“Là cái gì?” Đông Phương Thanh Huyền sửng sốt.
Hạ Sơ Thất nhìn kĩ hẳn từ trên xuống dưới, cười hì hì, “Có phải đầu bị cửa kẹp không? Đây là chữ à? Cái này rõ ràng là ký hiệu đặc biệt, làm sao ta biết được nó là cái gì.”
Chỉ là vẻ mặt nàng lúc vừa thấy chữ tiếng Anh thì quá mức vui sướng, hiện giờ có tỏ vẻ ngây ngô không biết đi chăng nữa, với tính cách khôn khéo của Đông Phương Thanh Huyền thì sao không nhìn ra nàng có điều băn khoăn cơ chứ? Hắn ta lại đẩy tờ giấy đó lên trước, ý bảo nàng nhìn lại một lần, sau đó cười khẽ, “Thất tiểu thư thật sự không nhận ra sao?” “Thật mà.” Hạ Sơ Thất gật đầu đầy nghiêm túc, “Chỉ là không biết Đại đô đốc lấy thứ này ở đâu ra thế?” Hỏi xong, nàng đột nhiên nghĩ đến vách đá bị hủy hoại kia, hít một hơi, suy đoán: “Chẳng lẽ là lấy từ mộ cổ..
à không, hang động của đồn trú kia?” Đông Phương Thanh Huyền cũng không trả lời thẳng câu hỏi của nàng, chỉ cuộn giấy lại, lại cất đi, cười không hề bận tâm
“Thất tiểu thư quá không có thành ý hợp tác rồi.” “Đại đô đốc nói như thế là sao, ta không hiểu.” “Nàng hiểu, nàng muốn có được lợi lộc cho người trong lòng của nàng, lại không muốn phân cho bổn tọa một chén canh.” Giọng điệu của hắn ta chứa sự u oán không nói lên lời, “Bạc tình bạc nghĩa như thế, sao bổn tọa có thể hợp tác với nàng được chứ?”
Bạc tình bạc nghĩa? Quả thực, Hạ Sơ Thất không hề nghĩ như thế
Nàng chỉ cảm thấy Đông Phương Thanh Huyền không thiếu tiền tiêu, mặc dù có được kho báu lớn đến mức có thể khuynh quốc thì cũng chẳng có mấy tác dụng
Đương nhiên, nếu thực sự có, hắn ta lại giúp đỡ nàng, tất nhiên nàng sẽ không thiếu phần của hắn ta rồi
Nhưng lại không thể phủ nhận, về tư tâm, trong chuyện này, nàng đúng thật là lấy Triệu Thập Cửu làm trọng, cũng không nghĩ tới quá nhiều phần lợi ích của hắn ta.
Hạ Sơ Thất cắn môi, nàng không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ cười, “Rốt cuộc có phải là chữ đến từ trên vách đá không? Ngoài ký hiệu này, chắc chắn còn rất nhiều chữ khác đúng không? Đại độ dốc không biết ký hiệu này nên mới lấy ra thử ta, có phải không?” Đông Phương Thanh Huyền còn chưa trả lời, bên tai liền truyền đến một giọng mắng trầm thấp
“Đông Phương đại nhân suy nghĩ quá sâu xa rồi.” Trong lòng Hạ Sơ Thất lộp bộp, bất đắc dĩ phát hiện ra hôm nay Triệu Thập Cửu quả thực chính là người đặc biệt biết phá hoại, dù đi tới nơi nào thì cũng vô thanh vô tức
Ngẩng đầu nhìn lên, nàng thấy vẻ mặt hắn vẫn bình thường, nhưng khi nhìn thấy Đông Phương Thanh Huyền thì sắc mặt không quá tốt, giống như đúc thêm một lớp sắt đen vậy.
“Từ xưa đến nay bổn vương đều không mơ ước những thứ hư vô mờ mịt kia, khuyên Đông Phương đại nhân cũng hãy như thể, làm người thì nên làm đến nơi đến chốn mới tốt
Si mê cái không thực tế chính là tham niệm, muốn chiếm thứ không thuộc về mình làm của riêng, ấy là suy nghĩ xằng bậy
Suy nghĩ tham vọng sẽ làm tổn thương gốc rễ, Đông Phương đại nhân vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Hạ Sơ Thất không khỏi thở dài.
Triệu Thập Cửu nhà nàng bảo thủ thì bảo thủ thật, cũng có một chút chanh chua, những lời nói ra không phải không có lý
Đặt hy vọng vào một lời đồn đại cũng chẳng khác nào kiếp trước nàng không mua vé số nhưng lại cứ trông ngóng trúng được năm trăm vạn ấy, quả thực là có một chút hư ảo.
Khác với nàng luôn có sự đồng cảm cao với Triệu Tôn, khóe môi Đông Phương Thanh Huyển nhượng lên, làm lơ lời ám chỉ xa xôi của Triệu Tôn, chỉ ưu nhã đứng lên, nở một nụ cười đầy thâm ý với Hạ Sơ Thất.
“Bổn tọa cáo từ trước
Thất tiểu thư, đa tạ.”
Cảm ơn cái gì chứ? Hạ Sơ Thất không thể hiểu được.
Triệu Tồn không bày tỏ cảm xúc, nhưng vào khoảnh khắc khi Đông Phương Thanh Huyền lướt qua, hắn lại túm lấy cổ tay đối phương, không cho hắn ta nhúc nhích, sau đó trầm giọng nói: “Ta không quan tâm người có mưu đồ gì, nhưng tuyệt đối không tha cho ngươi nếu lợi dụng A Thất.”
Đông Phương Thanh Huyền nghiêng đầu, ánh mắt hai người giao nhau
Hai người đều không nhúc nhích, cũng không ai nói lời nào
Triệu Tôn mặc áo giáp, dáng người cao ráo khỏe mạnh, khuôn mặt lạnh lùng không gợn sóng, mang theo sự gai góc lạnh lẽo
Mà gương mặt Đông Phương Thanh Huyền lại trắng nõn, tươi cười cực kỳ mê hoặc, một thân áo đỏ như lấy dính vô số máu tươi, rất hợp với áo choàng màu đen và áo giáp màu đỏ thắm của Triệu Thập Cửu
Một người giống như mai trong tuyết, một người lại giống như mực trên giấy, cho dù tầm mắt giao nhau đến tóe lửa, khói súng mù mịt thì cũng không làm ảnh hưởng tới tâm tình thưởng thức cảnh đẹp của Hạ Sơ Thất
Một lát sau, Đông Phương Thanh Huyền đẩy Triệu Tôn ra, trên gương mặt tuấn mỹ xuất hiện vẻ trào phúng
“Ta và nàng ấy, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.” Có lẽ nụ cười này quá chói mắt nên đột nhiên Hạ Sơ Thất lại thấy lạnh sống lưng
Đêm nay, tuyết lớn bay múa, cực lạnh.
Nhưng trong doanh trướng ở dại doanh Âm Sơn lại ấm áp như mùa xuân
Hạ Đình Đức là một kẻ cực kỳ biết hưởng thụ, mặc dù ở trong hoàn cảnh đơn sơ như thế này nhưng khi mở tiệc chiêu đãi Triệu Tổn và Đông Phương Thanh Huyền, trong trường được đốt loại trầm hương tốt nhất, bày đầy rượu ngon đồ ăn ngon, còn tìm những vũ cơ yêu mỏ cực kỳ không hợp với không khí trong quân doanh
Bọn họ tạo dáng õng ẹo, xoắn vòng eo như rắn nước nhảy múa trong bữa tiệc.
Nghèo và khổ trước nay chưa từng thuộc về giai cấp có quyền.
Những người nên tôi đều tới đầy đủ
Trừ Đông Phương Thanh Huyền, tất cả người dự tiệc đêm nay đều là tướng tá trong quân, đều mặc quân trang trên người
Có lẽ là vì xa nhà đã lâu, không cần phụ nữ, mấy mỹ nhân thuộc nhóm vũ cơ trước mắt đều rất thu hút tầm mắt của đám đàn ông, trong bữa tiệc thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười sang sảng đẩy vui sướng
“Lão phu mời điện hạ một ly, vì để bồi tội chuyện lúc trước, mong rằng điện hạ tha thứ cho.” Hạ Đình Đức đứng lên, mặt đỏ gay
Mặc dù trên cổ vẫn còn băng bó nhưng dáng vẻ lại cực kỳ khiêm tốn và cung kính
Triệu Tôn cũng hướng về phía gã mà nâng chén lên, không đứng dậy, “Ngụy quốc công, mời.” Hẳn không nói có tha thứ hay không, thực ra là rất không nể mặt Hạ Đình Đức
Nhưng trước giờ hắn vẫn luôn là người cao ngạo lạnh nhạt như thế, tất cả mọi người đều đã quen rồi
Hạ Đình Đức cũng không để bụng, cười rót chén rượu vào trong cổ họng rồi ngồi xuống, thở dài khe khẽ, “Hôm nay rượu ngon, lão phu có một lời muốn nói, điện hạ và hoàng thái tôn xưa nay luôn có quan hệ tốt với nhau, giữa hai người cũng không có gì xích mích, sao tự nhiên lại xuất hiện những chuyện này thế? Lão phu cho rằng, nhất định là ở giữa có hiểu lầm gì đó
Dù sao cũng là người thân chung dòng máu, nếu điện hạ không chế, lão phu xin làm người đứng giữa hòa giải cho ngài và hoàng thái tôn...”
Triệu Tôn hơi khép mắt, âm thanh rất nhẹ, “Việc của thúc cháu ta, có liên quan gì tới Ngụy quốc công chứ?” Lời cự tuyệt đơn giản và thẳng thừng như thể làm cho mặt già của Hạ Đình Đức không khởi đỏ lên vì xấu hổ.
“Quốc công gia, người Ngột Lương Hän tới.” Lúc này, một thị vệ thận trọng đi tới bên cạnh Hạ Đình Đức, định che miệng báo cáo, nhưng vì tiếng nhạc quá to nên không thể không cất cao giọng nói khiến cho tất cả mọi người có mặt trong bữa tiệc đều nghe thấy hết
Thị vệ đã đến, không thể nghi ngờ là đã bắc cho Hạ Đình Đức một cái bậc thang để bước xuống, gã lạnh lùng hừ một tiếng.
“Bọn chúng tới làm gì?”
“Bọn họ đưa Thác Á công chúa tới, nói là muốn đổi Đại thể tử của họ về.” “Ở” một tiếng, Hạ Đình Đức dường như chợt hiểu ra, gật đầu
Nhưng Hạ Diễn ngồi bên dưới lại không kìm nén được, nghe nói viên minh châu của thảo nguyên mà mình nhớ thương đã lâu tới Âm Sơn liền bật dậy, vui sướng định chạy ra ngoài,
“Cha! Con đi...”
Hạ Đình Đức trừng mắt với gã, đập bàn, tức giận đến run rẩy cả người, “Ngồi xuống!” Dứt lời liền nhìn sang người hầu kia, “Chuyện nhỏ thế này không cần bẩm báo
Đi, giữ Thác Á công chúa lại, trả người cho bọn chúng.”
“Ngụy quốc công.” Triệu Tổn đột nhiên xen vào một câu, lạnh lùng nhướng mày hơi trào phúng: “Đây là muốn liên hôn với Ngột Lương Hän hay sao?”
Vốn là quan hệ đối địch, dùng hai chữ liên hôn là quá tàn nhẫn, Hạ Đình Đức lập tức phủ nhận, “Nào có việc này chứ? Chỉ là một tàn quân thát tử mà thôi, nào xứng liền hôn với lão phu? Chỉ là..
aizz, nói ra thì sợ điện hạ chê cười, khuyến tử không có tiến độ, coi trọng Thác & kia
Gia môn bất hạnh, cực kỳ bất đắc dĩ.” Chuyện cưỡng đoạt nữ giới ức hiếp nam nhân mà có thể nói ra đơn giản như thế thì chỉ có gã mà thôi
Hạ Sơ Thất hừ lạnh trong lòng, cực kỳ chướng mắt hai cha con này, lại nghe Hạ Đình Đức men say mơ màng cười nói tiếp: “Có điều, thứ khuyển tử thích thì chung quy cũng chỉ là một ả đàn bà mà thôi, nếu điện hạ cũng có hứng thú với viên minh châu Thác Á của thảo nguyên kia.” Gã kéo dài giọng ra, thấy Triệu Tôn không tỏ vẻ gì, lại gọi người hầu đang định đi ra ngoài lại, “Đi, mang Thác Á vào đây.”
Người tiến vào không chỉ có Thác Á mà còn có thể tử của Ngột Lương Hãn là Ba Ngạn.
Đại khái là bất đắc dĩ, Ba Ngan không thể không thuận theo tình thế, đưa người tới đây
Vài ngày không gặp, Hạ Sơ Thất cảm thấy mặt mày sâu hoắm của Ba Ngạn càng thêm sâu hơn
Mà Thác Á thì không thay đổi nhiều, có thể nhận ra nàng ta là một nữ nhân kiêu ngạo, hiện giờ vì để đổi đại huynh của mình về, bị coi như lễ vật đưa tới cho Hạ Diễn, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập sự khinh thường
Nhưng vừa vào trong doanh trưởng, thấy Triệu Tốn ngồi bên bàn tiệc, con người nàng ta sáng rực lên, mấp máy môi, lộ ra tư thái muốn nói lại thôi.
“Còn không mau tới chào Tấn vương điện hạ.” Giọng lè nhè vì men say của Hạ Đình Đức trầm xuống
Ba Ngạn không vạch trần chuyện lúc trước đi tìm Triệu Tôn, chỉ đặt tay lên trước ngực, khom người thi lễ, nhưng thần sắc trong ánh mắt lại tràn ngập khẩn thiết cầu xin giúp đỡ, “Ba Ngạn bái kiến Tấn vương điện hạ.” Khác với sự cẩn thận của huynh trưởng mình, Thác Á lại không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Triệu Tôn không nói gì
Hạ Đình Đức nheo mắt, như hiểu ra, “Điện hạ có ý với nàng ta sao?” Sắc mặt Ba Ngạn và Thác Á đều thay đổi, biết rõ câu trả lời của Triệu Tốn sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Thác Á, ánh mắt đều dán chặt lên mặt Triệu Tôn
Mọi người trong bữa tiệc cũng vậy, tầm mắt đều hướng về phía Triệu Tôn, tò mò không biết hắn sẽ đáp lại thế nào
Ngay cả Hạ Sơ Thất cũng nhìn sang, lòng bàn tay nắm chặt, tâm tình cực kỳ mâu thuẫn.
Tuy nàng không thích Thác Á nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng ta bị Hạ Diễn hủy hoại
Hơn nữa, lần trước Ngột Lương Hãn đưa tới năm ngàn dê bò chẳng khác nào tặng than ngày tuyết, cứu nguy cho quân Bắc phạt
Nếu lúc này Triệu Tôn ngoài mặt đồng ý để cứu Thác Á, nàng cũng sẽ không thật sự so đo nhiều với hắn, chỉ là nếu hắn thừa nhận có ý với nàng ta trước mặt mọi người, nàng sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
“Điện hạ?” Hạ Đình Đức thúc giục một tiếng
Triệu Tôn như có điểm do dự, “Ngụy quốc công có lòng, nhưng bản vương không có ý này.” Hạ Đình Đức nao nao, nhưng sắc mặt Hạ Diễn lại vui vẻ, tâm tình cũng thả lỏng ra, “Cha, điện hạ đã nói như vậy rồi thì người đừng cưỡng cầu nữa, con dẫn người đi luôn nhé, miễn cho ảnh hưởng tới hứng thú uống rượu của điện ha.”
Gã vừa nói xong, Triệu Tôn lại bất ngờ lên tiếng: “Khoan đã.”
Hạ Diễn quay đầu lại nhìn hắn, mặt xanh lét.
Triệu Tôn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thản nhiên nói tiếp: “Tuy bản vương không có ý gì với nàng ta, nhưng Tham tướng Lý Thanh trong doanh của bản vương lại cực kỳ coi trọng nàng ta
Lý Thanh theo ta đã nhiều năm, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn người mà hắn thích bị đưa cho người khác chứ?”
Bàn tay nắm chặt của Hạ Sơ Thất hơi thả lỏng ra.
Lý tham tướng đáng thương ở xa nơi Mạc Bắc mà cũng trúng đạn
Nhưng nàng cũng biết, Triệu Tôn là người quân tử, tuy lần trước lừa gạt của Ngột Lương Hãn năm ngàn dê bò và rượu sữa ngựa, nhưng thuận nước đẩy thuyền thì cũng chịu làm
“Điện hạ!”