Ta biết ngươi hận ta, hận ta ba năm trước đã đâm ngươi một dao, còn đẩy ngươi xuống vực sâu, hận ta chiếm lấy vị trí của ngươi, hận ta giờ là người của chàng, ha ha ha...”
Sắc mặt Lý Mạc trắng bệch, môi mím chặt
Quả thực là nàng không biết kế hoạch của Hạ Sơ Thất, nhưng nàng quá hiểu biết cách làm người của Hạ Sơ Thất
Từ lúc Lý Kiều bắt đầu nói những lời này, nàng liền biết sự tình không chỉ đơn giản như vậy
Chỉ là không ngờ, cuộc đời này của nàng lại có thể được chứng kiến muội muội ruột thịt của mình giơ dao lên định đâm mình lần thứ hai, đồng thời, một dao này cũng hoàn toàn hủy diệt tình tỷ muội còn sót lại giữa nàng và Lý Kiều
Nàng biết, A Thất muốn mượn chuyện này để nàng nhìn rõ bản chất của Lý Kiều
Tuy rằng kết quả rất tàn nhẫn nhưng nàng thật sự đã hiểu
Có một số người, thật sự là đổ vô ơn không có trái tim,
“Lý Kiều, tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm nay đều do người gieo gió gặt bão thôi, không nên trách người khác.” Lý Mạc lạnh lùng nhìn Lý Kiều, xoay người lên ngựa, lạnh giọng nói tiếp: “Ngày đó ở Sơn Hải Quan, ta đã tự nói với bản thân mình, tình cảm tỷ muội giữa người và ta đã hết, mà hiện giờ, ta chỉ có một muội muội là A Thất mà thôi
Từ đây ngươi là ngươi, ta là ta, ta sẽ không giết người, nhưng cũng sẽ không giúp người nữa
Cho nên, mạng của ngươi để cho A Thất xử lý đi.”
Thấy nàng ta thật sự muốn thúc ngựa rời đi, Hạ Sơ Thất sốt ruột vô cùng.
Nàng còn chưa diễn xong cơ mà, sao vai chính có thể rời đi được chứ? “Aizz” một tiếng, nàng ngăn Lý Mạc lại, nhìn Lý Kiều cười, “Ta là một người tốt, trước giờ ta không giết người, ngươi cứ yên tâm đi.”
Lý Kiều cảm thấy như nhìn thấy đường sống trong tuyệt vọng, “Ngươi thật sự buông tha cho ta sao?” Hạ Sơ Thất gật đầu khẳng định, “Đương nhiên.” Đúng lúc sự vui mừng nổi lên trên gương mặt Lý Kiều, nàng lại đổi giọng, “Nhưng mà ta tha cho ngươi, người khác có tha cho ngươi không thì ta không biết.” Nàng còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy ở sau sườn dốc đầy tuyết đọng, có vài tên thị vệ đỡ một “quái nhân” cả người băng bó kín như một cái bánh chưng đi ra
Khi người nọ đi đường, hai chân đều run rẩy, đôi mắt nhìn chằm chằm Lý Mạc đang ngồi trên lưng ngựa không chớp mắt
“Mạc Nhi...”
Hắn đúng là Cáp Tát Nhĩ
“Ta đã nghe thấy hết rồi, ta đã nghe thấy hết mọi chuyện rồi.” Lý Mạc không ngờ được là Cáp Tát Nhĩ sẽ xuất hiện, lòng nàng trầm xuống, nhìn về phía Hạ Sơ Thất, Hạ Sơ Thất lại cho nàng một vẻ mặt vô tội, “Trùng hợp thôi, không liên quan gì tới muội.”