Triệu Tổn đọc xong, đặt trên bàn, ngước nhìn Yến Nhị Quỷ.
“Biết rồi, người đi trước đi.”
Suốt hơn một năm chiến dịch vừa qua, Yến Nhị Quỷ lập không ít chiến công, được Triệu Tôn đề bạt, giờ đây đã là phó tướng của ngũ quân doanh, theo lý mà nói công việc truyền văn thư này y không cần làm. Vì thế, Hạ Sơ Thất đoán, chủ động cầm văn thư đến chắc chắn là có chuyện. Y ấp a ấp úng nửa ngày trời, tay lần mò trong ngực, nhưng vẫn không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống.
“Vậy điện hạ cứ làm việc của mình, mạt tướng cáo lui.”
Nhìn thấy y sắp lui ra, Hạ Sơ Thất thấy hơi không đành lòng. Nàng biết, hôm nay là ngày Nha Nha tròn một tuổi, có thể y có lời gì đó muốn nói. Nhưng về chuyện này, y luôn cảm thấy đuối lý, lại chẳng dám ngỏ lời. “Quỷ ca, đợi đã!” Nàng cười hi hi, gọi y lại, tốt bụng nhắc nhở. “Có phải huynh có chuyện gì chưa nói xong không?”
Yến Nhị Quỷ bất an xoa tay, liếc nhìn khuôn mặt đen thui không rõ cảm xúc của Triệu Tôn, qua một lúc lâu sau, như thể hạ xong quyết tâm, y lấy một thứ từ trong ngực ra, đặt trên chiếc bàn trước mặt Triệu Tôn, “Điện hạ, cái này là... là do ta làm. Khi điện hạ gửi thư về kinh... tiện thể giúp ta gửi cho... Nha Nha.”
Y nói úp úp mở mở, mặt mày đỏ bừng.
Thân phận hiện tại của Nha Nha và y cách xa mười vạn tám ngàn dặm, cho dù là cha ruột của Nha Nha, muốn bày tỏ một chút tâm ý cũng vô cùng khó khăn. Hạ Sơ Thất thấy trong lòng bàn tay thô ráp nứt nẻ của y là một chuỗi răng sói được mài bóng loáng. Nhưng nó lại không phải là răng sói bình thường, bởi vì mỗi một hạt răng sói đều được y dùng dao khắc lên những hoa văn khác nhau, chạm trổ rất thô sơ, nhưng đó lại là toàn bộ tấm lòng của y.
Sói là biểu tượng của người Mông Cổ, với họ, sói tượng trưng cho sự kiên cường và lòng dũng cảm, răng sói là bộ phận cứng nhất trên cơ thể chúng, người trên thảo nguyên tin rằng khi đeo răng sói không những có thể tránh tà mà còn có thể nhận được sức mạnh thần bí, vì thế răng sói cũng là vật cực kỳ quý giá.
“Cho Nha Nha hả?”
Hạ Sơ Thất hỏi câu thừa thãi, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác.
Những ngày qua, nàng nghe người khác nói vào những lúc rảnh rỗi là Yển Nhị Quỷ luôn đi ra ngoài dạo loanh quanh, hóa ra là vì giết sói lấy răng? Nét mặt của y đã chứng minh cho suy đoán của nàng. Nhưng y cắn môi dưới, rũ mắt xuống, giọng nói cũng mang theo đôi chút sự cô đơn. “Đứa bé một tuổi rồi, ta chẳng có gì đáng giá để cho nó, cũng không xứng cho nó... vòng chuỗi răng sói này... đành phải nhờ điện hạ rồi.” Y vái lạy. Thấy Triệu Tôn không đáp, Hạ Sơ Thất nhận thay. “Không thành vấn đề, cứ giao cho ta.”
“Đa tạ vương phi.”
Khi không có người khác, vài người có mối quan hệ tốt với Triệu Tôn thỉnh thoảng sẽ trêu ghẹo gọi Hạ Sơ Thất là vương phi. Hạ Sơ Thất đã quen với cách gọi này, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng giờ đây nhìn dáng vẻ lúng túng của Nhị Quỷ, nàng cảm thấy không đành lòng. Dùng khuỷu tay chọt vào người Triệu Tôn, nàng cười híp mắt nói.
“Không có gì không có gì, người một nhà mà.”
“Ha, mạt tướng cáo lui!” Yến Nhị Quỷ sắp xoay người thì Triệu Tôn lại thở dài. Dưới ánh nến, khuôn mặt của hắn vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc. “Nhị Quỷ, đồ ta sẽ mang về giúp. Nhưng những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi.” “Mạt tướng đã rõ. Đa tạ điện hạ!” Yến Nhị Quỷ không ngẩng đầu lên, xoay người sải bước ra ngoài, bóng lưng càng ngày càng thẳng tắp. Hạ Sơ Thất bĩu môi, cảm thán trong lòng, không biết một nhà ba người họ có ngày được đoàn tụ không. Nhìn tình thể hiện nay, Nha Nha trở thành dưỡng nữ của Cống phi, ngày tháng sau này, việc lão hoàng đế ban hôn sự khác cho Triệu Tử Nguyệt đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Nàng nghĩ ngợi, nhìn Triệu Tốn, thấy hắn bất động thì không khỏi trề môi. “Quỷ ca lập được nhiều chiến công như thế, chàng không thể xin hoàng đế hứa gả công chúa cho y được ư?” “Xin rồi.”
“A”. Hạ Sơ Thất ôm cổ hắn.
“Triệu Thập Cửu, chàng tốt thật, kết quả thì sao? Hoàng đế nói thế nào?”
“Tâm tư của bệ hạ, không nói chính xác được.” Giọng nói của hắn rất lạnh nhạt.
“À, thế à!” Hạ Sơ Thất thở dài, sau đó nhìn khuôn mặt đen thui của hắn rồi cười trêu ghẹo, cố ý luồn đôi bàn tay lạnh buốt vào cổ hắn, “Vậy chàng nói xem, hoàng đế bệ hạ có biết Cảnh Nghị quận chúa bị đậu mùa chữa khỏi trong phủ Thành quốc công là hàng giả không?”
Triệu Tôn “ừ” một tiếng, liếc nhìn nàng đẩy hững hờ, “Rất có khả năng.”
Hạ Sơ Thất sửng sốt, bỗng thấy hơi ớn lạnh. “Không phải chứ? Vì sao ông ta lại không có động tĩnh gì?” Mặt mày Triệu Tôn rất lạnh nhạt, dường như không muốn nói đến vấn đề này. Hắn kéo nàng ngồi vào lòng, tiện thể véo mặt nàng, “Binh đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn, có vài chuyện nàng không cần lo lắng. A Thất hãy suy nghĩ xem, tối nay nên dỗ dành gia nhà nàng thế nào đây?”
Hạ Sơ Thất ngửa đầu, mím môi nhìn hắn, rặn hai chữ từ trong kẽ răng, “Để tiện!”
“Để tiện thì đã sao?”
Nghe hắn bình thản nói đùa, Hạ Sơ Thất cũng thấy nhẹ nhõm đi hẳn. Nàng vốn là một người lạc quan, luôn cho rằng trên đời này không có chuyện nào không giải quyết được. Hôm nay càng chẳng cần phải lo chuyện ngày mai. Nàng mỉm cười nhìn hắn.
“Triệu Thập Cửu, ta nhớ dáng vẻ đứng đắn của chàng khi xưa quá!”
Nàng cảm thấy rất vô tội, Triệu Tôn trả lời càng vô tội hơn.
“Từ khi bị nàng dạy hư, gia đã bước lên con đường một đi không trở lại.” “Bản thân chàng càng ngày càng hư, giờ lại dám đổ thừa cho ta... A!” Hạ Sơ Thất hít sâu, cơ thể bỗng thấy lạnh, phát hiện ra tay của hắn còn lạnh hơn của mình, cố ý luồn vào người nàng lấy hơi ẩm. “A” một tiếng, năng nghiến răng trừng mắt, hắn lại cười không nói gì, nàng chỉ đành thở dài bất lực.
“Được rồi, xem như chàng giỏi!”
Bắt đầu từ cái đêm mập mờ ở Kiển Bình kia, Triệu Thập Cửu vẫn lạnh lùng đứng đắn như bình thường, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài, còn bên trong, hắn dường như đã mê mẩn hoạt động đó. Khi chỉ có hai người, hắn luôn dùng đủ cớ ép nàng. Vì thực hiện mục đích “không thể nói cho người khác biệt”, da mặt hắn dày hơn qua từng ngày, đang vào cái tuổi long tinh hổ mãnh, thể lực miên man bất tận, cho dù vừa đánh xong trận trở về cũng không ảnh hưởng gì đến hứng thú của hắn, cứ bắt nàng làm chuyện kia mới thôi, thế là bị Hạ Sơ Thất gọi đùa rằng, “Một con sói vô sỉ phi nhanh trên thảo nguyên Mạc Bắc”. Nhưng cho dù nàng nói gì, Thập Cửu gia cũng chẳng để tâm. Thỉnh thoảng sẽ dùng những lời lẽ cực kỳ không biết xấu hổ nói chuyện với nàng, ví dụ như hắn khó chịu sẽ không lên được chiến trường, dễ xảy ra chuyện lớn, sẽ không giữ được tính mạng vân vân...
Mỗi lý do của hắn đều khiến Hạ Sơ Thất không thể đỡ nổi. Giống như lúc này, bàn tay lạnh buốt của hắn đang tìm kiếm hơi ấm, những ánh mắt lại vô cùng đứng đắn. “Vài ngày nữa tuyết sẽ rơi ít đi một chút, lại phải đánh nhau với Cáp Tát Nhĩ, chỉ e không có thời gian rồi.”
“Giả vờ giả vịt, chàng chỉ biết giả vờ!” Hạ Sơ Thất mắng, nhưng bị hắn cố ý vô ý nhích tới nhích lui, châm lửa cháy hừng hực! Hơn một năm qua, ngoài việc chưa đột phá lớp phòng tuyến cuối cùng ra, những chuyện nên làm không nên làm, họ đều đã làm hết rồi, nên cũng chẳng thấy xấu hổ ngượng ngùng gì cả.
Nàng trợn trắng mắt, bắt đầu nói về giá cả với hắn.
“Tay 50, miệng 100, chàng tự chọn đi.” Hắn cười khẽ, yết hầu căng lên, “Rẻ thế à?”
Hạ Sơ Thất đắc ý, hất cằm, “Ta nói là hoàng kim.”
“Được!” Giọng hắn khàn khàn, ngậm lấy vành tại của nàng, “Nhưng phải ghi nợ trước!” “Đồ vô lại nhà chàng, chàng đã thiếu ta bao nhiêu tiền rồi hả?”
“Nàng nói bao nhiêu thì là bấy nhiêu!”
Nhiệt huyết của người nào đó dâng trào, với tình hình hiện nay, đừng nói là hoàng kim, cho dù nàng muốn sao trên trời, muốn cả thiên hạ cũng không phải không thể
Mạc Bắc tuyết trắng bay bay, kinh sư lúc này trời cũng đã vào đông. Trong điện Cẩn Thân, hân hoan vui sướng.
Sau khi Đại Yến thống nhất Trung Nguyên, Bắc Địch bị ép thoái lui về Mạc Bắc, nhưng Cao Thương trước đây từng là nước phụ thuộc của Bắc Địch vẫn tiếp tục dựa vào Bắc Địch, không chịu thừa nhận địa vị thống trị của Đại Yến. Nhưng giờ đây, sau khi Định An hầu Trần Đại Ngưu chiếm được Liêu Đông, quốc vương Cao Thương nhìn ra được tình thể không đúng, thể là bèn cử sứ giả vào kinh, nói thẳng là muốn quy phục Đại Yến, cung kính mời hoàng đế Đại Yến sắc phong cho quốc vương và hoàng tử của họ, đồng thời còn đưa ra đề nghị muốn đưa hai vị công chúa xinh đẹp nhất của Cao Thương ra để liên hôn với Đại Yến, thắt chặt quan hệ.
Nhìn lại lịch sử, củng cố quan hệ tống phiên đều dựa trên liên hôn làm cơ sở. Miệng có nói hay cỡ nào đi nữa, đặt hiệp nghị tốt đến cỡ nào đi nữa đều không bằng có mối quan hệ thống gia vững chắc. “Miên Trạch, chuyện này con thấy thế nào?” Nhìn đứa cháu trưởng thành qua từng ngày, trong mắt Hồng Thái Để ngập tràn nỗi chờ mong. Trong thời gian một năm Triệu Miền Trạch xử lý chính vụ, quốc thái dân an, dân sinh an ổn, ông ta cảm thấy rất hài lòng, cũng mừng vì quyết định năm xưa của mình. Ông ta luôn hướng về kiểu áp dụng pháp luật nghiêm khắc trong thời loạn, nhưng khi thịnh thế thì bắt buộc phải dùng nhân hậu trị quốc. Xét từ góc độ của ông ta, có thể Triệu Miên Trạch thiếu một chút khí khái chỉ điểm giang sơn, nhưng lại vô cùng thích hợp trong việc cai quản giang sơn. “Chỉ chờ hoàng gia gia phân phó.” Triệu Miên Trạch cười đáp. “Lập tức sai sứ thần đi Cao Thương ban chỉ. Ngoài ra, chuyện công chúa Cao Thương...” Ông ta chần chừ một lát, nhìn Cao Miên Trạch, “Một người làm trắc phu nhân của con, cũng không được tính là bôi nhọ họ. Còn người còn lại, theo trẫm thấy, chi bằng bạn làm chính thê của Định An hầu đi, cũng xem như là sự xem trọng của Đại Yến ta dành cho Cao Thương.”
Triệu Miên Trạch biến sắc, đột nhiên ngẩng đầu lên, “Chính thế” “Có ý kiến khác?” Cổ họng nghẹn lại, Triệu Miên Trạch cúi đầu, “Cháu không dám” Hồng Thái Để khẽ nheo mắt lại, “Đợi Định An hầu về kinh, trẫm sẽ phong quan ban tước cho y.”