“Nếu ta đoán không lầm, cơ quan của phòng hưu đã khôi phục rồi.”
“Cơ quan khôi phục ư?”
“Cơ quan ở phòng sinh khởi động, lúc mặt đất hạ xuống, cũng kéo cơ quan ở phòng hưu, làm cho cơ quan vốn dĩ đã bị phá hỏng đó đồng thời khôi phục lại.”
“Móa nó! Còn có thứ đồ tinh xảo đến mức đó sao?”
Hạ Sơ Thất lúc này đã phục sát đất người thiết kế ra cơ quan lăng mộ này rồi, nàng thật sự rất muốn biết, rốt cuộc là nhân vật tài ba nào mới có thể thiết kế được một công trình với hệ thống cơ quan khổng lồ thể này.
“Thế giờ phải làm sao?”
Triệu Tôn nhíu mi, chỉ lạnh lùng nói một chữ.
“Xông.”
Đúng thế, chẳng phải là đầm rồng hang hổ còn có thể vào sao? Biết đâu vượt qua tấm phòng, còn có thể lấy được “Kim Triện Ngọc Hàm”, còn lấy được vàng bạc châu báu, tại sao lại không được chứ? Nàng là người lạc quan, nghĩ đến đây liền vui vẻ lên
Ăn uống no đủ, xắn tay áo, chuẩn bị chơi lớn một trận, đột nhiên lại nghe Đông Phương Thanh Huyền vẫn luôn trầm mặc hồi lẩu nói, “Thất tiểu thư, nàng xem trên vách đá kia viết gì thế?”
Hạ Sơ Thất kỳ quái nhìn theo, thấy vách đá mà Đông Phương Thanh Huyền chỉ có khắc chữ
Càng khiến nàng kinh ngạc hơn là vẫn là thể phiên âm như trước
Chỉ có điều nhìn thì thấy mặt chữ hơi cũ
“Cơ quan khởi động lần thứ hai, ngoài việc phải xông qua tác phòng thì không còn cách nào
Nếu ngươi có thể hiểu được những chữ này, chúc mừng người có một chuyến hành trình vui vẻ
Nếu ngươi không thể hiểu những chữ này, kiếp sau nếu làm người thì đổi nghề đi
Trộm mộ sẽ không có kết cục tốt đâu, ví dụ như ta đây này.”
Lần này thì không có chữ ký nữa.
Người viết cái này là Lý thị, hay là người khác?
Hạ Sơ Thất suy nghĩ văn bia mà Lý thị lưu lại
Giọng điệu hoàn toàn khác người này, những lời của người này vừa nhìn đã biết là đến từ hiện đại
Phải biết rằng, phiên âm Hán ngữ xuất hiện vào những năm năm mươi của thế kỷ hai mươi, người này ít nhất phải đến từ sau thời điểm đó
Ông ấy hoặc bà ấy, chẳng lẽ là người thiết kế lăng mộ của hoàng đế thái tổ tiền triều ư? Hơn nữa, còn là một kẻ có xuất thân là trộm mộ tài năng nữa?
Triệu Tôn thấy nàng sững ra thì nhíu mày hỏi: “Viết gì thế?” Hạ Sơ Thất bĩu môi, lại cười, “Nói hai việc
Thứ nhất, chúc chúng ta chơi vui vẻ, chơi hết mình
Thứ hai, chúc mừng chàng, Triệu Thập Cửu, chàng nói đúng rồi
Cơ quan quả thật đã khởi động lại.” Mọi người nghe xong đều rùng mình
Xung quanh đều im lặng, không ai mở miệng
Hạ Sơ Thất nhìn Triệu Tôn, cười híp mắt, “Chịu thôi, xông qua đi
Ta đã nhận ra rồi, lão tổ tông này là người thích trêu đùa người khác, hành vi không thể tưởng tượng được đầu, chúng ta phải hành động không theo tư duy của người bình thường mới được
Đi thôi!”
Triệu Tôn gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
“Không đi nữa, nghỉ ở phòng hưu này một đêm.”
“Hả?”
Hạ Sơ Thất kích động đến suýt chút nữa văng cả nước bọt ra, “Chàng có chắc là ngủ được ở đây chứ?”
“Nơi nào có nàng, gia đều ngủ được hết.” Lời này của hẳn cực kỳ ái muội, Hạ Sơ Thất nhìn xung quanh có nhiều đàn ông như thế nên cũng thấy hơi xấu hổ
“Chúng ta không tiếp tục xông qua nữa sao?” “Không thể xông.” Triệu Tôn cúi đầu, ánh mắt sâu đậm, “Theo như nàng nói, trò chơi giờ mới bắt đầu
Chúng ta cần khôi phục thể lực, phòng hưu là nơi an toàn nhất.”
Tắt đuốc, ngủ trong phòng đá lăng mộ là cảm giác gì? Đây là điều mà trước kia Hạ Sơ Thất chưa từng dám nghĩ tới
Đi theo một đám đàn ông, cùng ở trong một căn phòng đá, có người đã tọa điều tức, có người dựa vào vách đá, tuyệt đối không phát ra một âm thanh nhỏ nào.
Sự yên tĩnh đó chẳng khác nào một nấm mồ
“Triệu Thập Cửu, chàng nói xem, nếu chúng ta có được kho báu thì có thể mua được những gì nhỉ?” Trong bóng tối, nàng dựa sát lại Triệu Tôn, phá vỡ yên lặng, tiến vào một vòng ảo tưởng mới
Triệu Tôn cười giống thật mà giả, cánh tay lót ở sau lưng nàng, lòng bàn tay nhẹ vỗ về sống lưng nàng, “Muốn cái gì nào?”
“Muốn tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.”
“Có tiền rồi thì sao?” “Xếp để ngắm, được không?”
Triệu Tôn không trả lời, trong đêm tối, bên phải nàng cách đó không xa, một tiếng cười mang theo vẻ trêu chọc, hay nói đúng hơn là trào phúng vang lên, “Sao nàng không trực tiếp bảo Tấn vương điện hạ xây luôn cho nàng một cung điện bằng vàng, nuôi nàng trong đó luôn đi?” Hạ Sơ Thất biết là Đông Phương Thanh Huyền, hừ một tiếng
“Ý kiến này không tệ đâu, đến lúc đó sẽ mời người tới tham quan.”
“Không cần khách khí, tặng cung điện vàng cho ta là được rồi.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, giọng rất nhẹ, làm hòa hoãn không khí căng thẳng trong phòng “Mau ngủ đi!” Hạ Sơ Thất đang muốn cãi lại, trên đỉnh đầu đã vang lên giọng nói trầm thấp của Triệu Tôn
“Ồ, thôi được.”
Trong bóng tối, nàng thè lưỡi, đầu chậm rãi dựa vào trong ngực hắn, nghe tiếng tim đập bình tĩnh của hắn, sự sợ hãi đã sớm tan thành mây khói.
Thực ra, một người phụ nữ không quan tâm ở trong hoàn cảnh thế nào
Họ chỉ quan tâm, rốt cuộc là mình ở với ai mà thôi.
Có Triệu Tôn ở bên, đừng nói là lăng mộ, cho dù là đầm rồng hang hổ thật đi chăng nữa, hay lên núi đao, xuống chảo dầu, nàng cảm thấy cũng chẳng còn gì đáng sợ
Cảm xúc kích động, nàng hắng giọng ho một chút, nhẹ nhàng chọc bả vai Triệu Tôn, nói cực khẽ: “Triệu Thập Cửu, chúng ta nếu cứ thế mà chết đi ở trong này, có một tòa lăng mộ lớn như thế, cũng coi như là hưởng phúc rồi nhỉ?”
“Không tốt.”
“Sao?”
“Gia sẽ xây một cái tốt hơn cho nàng.” “Phì phì phì, tại sao không phải là chàng chết trước chứ?” “Ta chết trước hay nàng chết trước cũng thế thôi, ta sẽ chôn cùng chỗ với nàng mà
Tìm một nơi dựa núi gần sống, nhìn non xanh nước biếc, lẳng lặng ngủ say.” “Được rồi, đừng nguyền rủa ta, nói cứ như sẽ chết thật vậy.”
Nàng cười khẽ, ôm chặt lấy cánh tay Triệu Tôn, làm bộ tức giận mà véo hắn một cái
Hai tay Triệu Tôn siết lại, kéo nàng ôm vào trong ngực mình
Nàng thấy lòng ấm áp, càng dán sát hơn một chút, cả người dựa hẳn vào hắn, thấp giọng hỏi, “Lỡ như không ra được thì sao?” “Yên tâm, nhất định có thể đi ra ngoài.”
“Tự tin thể ư, tại sao?”
“Nơi này có quá nhiều người quấy rầy, chết cũng không yên, gia không thích.”
Bầu trời dưới lăng mộ, vĩnh viễn sẽ không sáng.
Khi thần trí của Hạ Sơ Thất quay trở về đại não, mở to mắt ra vẫn chỉ thấy một vùng bóng đêm thăm thẳm, nghĩ tới hoàn cảnh đang ở, đột nhiên cảm thấy thật khó tin
Theo lý mà nói, trong hoàn cảnh khẩn trương và đầy hoảng sợ thế này, nàng hẳn là rất khó ngủ mới đúng, ấy thế mà nàng lại ngủ một giấc vô cùng thơm ngọt, thậm chí còn chẳng mộng mị gì
“Dậy rồi?” Trên đỉnh đầu truyền đến hai tiếng ngắn gọn
Nàng thoải mái ngáp dài một cái, trong đôi mắt nổi lên một màn nước
Tuy không nhìn rõ nhưng nàng có thể cảm nhận được, người đàn ông trước mặt đang cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt chuyên chú trước sau như một
Lẳng lặng nhìn hắn một hồi, nàng nhếch khóe môi lên, hơi mỉm cười, đột nhiên ngẩng đầu, ở trong bóng tối, hôn trộm lên môi hắn
Hắn cũng không từ chối, hôn lại một chút, không xâm nhập mà rời đi ngay
“Dậy rồi.” Nàng cười khẽ, mang theo sự lười nhác mỹ mãn
“Ta ngủ bao lâu rồi? Mọi người đang đợi ta sao?” “Ừ.” Giọng hắn hơi khàn,
“He he, được rồi.”
Hạ Sơ Thất liếm môi, trong lòng mừng thầm, còn lén cười vui sướng trong bóng tối
Vươn vai duỗi lưng một cái, nàng lại muốn ôm hắn
Nhưng tay vừa vươn ra, sau khi căn phòng đã chìm trong bóng tối rất lâu thì “bụp” một tiếng, âm thanh hỏa chiết vang lên.
Một cây đuốc được đốt sáng lên.
Ánh sáng đột nhiên ùa tới làm nàng thấy hơi mất tự nhiên
Đôi tay cứng đờ trong không trung, nàng híp mắt, quay đầu nhìn lại
Đó là một gương mặt tinh tế, mặc dù lúc này ở trong lăng mộ không có ánh sáng mặt trời nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp của hắn ta
Lúc này, trong con ngươi hơi híp lại của hắn ta lại mang một chút ánh sáng lạnh
“Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì xuất phát thôi
Chờ ra khỏi lăng mộ rồi, hai vị lại thân thiết, được chứ?” Âm thanh của Đông Phương Thanh Huyền dịu nhẹ, quyến rũ, không có nhiều cảm xúc lắm, nhưng bay vào lỗ tai, lại nhìn ánh mắt ái muội của mọi người xung quanh, Hạ Sơ Thất nghĩ đến chuyện mình hôn trộm Triệu Tồn khi nãy thì đột nhiên thấy tai nóng bừng lên.
“Khụ, được được được, đi thôi nào.”
Lời còn chưa nói xong, bụng nàng lại “ọc ọc ọc” mấy tiếng vang lên cực kỳ phối hợp
Đây quả thực chính là bậc thang đầy tự nhiên dành cho nàng
Nàng gãi đầu, ánh mắt lập lòe, thoải mái đổi sang đề tài khác
“Đói bụng rồi, ta có thể ăn gì trước được không?”.
Lương khô mà hôm qua Trần Cảnh mang về, nhìn qua thì thấy rất nhiều, nhưng giờ trong phòng hưu có tới hai mươi mốt người, đều là đàn ông cao lớn vạm vỡ, nhiều lượng khổ như vậy nhưng nếu tất cả mọi người cùng ăn thì thực ra không duy trì được bao lâu
Nghe nàng nói vậy, Triệu Tôn liền dùng ánh mắt ra hiệu, Trần Cảnh đưa lương khô đến trước mặt nàng
Nàng mỉm cười cầm một cái bánh bao lên, đang định cần thì lại phát hiện mọi người chỉ nhìn mình chứ không động thì không khỏi nhăn mày
“Ồ, sao mọi người lại không ăn?”
“Chúng ta không đói.” “Chúng ta ăn rồi.”
Hai kiểu trả lời khác nhau lập tức làm lộ ra bản chất nói dối trong câu nói của bọn họ
Hạ Sơ Thất mím môi, nhìn những thị vệ nhìn bên ngoài có vẻ nhếch nhác nhưng tinh thần lại rất tốt ở xung quanh, đột nhiên hiểu ra.
Đây không phải là thời đại bình đẳng
Hôm qua, khi Trần Cảnh tiến vào, nàng phát hiện bọn họ không hề động vào đồ ăn, chỉ là khi đó nàng quá đói, cũng không khách khí
Giờ thấy bọn họ như thế này, sao nàng có thể nào ăn nổi chứ? “Bỏ đi, các ngươi không ăn, ta cũng không cảm thấy đói lắm
Để dành trước đã, chờ đói quá rồi lại ăn.” Sao Triệu Tôn lại không biết ý tứ của nàng chứ
Cô nàng này của hắn từ trước nay là người không chịu được đói, cũng không chịu được khổ
Tuy chưa bao giờ bị thiệt thòi nhưng sống rất trường nghĩa
Ở trong mắt nàng, trên là hoàng đế, dưới là dân nghèo, đều giống nhau cả thôi, ai cũng bình đẳng
Hắn nhắn mày, giọng trầm xuống mang theo mệnh lệnh.
“Cùng ăn đi, đồng cam cộng khổ.” Mất đám thị vệ đỏ lên, chần chừ một lát rồi cuối cùng đáp, “..
Vâng.”