“Phòng thủ” Trần Đại Ngưu là người thẳng tính, y thắc mắc chấp tay, nói: “Điện hạ, hiện giờ Cáp Tát Nhĩ đang ở đối diện, chúng ta thủ ở đây thì có ý nghĩa gì chứ? Vì sao không lợi dụng dịp này đánh tới?”
Triệu Tôn cau mày, “Đại Ngưu, tình hình quân số thực tế ở Khai Binh và Vĩnh Bình chỉ có ba mươi vạn, số quân Cáp Tát Nhĩ đóng trú ở Đại Ninh và Ngũ Vệ Hưng Châu cũng lên đến gần ba mươi vạn. Y còn có quân chi viện hậu phương Bắc Địch, trong đó đa số là kỵ binh Bắc Địch, am hiểu cưỡi ngựa bắn tên. Tạm thời không nói đến việc so sánh quân số, các tướng sĩ của chúng ta đa số đều đến từ phía Nam, không quen với thời tiết phía Bắc, cần phải có một khoảng thời gian thích ứng, né tránh khí thế sôi trào của quân địch, xem xét thời thế, không nên miễn cưỡng tiến công.”
Các tướng sĩ đồng loạt hít một ngụm khí, hệt như không quen biết hắn vậy. Đây đâu có giống với những lời mà “Diêm Vương mặt lạnh” Triệu Tôn sẽ nói chứ?
“Điện hạ, chúng ta đến vốn để thảo phạt Bắc Địch, rút đầu trong mai thì còn ra thể thống gì nữa?”
Triệu Tôn nhìn y, cau mày lại, cuối cùng cũng nói đến điểm quan trọng nhất, “Chư vị, bổn vương không sợ đánh trận liều mạng, chỉ sợ đại chiến bắt đầu mà quân cứu viện phe ta bất lực, lương thảo không đủ... chẳng lẽ cho ba mươi vạn đại quân... đi ngáp gió?”
Câu này hắn nói rất kỳ quái. Hồng Thái Để đã chuẩn bị đánh một trận liều mạng, nếu nói dùng lực lượng toàn quốc cũng không ngoa, thì sao có thể xảy ra nguy cơ quan cứu viện bất lực, lương thảo không đủ chứ?
Ai cũng cảm thấy Triệu Tôn nghĩ nhiều rồi. Nhưng khi tầm mắt của mọi người nhìn về phía thánh chỉ, ai nấy cũng hiểu ra. Chim chết hết thì cất cung nỏ, đây là kết quả bất biến trong các cuộc sống gió triều đình suốt trăm ngàn năm qua. Trên triều đình bây giờ không còn là Hồng Thái Để làm chủ nữa, tân trữ vương sắp lên vị, lại chọn lúc Triệu Tôn Bắc chinh để tuyên chỉ, nếu trong lòng hắn nghi kỵ Triệu Tôn, e là khó đảm bảo sẽ không ngư ông đắc lợi. Đến lúc đó, ba mươi vạn người này sẽ rơi vào trong ngục tù.
Không ai nói gì nữa, mọi người đều nhìn về hướng chủ soái, quỳ một chân xuống.
“Chúng thần nghe theo lệnh điện hạ!”
Lúc này, thủ vệ bên ngoại bỗng nhiên hô to. “Báo! Đại đô đốc Cẩm Y Vệ phụng chỉ giám quân, đã đến đại doanh Khai Bình.” Đông Phương Thanh Huyền đến rồi? Triệu Tôn siết chặt bản tấu trình Trần Cảnh vừa gửi đến vào vài ngày trước, con ngươi đen láy của hắn khẽ nheo lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào sa bàn, trong ánh mắt khó hiểu của mọi người, hắn sải bước ra ngoài đại doanh chủ soái, nghênh đón Đông Phương Thanh Huyền đang bước đến từ phía cống quân doanh.
“Tấn vương điện hạ vẫn khỏe chứ?” Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười. “Ngươi qua đây!” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn hắn ta rồi xoay người. Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ngăn cản Cấm Vệ Quân muốn đi theo, rồi đi cùng Triệu Tôn ra bãi cỏ phía sau doanh trại. Ánh nắng mặt trời chói chang chiếu trên bộ áo giáp lạnh cứng của Triệu Tôn, rực rỡ lấp lánh, nghiêm nghị lạnh lùng, chiều trên bộ y phục màu đỏ của Đông Phương Thành Huyền, rực rỡ như lửa.
Hai người nhìn nhau, ý cười khẽ lướt qua mối Đông Phương Thanh Huyền.
“Có việc gì không thể nói trước mặt mọi người?”
Ánh nắng mặt trời nóng rực như lửa, bộ giáp sắt trên người Triệu Tôn lại vô cùng lạnh lẽo. Hắn nhìn Đông Phương Thanh Huyền, bước từng bước đến gần, con người mang theo sự lạnh lùng đầy máu tanh, “Nàng ấy đâu?” Mí mắt của Đông Phương Thanh Huyền khẽ động, hắn ta cũng bước lên trước hai bước, nhìn Triệu Tôn đầy tà mị, nở nụ cười rực rỡ như hoa, “Ngươi nói ai? Sở Thất? À, ta nhớ ra rồi, nàng ấy nói muốn chuẩn bị một món quà lớn cho ngươi, nên đã giả trang thành công chúa Bắc Địch Nhân Tiêu Tiêu, dẫn theo vài người ở kỳ Đinh đi qua bên bờ sông Loan rồi.”
“Ngươi nói gì?” Triệu Tôn gằn từng chữ trong cổ họng, gần như nghiền nát rằng mình. Đôi con ngươi lạnh lùng như nhuộm đầy máu nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh Huyền, như đang nhìn kẻ địch ngàn đời, hắn đột nhiên túm lấy áo Đông Phương Thanh Huyền, đấm một cái lên má phải của hắn ta rồi vật mạnh hắn ta xuống đất.
“Bà nó...”
“Ổi! Người làm thật à?” Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt.
Từ bé đến lớn, hắn ta từng gặp Triệu Tôn trong muôn hình muôn vẻ, nhưng đa số đều là bình tĩnh, nghiêm túc, cố chấp, lạnh lùng, tuy Triệu Tôn không gần gũi với người khác lắm, nhưng cũng rất ít khi tức giận, càng đừng nói đến chửi thể như thế này.
Nhìn trán Triệu Tôn nổi gân xanh, Đông Phương Thanh Huyền tiếp đất trong một y phục màu đỏ tươi, lưng bị đụng đau nhói, đầu gối đập phải một tảng đá, đau điếng cả người, bàn tay đẹp như ngọc lập tức rỉ máu. Sắc mặt hắn ta cũng trở nên xấu xí, lau đi máu tươi nơi khóe môi, hắn ta cũng nhào tới không hề khách sáo gì.
“Đồ điện nhà ngươi! Muốn đánh nhau chứ gì?”
“Ta đánh người đấy!”
“Đến đây, ai sợ ai?”
Hai nam nhân tướng mạo tuấn mỹ đánh nhau sẽ trông như thế nào? Hình ảnh ấy quá đẹp, ngôn ngữ bình thường không thể nào miêu tả lại được. Không phải cầm binh khí ẩu đả, không phải đao quang kiếm ảnh, càng không phải bay tới bay lui, mà là trận vận lộn chân thật. Giống hệt như lửa giận dồn nén khá lâu cuối cùng cũng tìm được nơi phun trào, hai người vật qua vật lại, động tĩnh rất lớn, khiến các tướng sĩ men theo tiếng động mò tới đều trợn tròn cả hai måt.
“Điện hạ...” “Đại đô đốc.”
Không ai biết hai người họ vì sao lại đánh nhau, càng không ai hiểu một người vốn luôn bình tĩnh tự cao như Triệu Tôn vì sao lại gọi Đông Phương Thanh Huyền đến đây khi hắn ta vừa vào doanh trại rồi không nói lời nào đã lao vào đánh nhau. Trong tiếng kinh hộ của mọi người, Triệu Tồn không ngẩng đầu, đấm một cú đấm móc vào mặt Đông Phương Thanh Huyền, giọng nói càng lạnh lùng sắc bén hơn.
“Ân oán cá nhân, các ngươi không cần nhúng tay vào.”
Mọi người không biết hai người họ có ân oán cá nhân gì, ai nấy đều nhìn nhau ngơ ngác, chỉ có thể đứng im lặng vây xung quanh, nhìn họ ngươi một quyển ta một cước, một người túm cánh tay, một người kéo bả vai, một người mặc khối giáp đen, một người mặc y bào đó, một người mặt lạnh lùng như sương, một người mặt khẽ nở nụ cười, đánh khó phân thắng bại, đánh đến mức mạnh mẽ uy lực, nhưng không ai chịu thua ai, mặt mày hung tợn như thể nếu không phải người chết thì ta chết, làm gì còn cái dáng vẻ cao quý mà Tấn vương điện hạ và Đông Phương Đại đô đốc nên có chứ? Từ tình hình này cho thấy, hai người họ giống hệt hai đứa bé đang tranh giành kẹo, dùng đến tay chân chỉ vì muốn giành lấy một viên kẹo” trong tay đối phương.
Hai người không hề dùng những động tác màu mè, nhưng tốc độ giáp đấu lại cực kỳ nhanh.
Một nam nhân có võ công cao cường khi rơi vào trạng thái tức giận thì sẽ bùng phát như thế nào? Chỉ có thể nói rằng sức mạnh thật sự kinh người. Trong lúc Đông Phương Thanh Huyền nghiêng người né, Triệu Tôn bất ngờ bầu chặt lấy vai hắn ta không cho hắn ta bất kỳ thời gian phản ứng nào mà có đầu gối lên thúc mạnh vào dưới bụng hắn ta.
Chiều này... thật sự rất hiểm. Có tiếng kinh hô vọng lại từ bên ngoài, và loáng thoáng còn có cả tiếng cười nhỏ. Nhưng rất hiển nhiên, mục đích của Triệu Tôn không nằm ở đó. Đông Phương Thanh Huyền cười tà quái, nhưng sau khi né người đi một cách dễ dàng thì mới phát hiện ra chiêu của hắn. Hắn ta bảo vệ phần dưới, nhưng trong lúc né tránh không được vững vàng lắm nên còn chưa hoàn thành động tác của mình thì Triệu Tôn đột nhiên nắm lấy vai hắn ta, quẳng mạnh ra xa.
Đông Phương Thanh Huyền không đề phòng kịp, cơ thể như diều đứt dây, nặng nề tiếp đất trong tiếng “rầm” đau đớn, y bào màu đỏ tươi vẽ nên một đường cong xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời.
Động tác trôi chảy như nước, tình huống xảy ra chỉ trong chớp mắt. Trong những người có mặt tại đó, có người hít một ngụm khí lạnh, “Mẹ ơi...” Có người ngơ ngác, lẩm bẩm, “Đừng xảy ra án mạng nha.” Có người không dám thở mạnh, “Chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Mọi người đều cho rằng cuộc “chiến đấu” đến đây là kết thúc, nhưng Triệu Tôn lại không hề cho Đông Phương Thanh Huyền bất kỳ cơ hội lấy sức nào, nhón chân lên bay đến, khuỷu tay đè mạnh lên cổ hắn ta, giống hệt như một con sói hoang lao vào bầy dễ chém giết, đôi mắt mang theo màu máu kinh người. Túm chặt lấy hắn ta, đè xuống kéo đi, ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi quả thật rất đáng chết!” “Võ công của điện hạ quả là tiến bộ không ít...” Đông Phương Thanh Huyền vẫn cười được.
“Không tiến bộ sao đánh được ngươi?”
“Ha ha, khụ!” Đông Phương Thanh Huyền nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, vì phổi không có khí vào nên họ khan một tiếng, hô hấp cực kỳ khó khăn, nhưng vẫn nói ra một đống lời ám chỉ, “Võ công của điện hạ tiến hộ hơn, đó là một việc tốt, nhưng giống như chiêu thức lúc nãy của ngươi vậy, chỉ có nhanh mới không thể bị phá được. Hiện tại ngươi thủ ở Khai Bình không tiến công, việc đó không chỉ dung túng Bắc Địch mà còn phạm phải tội khi quân. Thanh Huyền là giám quân, trung với bệ hạ là một mặt, một mặt khác chẳng phải cũng vì giúp người đấy ư? Để tránh bị người đời bêu rếu...” Triệu Tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, không hề tỏ thái độ gì.
Đông Phương Thanh Huyền lại cười, “Bây giờ nữ nhân của người đã qua đó rồi, ngươi còn không khai chiến ư?”
Triệu Tôn trừng mắt nhìn hắn ta, rất muốn rút đao ra.
“Đông Phương Thanh Huyền, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?”
“Không có gì hết, vì xã tắc Đại Yến, hi sinh một nữ nhân thì có đáng là gì?”
“Mẹ nó, đồ khốn nhà ngươi, dám để một nữ nhân lâm vào nguy hiểm!”
“Nàng ta chết hay không thì liên quan gì đến ta? Nàng ta chẳng phải là nữ nhân của ta.” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, giọng điệu thờ ơ, chỉ ở nơi sóng mắt lay động ấy, dường như lại xuất hiện thêm một tia sáng phức tạp khó hiểu, nó lan đến nơi sâu thẳm của con người, nhưng lại biến mất trong chốc lát, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Triệu Tôn đè chặt cổ của Đông Phương Thanh Huyền, khống chế bả vai của hắn ta, đấm một quyền lên mũi hắn ta,
máu tươi lập tức tuôn trào, bắn lên khôi giáp của hắn, cũng bắn lên bộ y phục màu đỏ tươi. Đông Phương Thanh Huyền ho khan không ngừng, còn Triệu Tôn thì lại cắn răng nghiến lợi. “Nếu nàng ấy có mệnh hệ gì, ta sẽ bắt cả nhà Đông Phương ngươi bồi táng theo!” Ánh mắt của Đông Phương Thanh Huyền vẫn mang theo ý cười, nụ cười dịu dàng xen lẫn cảm xúc phức tạp, khiến người khác thấy khó hiểu, “Bao gồm cả A Mộc Nhĩ?” Triệu Tôn nhìn hắn ta đầy lạnh lùng, thốt lên từng chữ rất rõ ràng, “Cả nhà ngươi.”