Triệu Tôn “ừ” một tiếng, có cánh tay lại, ôm sát lấy nàng, “A Thất, tất nhiên gia sẽ không khiến nàng phải chịu đau khổ như thế.” “Hả?” Hạ Sơ Thất ngẩng đầu, nhìn hắn không hiểu lắm. Triệu Tôn cúi đầu xuống, lòng bàn tay vuốt ve mặt của nàng, mỗi câu mỗi chữ đều nói rất trầm thấp, nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, “Ta sinh một trai, một gái là đủ rồi. Nữ nhân sinh con, quá khổ sở.”
Lòng Hạ Sơ Thất thắt lại, nàng nhìn hắn, đôi mắt bỏng rát, không hiểu mình đang chua xót hay ngọt ngào, cảm xúc cực kỳ phức tạp, “Chẳng phải hôm qua gia còn nói là muốn cành lá rậm rạp, con cháu đầy đàn sao? Ta đã suy nghĩ rồi, muốn cành lá rậm rạp, chàng chỉ có thể tìm những người phụ nữ khác sinh nhiều hơn mà thôi...” “Nàng lại đùa gia sao?” Hắn cười, bóp chóp mũi của nàng, rồi đổi chủ đề, “Hôm nay tới phủ Định An hầu rồi sao?”
Nghĩ đến việc vui hóa buồn kia, trái tim Hạ Sơ Thất như nghẹn lại. “Ừm, Đại Ngưu ca thật là ác. Nam nhận các chàng thật không phải thứ tốt lành gì.”
“Chuyện này cũng hiếm có.” Triệu Tôn liếc nàng một cái, “Liên quan gì đến gia chứ?”
“Hừ! Đừng tưởng rằng ta không biết, ngày đó bệ hạ tuyên chàng đi, chàng nói gì với bệ hạ. Theo sự thật mà nói, điều kiện của Đại Ngưu ca quá hà khắc, nhưng bệ hạ lại bằng lòng, ta thật sự không dám tin tưởng, trong chuyện này có một phần là do chàng đúng không? Để bảo vệ y, chàng đã nói những gì?”
Triệu Tôn nhìn nàng, ánh mắt trầm lắng, “A Thất của gia thật sự là thông minh.”
“Mau nói đi, đừng có mà giả bộ ngớ ngẩn!”
Nàng quát khẽ, hắn nắm thật chặt cánh tay nàng, “Gia chỉ nói sự thật, sau đó kể cho bệ hạ chuyện cũ.”
“Chuyện cũ? Chuyện cũ gì?” “Chuyện về vị hôn thê chưa xuất giá kia của Đại Ngưu.” Triệu Tôn vuốt ve mặt của nàng, kể lại cho nàng nghe chuyện Đại Ngưu nói cho hắn trong thiên lao, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói, “Cơn tức này của Đại Ngưu mà không hạ, y sẽ không thỏa hiệp, vậy đó là tổn thất của Đại Yến. Bệ hạ yếu tài, còn nữa... Khi bệ hạ chưa đăng cơ, đã bị phụ thân của Trương hoàng hậu nhốt trong lao, suýt chút nữa thì chết đói, là hoàng hậu lén lút đưa đồ ăn cho ông ấy nên mới cứu được mạng của ông.”
Hai câu chuyện cũ hợp lại với nhau khiến cho Hạ Sơ Thất thổn thức không thôi, “Đó là chuyện của nam nhân các chàng, nếu như cha chàng hổ thẹn trong lòng, tự mình đi nhận lỗi là được, có liên quan gì đến chất nữ của chàng chứ, nàng ấy thì không vô tội à? Một cô nương sao có thể gánh chịu được quá nhiều chuyện như vậy?” Đôi mắt đen của Triệu Tôn sâu lắng, hắn vuốt ve mái tóc nàng, không nói gì. Hạ Sơ Thất bất bình thay cho Triệu Như Na, tức giận nên hôm nay mới nói với hắn, nhưng hắn vẫn không nói một lời, im lặng trong bóng đêm. Hạ Sơ Thất biết, trong một số quan niệm, Triệu Tôn không giống với nàng, nàng rất khó dùng quan niệm của người hiện đại để thuyết phục một người cổ đại coi địa vị của phụ nữ bình đẳng với đàn ông.
Nghĩ lại, nàng cũng chỉ có thể thở dài, “Chàng nói xem, Đại Ngưu có thể đối xử tốt với nàng ta hay không?” Cuối cùng hắn cũng mở miệng: “Tính tình Đại Ngưu bướng bỉnh, lại không phải là một người có lòng dạ độc ác. Bệ hạ tất nhiên có thể nhận định được điều này.” Hạ Sơ Thất nhìn hắn, có chút kinh ngạc.
Lão hoàng đế sẽ suy nghĩ cho người khác sao? Sao ông ta có thể tăng không một đứa cháu gái mà không mò được chỗ tốt nào chứ? Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tính tình Triệu Như Na ẩn nhẫn, khoan dung, tốt bụng, không có ý đồ xấu, kiểu người như thế rất hấp dẫn nam nhân, có lẽ lão hoàng đế đã sớm biết chắc Trần Đại Ngưu sẽ rơi vào sự dịu dàng của chất nữ ông ta rồi chăng? Im lặng một lát, Hạ Sơ Thất gối đầu lên cánh tay Triệu Tôn, yếu ớt thở dài một tiếng. “Chỉ mong bọn họ có thể sớm dùng thân thể phá bỏ gông cùm xiềng xích, hoàn thành một cuộc cách mạng vượt thời đại.” “...” Thân thể Triệu Tôn cứng đờ, nhìn nàng giống như nhìn quái vật. “Không hiểu sao? Quá thâm ảo, trí thông minh của chàng không đủ thì đừng hỏi ta.” Mặt Triệu Tôn tối sầm, “Ngủ đi.”
Rúc vào trong lồng ngực của hắn, Hạ Sơ Thất cười khúc khích hai tiếng, trong lòng biết câu “dùng thân thể phá bỏ gông cùm xiềng xích” đã dọa được hắn. Một người con gái bình thường sao dám nói một cách đáng sợ như thế? Nhưng nàng lại bội phục chính mình, thẳng thắn phát biểu, cuộc sống hiện tại của Triệu Như Na cũng chỉ có một con đường này. Vận mệnh tàn khốc, đồng thời trói buộc cả hai người, trời đất xui khiến mà kết hợp với nhau, đối với nàng ấy mà nói, còn có con đường nào tốt hơn được sao?
Ngay lúc nàng đang dùng tư tưởng để vũ trang cho đầu óc, vì vận mệnh của Triệu Như Na mà phát ngôn bừa bãi thì tại phủ Định An hầu, Trần Đại Ngưu uống đến say khướt, đang được hai người dìu, lảo đảo đi vào phòng Triệu Như Na.
“Quận chúa, à, tẩu tử... Tướng quân giao cho tẩu đấy.” Người dìu hắn vào là phó tướng của Trần Đại Ngưu - Cảnh Tam Hữu, cuống họng giống như đạn pháo, y không dám nhìn Triệu Như Na đang ngồi yên lặng lâu, chỉ chào hỏi một tiếng rồi dẫn một người lính khác cuống quýt chạy biến.
Triệu Như Na để quyển sách xuống, liếc nhìn nam nhân đang xiêu vẹo vịn vào bàn, say đến đỏ bừng cả khuôn mặt, hai mắt đầy tơ máu, rõ ràng là “ngày vui nạp thiếp” mà ngay cả rấu ria cũng chẳng thèm cạo sạch, nàng nhíu mày một cái nhìn về phía tiểu nha đầu bên cạnh, “Lục Nhi, đỡ hầu gia tới phòng tắm rửa mặt đi.”
“Dạ. Trắc phu nhân...”
Ánh mắt Lục Nhi sáng lên, ngoan ngoãn đi tới đỡ lấy Trần Đại Ngưu.
“Hầu gia... Ngài cẩn thận dưới chân...”
Hiện nay có một quy định đã thành quy củ, đó là chủ nhân gả đi thì người hầu đi theo cũng thuộc về nam chủ nhân. Việc này Triệu Như Na hiểu, Lục Nhi tất nhiên cũng hiểu. Mặc dù nàng ta có hơi ngượng, có hơi thấp thỏm, nhưng nhìn thân thể cứng rắn của Trần Đại Ngưu, lại nhìn ngũ quan đoan chính củay thì trong lòng cũng thích.
Lục Nhi dìu Trần Đại Ngưu đi, Triệu Như Na lo lắng một lát rồi lại cầm quyển sách lên, gạt bấc đèn, tiếp tục cúi đầu đọc sách. Không đến một khắc đồng hồ sau, Lục Nhi đã ướt sũng chạy về, “Trắc phu nhân...”
Triệu Như Na ngẩng đầu lên, “Sao?”
Chân tay Lục Nhi luống cuống, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt nàng. “Hầu gia nói có thể tự mình làm, đuổi nô tỳ ra ngoài.” Triệu Như Na nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của nàng ta, “Ừ” một tiếng. “Đi chuẩn bị sẵn cho hầu gia một bát canh giải rượu.”. Trần Đại Ngưu xuất thần binh nghiệp, chuyện tắm rửa cũng coi như đánh trận, đương nhiên không chú ý quá nhiều quy củ như thế. Triệu Như Na không yên lòng nhìn chằm chằm vào sách, còn chưa lật trang kế tiếp thì y đã để trần đi ra. Y đã quen không câu nệ tiểu tiết, cởi trần, chỉ mặc một cái quần, thân trên ướt sũng nước, áo thì vắt trên vai, ợ một hơi rượu, vừa ra đã khoát tay. “Ra ngoài, cút ra ngoài hết...”
Sau khi tắm rửa, y cũng tỉnh ra không ít, bước đi cũng không lảo đảo như trước, chỉ là sắc mặt vẫn đỏ bừng, vừa đi ra đã nóng nảy quát tháo.
“Hầu gia, ngài uống một chén canh giải rượu trước đã.”
Lục Nhi cũng giống như Triệu Như Na, đều là nữ nhi khuê phòng, đã bao giờ nhìn thấy một nam nhân to lớn cởi trần trước mặt chứ? Nhất thời, nàng ta xấu hổ đỏ mặt, tới đỡ Trần Đại Ngưu ngồi xuống. Nàng ta còn chưa tới gần đã bị Trần Đại Ngưu phất tay một cái không nặng không nhẹ khiến cho lảo đảo.
“Cút ra xa cho ta!” Giọng nói của y hùng hậu, hỉ nộ rõ ràng, bộ dạng cực kỳ không kiên nhẫn. Lục Nhi bị y quát một tiếng thì sắc mặt tái nhợt, quỳ phịch xuống, “Hầu gia tha mạng, nô tỳ... nô tỳ chỉ...” Thấy dáng vẻ y tức giận không có chỗ phát tiết, cuối cùng Triệu Như Na cũng đi tới. “Lục Nhi, ngươi lui xuống trước đi.” “Vâng, nô tỳ lui xuống trước...” Lục Nhi bị dọa chạy đi thật nhanh. Triệu Như Na nhìn Trần Đại Ngưu đang lắc đầu trên ghế, tìm một tấm khăn nhung lớn trong tủ, phủ lên vai y, rũ mi cụp mắt nói, “Hầu gia, uống canh đi, rồi đi nghỉ sớm.”
Trong phòng có một mùi thơm nhàn nhạt xông cho đầu óc Trần Đại Ngưu đau nhức. Y nhíu chặt mày lại, ngẩng cái đầu nặng trĩu lên, nhìn khuôn mặt nghiêm túc tái nhợt của người phụ nữ trước mặt, không nhận ra đó là ai. “Ngươi cũng xéo đi! Cút nhanh lên...”
Triệu Như Na vốn không có hy vọng xa vời rằng y sẽ dễ tính, khi nghe y bảo “cút” đã cảm thấy khách khí lắm rồi. Nàng cười khổ một tiếng, không giải thích rằng “đây là phòng nàng, người nên xéo đi chính là y”, mà chỉ ôm bộ chăn đêm tân hôn mới rồi nói:
“Thiếp nằm chật với Lục Nhi một chút cũng được, hầu gia đi nghỉ sớm đi.”
Dứt lời, nàng cũng không quay đầu lại, thậm chí còn thở dài một hơi.
“Chờ một chút, người quay lại.”
Chân bước ra đến cửa thì dừng lại, Triệu Như Na quay đầu, sắc mặt hơi kinh hãi. Dường như lúc này Trần Đại Ngưu mới nhận ra nàng là phu nhân mới cưới của mình, nhìn chằm chằm nàng một chút nhưng không nói gì, chỉ bưng lên rượu đã chuẩn bị sẵn trên bàn, oán hận đổ vào trong họng một chén lớn rồi mới nhanh chân đi về phía nàng.
Tưởng y muốn ra ngoài, Triệu Như Na tránh người sang một bên. Nhưng y lại dừng lại trước mặt nàng, hai mắt sáng rực như lửa ghé sát vào. Triệu Như Na biến sắc, “Hầu gia...”
Trần Đại Ngưu không trả lời, một tay kéo chăn đệm trên tay nàng vứt xuống đất, một tay ôm lấy eo nàng nhấc lên, dưới tiếng kinh hộ vì mất thăng bằng của Triệu Như Na, y nhanh chân đi vào trong phòng không được trải chăn hồng, chỉ có chiếc giường hỷ” trắng tinh, y ném nàng lên trên rồi đè lên.