Nhưng bản lĩnh của tỷ rất lớn, tỷ lại biết võ công, tỷ nhất định sẽ không sao đâu...” Lý Mạc không muốn tiếp tục nghe nữa, vẫy tay, cố gắng chống đỡ thân mình
“Ta nói chuyện sẽ giữ lời, ta đi.” Lý Kiều thấy nàng chịu phối hợp thì vui vẻ trong lòng, “Muội đã chuẩn bị sẵn ngựa và lương khô cho tỷ rồi, đang chờ ở cửa sau, tỷ, muội đưa tỷ qua đó
Chỗ Hạ Sở, muội sẽ nhắn giúp tỷ, tỷ không cần lo lắng.” Lý Mạc khẽ vừ” một tiếng, mặt xám như tro tàn, không phản đối lời nào, để mặc cho nàng ta đỡ ra khỏi phòng, cùng ra cửa sau
Đi đến chỗ Vân Hương đang giữ ngựa, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lý Kiều, đột nhiên nói một câu
“Lý Kiều, quay đầu lại đi.” Lý Kiều nghe không rõ nên lập tức hiểu thành nàng nói “quay về đi”
Nhưng lúc này sự điên cuồng đang len lỏi khắp trong máu nàng ta, sao nàng ta có thể chịu quay về được chứ? Nàng ta cười ngọt ngào, “Tỷ, lần này tỷ đi, có lẽ đời này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp mặt nữa, muội tiền tỷ một đoạn đường, cũng tiện cho hai tỷ muội cũng ta nói chuyện.” Lý Mạc không từ chối
Nhưng khí sắc trên mặt nàng còn trắng hơn so với tuyết đọng ở ven đường mấy lần
Sức khỏe của Lý Mạc vốn suy yếu, nàng ngồi trên lưng ngựa, Lý Kiều dắt ngựa cho nàng, vượt qua thành lũy dày đặc, chậm rãi đi xa, nhìn có vẻ như rất thân mật
Dọc đường đi, Lý Kiều ngoan ngoãn như thể về lại năm mười bốn tuổi, nhắc lại rất nhiều chuyện lúc hai tỷ muội còn nhỏ, Lý Mạc yên lặng lắng nghe, ánh mắt dại ra nhìn thẳng phía trước, cũng không biết đang suy nghĩ tới cái gì.
Ước chừng sau thời gian một chén trà nhỏ, hai người tới đầu một sườn dốc.
Lý Kiều nhìn không gian tràn ngập tuyết trắng mênh mông, dừng bước chân, “Tỷ, muội chỉ tiễn tỷ tới đây thôi.” Lý Mạc ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ánh mắt lạnh nhạt, “Ừ.” Dứt lời, nàng quay đầu định thúc ngựa rời đi
Lý Kiều lại đột nhiên gọi một tiếng “tỷ”, sau đó ngẩng đầu, hai hàng nước mắt lăn ra, dang hai tay, “Tỷ, muội muốn..
lại ôm tỷ một lần nữa
Từ đây xa cách thiên nhai, hai tỷ muội chúng ta, vĩnh viễn không gặp lại nữa.”
Lý Mạc lạnh lùng nhìn nàng ta, môi trắng đến mức không còn sắc màu
Thật lâu sau, vào lúc Lý Kiều bị nàng nhìn đến mức lòng trở nên hoảng loạn, cuối cùng nàng lại chầm chậm xuống ngựa
“Tỷ, thực xin lỗi!” Lý Kiều nhào qua ôm chặt lấy nàng, mà một bàn tay khác đã chậm rãi rút một con dao găm đã chuẩn bị sẵn từ trước ra, giống y hệt như ba năm trước, nàng ta nâng con dao sắc nhọn lên đâm vào Lý Mạc
Lý Mạc không động đậy, thậm chí còn không tránh né
Nàng chỉ nhìn Lý Kiều, ánh mắt mang theo vẻ tuyệt vọng và bị thương, như thể đồng tình với nàng ta, thương hại nàng ta, giọng nói khàn khàn còn khó nghe hơn tiếng gõ vào đáy nồi, “Lý Kiều, ngươi ngu xuẩn như thế, không hiểu sao lại có thể sống được đến bây giờ chứ?” Lý Kiều không trả lời nàng, con dao găm trên tay cũng không đâm xuống mà yên lặng rơi xuống nền tuyết trắng
Sau đó, tay nàng ta cũng dần mềm ra, cho đến khi cả người đổ ập xuống tuyết
Sau lưng nàng ta trúng một mũi tên, máu tươi đang trào ra từ miệng vết thương
Người vừa giương cung bắn chính là Ô Nhân Tiêu Tiêu đang chậm rãi thúc ngựa từ trên sườn núi xuống.
“Tiện nhân, tỷ tỷ ruột mà cũng dám giết!”
Nhân Tiểu Tiểu bị chấn động, nghiến răng nghiến lợi mà mắng
Còn Hạ Sơ Thất đi ở bên cạnh nàng ta mặc dù mặt tỏ vẻ thản nhiên như không nhưng cảm xúc trong lòng thì phập phồng
Một màn tái hiện lại ngay trước mắt, bây giờ nàng đã biết rốt cuộc tính cách của Lý Mạc được hình thành như thế nào, lúc trước khi nàng ta rơi xuống vực đã tuyệt vọng biết bao nhiêu.
Lý Kiều trừng mắt hoảng sợ, nhìn nàng rồi lại nhìn Ô Nhân Tiếu Tiếu và Lý Mạc, cười suy sụp.
“Thì ra các ngươi cấu kết tính kể ta.”
Hạ Sơ Thất hơi nhướng mày, thở dài, “Trước giờ chưa từng có ai tính kể ngươi, là người bị tâm ma quấy phá thôi.” Nàng thực sùng bái bản thân mình có thể nói ra mấy câu cao cấp như vậy, nhưng hiển nhiên Lý Kiều không nghĩ như thế, ánh mắt oán độc của nàng ta như hai con dao sắc nhọn, chỉ mong có thể đâm thủng mấy lỗ trên người nàng, “Hạ Sở, là người hại ta.” Sau đó, nàng ta giống như một đứa trẻ con phát hiện mình bị lừa dối, nước mắt cứ thế tuôn ra, nhìn Lý Mạc mặt còn trắng bệch hơn cả mặt mình, trong giọng nói tràn ngập đau khổ, chất vấn: “Thì ra người mất máu quá nhiều là giả, thì ra ngươi cam tâm tình nguyện đi cùng ta cũng là giả
Tỷ, ngươi thật quá tàn nhẫn.” Một câu “Tỷ, ngươi thật quá tàn nhẫn” khiến cho Hạ Sơ Thất choáng váng
Nếu không phải đầu óc người này có vấn đề thì chính là tam quan của ả ta có vấn đề
Lý Mạc lại như đã quen, lạnh nhạt nhìn nàng ta, không đáp mà hỏi ngược lại: “Lý Kiều, lúc trước ta đã hỏi người một vấn đề
Ngươi ngu xuẩn thế này, làm sao có thể sống đến bây giờ được chứ? Giờ ta nói cho người nghe nguyên nhân
Khi còn nhỏ, người trong phủ Hàn Quốc cũng đều coi ngươi như bảo bối, tổ phụ tổ mẫu che chở người, cha mẹ che chở người
Sau đó người nhà không còn, ta che chở cho ngươi, lúc nào cũng lo nghĩ cho ngươi
Lại sau nữa..
có y che chở cho ngươi
Ngươi căn bản không biết, mấy cái thủ đoạn vụng về của ngươi...”
“Câm miệng!” Vẻ mặt Lý Kiều là giãy giụa và điên cuồng.
“Đừng tưởng nói vậy là có thể khiến mình vô can
Nếu như không cầu kết với nhau, làm sao người biết trước được chứ?”
Lý Mạc nhìn nàng ta, ánh mắt không hề có gợn sóng, “Bởi vì ta hiểu A Thất, lúc ngươi nói A Thất sẽ đưa ngọc bội cho Cáp Tát Nhĩ là ta biết người đã rơi vào bẫy của muội ấy rồi
Lý Kiều, muội ấy đã cho ngươi cơ hội, ta cũng đã cho người cơ hội
Cho dù đây là một cái bẫy, nếu không phải trong lòng người có sẳn sự ích kỷ thì sao có thể ngã xuống chứ? Ngay một khắc trước, ta còn muốn khuyên người quay đầu lại
Ngay vừa rồi, ta hy vọng biết bao nhiêu rằng
ngươi sẽ không giơ con dao ấy lên.”
“Ha ha ha...”
Không biết là do vết thương do tên bắn ảnh hưởng vào trong phể phủ hay là do quá tức giận mà Lý Kiều nửa nằm trên mặt đất, hết khóc lại cười, máu chảy ra từ miệng vết thương nhiễm đỏ xiêm y quý giá của nàng ta, mà vẻ dữ dằn méo mó trên mặt nàng ta vẫn chưa lui, bộ dạng chẳng khác nào lệ quỷ
Nàng ta căm hận nâng tay lên, chỉ vào Hạ Sơ Thất, lại nói với Lý Mạc.
“Tỷ, hết thảy đều do ả ép ta, ta ả, ả là ma quỷ, ả ép ta bí quá hóa liều
Ảnói ả sẽ giao ngọc bội uyên ương cho Cáp Tát Nhĩ, ả còn đe dọa ta, lấy chuyện ba năm trước ra đe dọa ta, lừa lấy toàn bộ tài sản của ta, còn bắt ta viết giấy nợ
Tỷ, ta cùng đường rồi nên mới phải làm như thế.”
Trong mắt Lý Mạc tràn ngập màu xám tro, nói chuyện cũng vô lực.
“Mặc dù hôm nay người đã cùng đường, nhưng ba năm trước kia thì không đúng không?” Lý Kiều thở hổn hển, khóc đến mức làm cho lớp trang điểm trở nên nhòe nhoẹt, “Ba năm trước đây, là chàng khinh bạc ta, ta là một hoàng hoa khuê nữ, ta không ở bên chàng thì còn biết làm sao chứ? Nhưng vì còn có người nên chàng sẽ không chịu trách nhiệm với ta, chẳng lẽ cả đời ta cứ thể bị hủy hoại hay sao? Tỷ, ngươi có bao giờ nghĩ cho ta không chứ?” “Kiều phu nhân.” Hạ Sơ Thất thật sự không nghe nổi nữa, tam quan đã bị phá hủy nghiêm trọng, không nhịn được nói một câu, “Bệnh này của người xem ra có chữa cũng chẳng khỏi rồi
Người quyến rũ tỷ phu trước, còn không biết xấu hổ mà chất vấn tỷ tỷ mình, người con mẹ nó đầu óc lớn lên thể nào vậy hả?” “Không liên quan đến ngươi, đồ tiểu tiện nhân!” Nếu nói bây giờ ai là người Lý Kiểu căm hận nhất, vậy thì chắc chắn đó là Hạ Sơ Thất rồi.