“Nói như thế thì chuyện này phải cảm tạ Đại đô đốc rồi?” Hạ Sơ Thất nhìn hắn ta, khóe môi nở một nụ cười bất lực khổ sở. Không phải vì nàng, mà là vì Triệu Thập Cửu. Nàng nhìn Đông Phương Thanh Huyền, hỏi nhỏ: “Ngươi là tai mặt của hoàng đế trong quân Bắc phạt, xem ra là người dâng mật tấu lên cho lão hoàng đế, lão hoàng đế mới đích thân lên điện Phụng Thiên, chịu tin tưởng Triệu Tôn một lần nữa?”
Hắn ta không phủ nhận, chỉ đổi chủ đề, “Lòng tin này có thể kéo dài được bao lâu? Lòng đế vương dễ thay đổi.” Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, nhìn chằm chằm vào mắt hắn ta, “Triệu Tôn xuất sắc như thế, vì sao hoàng đế cứ không tin tưởng hắn? Vừa muốn trọng dụng hắn vừa muốn phòng bị hắn? Đông Phương Thanh Huyền, ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc là vì sao không?”
“Không thể” Đông Phương Thanh Huyền từ chối thẳng thừng.
Hạ Sơ Thất hừ lạnh, nàng cười nhạo, “Ông ta không sợ nhi tử của mình bị ép đến mức tạo phản à? Triệu Tôn tay giữ trọng binh, độc bá phương Bắc, ai có thể cản?”
“Nàng ngây thơ thật!” Đông Phương Thanh Huyền cười nhạt, “Chuyện không đơn giản như nàng nghĩ đâu, chỉ cần hoàng đế muốn, ông ta có thể tước đoạt mọi thứ trong tay của Triệu Tôn một cách dễ dàng. Thân phận, danh tiếng... đến lúc đó, hắn không còn gì hết, nàng vẫn còn cần hẳn chứ?”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, khóe môi khẽ cong lên. “Không còn gì hết, nhưng hắn vẫn là Triệu Thập Cửu.”
Đông Phương Thanh Huyền khẽ cười, trong nụ cười ấy có thêm một chút ít cảm xúc cổ quái hoặc có thể gọi là mất mát, hoặc có thể gọi là hồn bay phách lạc, hoặc có thể gọi là trạng thái mất bình tĩnh hiếm có của Đông Phương Đại đô đốc. Nhìn nhau trong phút chốc, hắn ta bỗng nhiên ôm lấy eo nàng, một tay giữ chặt cằm nàng, “Sở Thất...”
Con tim của Hạ Sơ Thất thắt lại, giơ tay đẩy hắn ra.
“Ngươi làm gì, thả ra!”
Con người của Đông Phương Thanh Huyền tối xuống, nhưng giọng nói vẫn mang theo ý cười, “A Sở quả thật là một cô nương động lòng người, ta thấy hơi nhớ mùi vị của nàng rồi. Hôn xuống, rất đẹp...” Cứ như khẽ nỉ non, ánh mắt hắn ta nồng nàn dịu dàng, nhưng Hạ Sơ Thất lại cảm thấy rất hoảng sợ, dùng sức đẩy hắn ta ra, “Đông Phương Thanh Huyền, ngươi buông ta... Đây là đại doanh của Tấn vương, không cho phép người càn quấy.”
Yết hầu của Đông Phương Thanh Huyền trượt lên xuống, hắn ta hơi cúi đầu, giọng nói trầm khàn, dịu dàng nhưng hơi khổ sở, lại như chứa đựng tình cảm nồng nàn, “Ý nàng là không ở trong đại doanh này thì nàng có thể cho phép ta càn quấy? Vậy ta đổi sang nơi khác nhé?”
“Ngươi bớt nói bậy lại đi!” Hạ Sơ Thất bực bội quát lên, nàng rất tức giận nhưng lại không vùng thoát được cái ôm của hắn. Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, ôm nàng xoay một vòng rồi đè nàng lên tường, không hôn nàng mà chỉ nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Nàng đang thấy kỳ lạ thì bỗng nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Triệu Tôn. “Đông Phương đại nhân, đuổi bọn thị vệ đi thì tiện đây, nhưng không đề phòng được người khác.”
Triệu Tôn nói rất bình tĩnh, không hề phẫn nộ. Con tim Hạ Sơ Thất chùng xuống, ló đầu qua vai Đông Phương Thanh Huyền, nhìn nam nhân càng ngày càng đến gần và cả khuôn mặt lạnh như băng của hắn, bỗng có một sự thối thúc muốn giải thích dâng trào lên trong cổ họng. “Triệu Thập Cửu...”
Hắn không trả lời, đẩy Đông Phương Huyền Thanh ra, lạnh lùng nói một câu. “Thủ đoạn vặt vãnh, quá kém cỏi!”
Khoác lên mình một bộ áo giáp, vẫn là một Tấn vương Triệu Tôn ung dung cao quý lạnh lùng vô song. Như những gì mà Hạ Sơ Thất nói với Đông Phương Thanh Huyền lúc nãy, mặc kệ như thế nào thì hắn vẫn là Triệu Tôn. Mặc kệ hắn ở trong triều đình hay lưu lạc giữa dân gian, mặc kệ hắn là vương hầu tướng quân hay bình dân bách tính, hắn vẫn là một nam nhân có phong thái cao quý. Nàng nghĩ nàng không cần phải giải thích nữa. “Điện hạ, ta và A Sở cổ nhân gặp lại nhau, chỉ trò chuyện đôi câu thôi.” Tiếng cười của Đông Phương Thanh Huyền rất mê người. Triệu Tôn không nhìn Hạ Sơ Thất mà chỉ nhìn chằm chằm Đông Phương Thanh Huyền, ánh mắt rất lạnh lẽo, lạnh lẽo theo kiểu nàng chưa thấy qua bao giờ. Hoặc có thể nói rằng, vào giây phút này từ trong mắt hắn nàng nhìn thấy một loại sát khí khiến người ta phải run lên, là một sự tự vệ theo bản năng của giống đực đối với lãnh thổ của mình.
“Sau này không có sự cho phép của bổn vương, không được phép đến gần nàng ấy.” “Điện hạ cũng biết ta là vì muốn tốt cho nàng ấy.”
“Nữ nhân của bổn vương không cần Đông Phương đại nhân quan tâm.”
Triệu Tôn lạnh lùng thốt lên một câu, hắn sải bước đi về phía Hạ Sơ Thất sau đó túm lấy cổ tay nàng rồi cất bước đi. Vào trong lều, tuy hắn không hỏi gì nhưng Hạ Sơ Thất có thể cảm nhận được sát khí trên người hắn bao phủ mịt mù.
“Không phải như chàng nghĩ đâu.” Cuối cùng nàng vẫn nói.
Hắn không nhìn nàng, hỏi nhạt một câu: “Vậy thì như thế nào?”
“Không thể nào cả.” “Vậy thì tốt.”
Hắn trả lời nàng bằng giọng nói lạnh nhạt không cảm xúc, Hạ Sơ Thất nghẹn họng, mặt mày đỏ bừng. Cũng lâu rồi Triệu Tồn không dùng giọng điệu này nói chuyện với nàng. Cái cảm giác này giống như lần gặp đầu bên bờ sông Thanh Lăng, đó là một kiểu thái độ khinh thường, không muốn để ý đến. Cho dù hắn vẫn nắm tay nàng, nhưng nàng có thể cảm nhận được con người hắn lại đang ở nơi chân trời xa xôi.
Đến cửa lều trại, hắn dừng bước. “Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta vẫn còn chuyện phải làm.”
Hạ Sơ Thất nhìn bóng dáng hắn sải bước rời đi, mặt nàng nóng bừng, nóng lan đến tận vành tai. Rõ ràng nàng không làm gì hết, rõ ràng nàng hỏi chuyện Đông Phương Thanh Huyền cũng vì muốn tốt cho hắn, rõ ràng hắn cũng không trách nàng, nhưng nàng lại có cảm giác mình như một người phụ nữ “ngoại tình” bị hắn bắt tại trận, mặt bị hắn tát một cái thật mạnh, rất lúng túng, rất lúng túng, lúng túng đến mức nàng vẫn chưa kịp nói với hắn rằng nàng đã chuẩn bị một món quà cho hắn.