đỡ hơn nhiều rồi. Tôn ma ma, thưởng!”
“Ta nương nương!”
Hạ Sơ Thất cũng không khách sáo, nhận ban thưởng, lại dặn dò một ít với Tốn ma ma, rồi mới ra khỏi cung Khôn Ninh, chuẩn bị tới Vân Nguyệt các thăm Triệu Tử Nguyệt. Ai ngờ, Triệu Miên Trạch đang đợi nàng trên con đường ngoài cung Khôn Ninh.
“Cảnh Nghi quận chúa.” Nhìn khuôn mặt dịu dàng mang theo nụ cười của hắn, Hạ Sơ Thất nhếch môi đầy lạnh lùng.
“Hoàng-trưởng-tôn-điện-hạ.” Ai mà không biết mỉa mai chứ? Phải xem ai độc hơn ai thôi.
“Nơi này không tiện nói chuyện, qua chỗ khác nói chuyện đi.” Giọng của Triệu Miên Trạch rất chậm, cũng rất ấm áp, nhưng không biết vì sao, cách nói chuyện của hắn hôm nay dường như lại có vẻ hơi buồn bã. Chẳng lẽ là vì chuyện hoàng hậu ban nữ nhân cho hắn, mà hắn không muốn có lỗi với Hạ Vấn Thu? Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn, nàng khoanh tay trước ngực, cười khinh thường.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, giữa ta và điện hạ không có gì để nói.” Triệu Miên Trạch cau mày, “Cố nhân gặp nhau, không cần phải dè chừng nhiều như thế chứ?”
Một câu “cổ nhân”, Hạ Sơ Thất liền hiểu ra. Trong hai chữ “cổ nhân” này, bao hàm quá nhiều điều, không chỉ mỗi thân phận Sở Thất của nàng, có khi còn bao gồm luôn cả thân phận của Hạ Sở. Điều này nói lên rằng Triệu Miền Trạch đã biết rồi. Cũng tức là, trong câu nói này của hắn, thật ra cũng chứa đựng thành phần đe dọa.
“Ha, thú vị đấy. Xem ra không nói chuyện với người thì không được rồi nhỉ?” Triệu Miền Trạch nhếch môi, “Phải.”
Cách cung Khôn Ninh không xa có một hoa viên nhỏ yên tĩnh. Bởi vì Trương hoàng hậu không thích bị quấy rầy, nên nơi này có rất ít người lui tới. Hai người một trước một sau, bước vào cổng vòm của hoa viên nhỏ ấy. Triệu Miên Trạch kêu thị vệ tùy thân đứng canh giữ ở bên ngoài, Hạ Sơ Thất nhìn Tinh Lam, nàng không căn dặn gì hết mà xoay người sải bước đi vào bên trong, sau đó ngồi xuống ghế đá trong đình nghỉ chân.
“Muốn nói gì? Nói đi!” “Hạ Sở...” Triệu Miên Trạch từ từ ngồi xuống đối diện nàng, khẽ gọi. Vị trí của hắn ngược sáng, Hạ Sơ Thất không nhìn được rõ biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, chỉ có điều giọng nói ấy quá dịu dàng, dịu dàng như thể gặp được tình nhân đã lâu không gặp, khiến nàng sửng sốt, sau đó nhưởng cao mày.
“Điện hạ, người đang đùa gì vậy?” “Nàng không cần căng thẳng.” Triệu Miên Trạch nhìn xung quanh, giọng nói chậm rãi hơn nhiều, “Xung quanh đều là người của ta.”