Lẩu đá càng hạ thấp thì nhiệt độ không khí sẽ càng cao, đến tận khi chúng ta chìm hẳn vào nước sôi mới thôi.”
“Ha ha
Thảo nào ta cứ cảm thấy nóng thể.” Hạ Sơ Thất kéo cổ áo, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt hắn thì cười cực kỳ điềm đạm và xinh đẹp, “Đừng sợ, chuyện bình thường thôi mà
Dù sao con người không sớm thì muộn đều phải chết, ta có thể chết chung một chỗ với chàng đã rất vui vẻ rối, chàng đừng có đen mặt nhìn ta như thế nữa đi.”
Nàng nở nụ cười thật tươi, cảm xúc không giả, mặc dù trước mắt chỉ còn sống được ba ngày, nàng cũng muốn sống ba ngày cuối cùng này trong vui vẻ với hắn
Có tình yêu, chớp mắt cũng hóa vĩnh hằng
Không tình yêu, vĩnh hằng cũng không bằng một cái chớp mắt
“Nơi này tốt mà đúng không? Chỉ có chàng và ta.” Cười nói xong, nàng lại như nghĩ tới điều gì, thu lại vẻ mặt, hỏi Triệu Tốn, “Giáp Nhất đâu, chàng có thấy Giáp Nhất không?” “Ta chỉ nhặt được nàng, không thấy hắn
Lầu đá này cũng có tám phòng, tất cả đều đầy vàng bạc châu báu, ta đã tìm qua hết rồi, không thấy ai khác cả.” “Chẳng lẽ chìm xuống đáy hồ rồi mà không rơi xuống cùng một chỗ nữa sao?” Hạ Sơ Thất nghĩ đến Giáp Nhất, trong lòng thấy hơi đau xót
Hy vọng nơi hắn ta đang ở không như lầu Hồi Quang Phản Chiểu, cũng không có kỳ hạn ba ngày gì đó mà là một đường sống chân chính
Hai người im lặng một lát, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hạ Sơ Thất, Triệu Tôn liền bế nàng đi tham quan “chỗ ở tạm thời” của hai người bọn họ một chút, lại nghiên cứu đường ra một hồi, cuối cùng, không thể không kết thúc bằng sự thất vọng
Lần này, là đường chết thật rồi! Ngay cả Triệu Tôn cũng chẳng có cách nào thì nàng có thể làm được gì chứ? Nàng mím môi, nhanh chóng khôi phục lại cảm xúc, nghiêng người dựa vào trong ngực Triệu Tôn, nhìn ánh vàng lấp lánh khắp căn phòng, cười hì hì yêu cầu, “Triệu Thập Cửu, chỉ còn sống vui vẻ ba ngày, ta có yêu cầu này.” Triệu Tôn cúi đầu nhìn nàng, “Chuyện gì?” Hạ Sơ Thất nhìn vào trong đáy mắt sâu thẳm của hắn, họ một tiếng, cho hắn một ánh mắt đầy ám chỉ, “Chỉ còn sống được ba ngày nữa, ba ngày đều bị nhốt ở nơi này, dù sao cũng nên kiểm chuyện gì làm chứ? Mặc dù là chờ chết, cũng phải chờ cho có ý nghĩa, đúng không nào?” Nói đến chữ “chết”, nàng như một đứa trẻ vô lo vô nghĩ, cười thật tươi, chẳng để tâm chút nào, khiến cho Triệu Tổn nhìn mà không khỏi run rẩy khóe môi, thở dài bất đắc dĩ, “Vậy A Thất muốn làm gì?” Còn cần nàng nói càng rõ ràng hơn nữa sao? Nàng buồn bực lườm hắn một cái
“Triệu Thập Cửu, có phải chàng ghét bỏ ta hay không?”
“Ghét bỏ cái gì chứ?”
“Ghét bỏ ta nhỏ đó, nếu không tại sao chàng lại không muốn ta?” Đuôi lông mày của Triệu Tôn nhướng lên, “Đúng là hơi nhỏ.” “Nhưng ta đã mười bảy tuổi rồi.” “Ồ, nàng đang nói về tuổi tác sao?” Dưới luồng hơi nước nóng ấm bốc lên, hai má của Hạ Sơ Thất vốn đã hồng lên như cánh hoa hồng rồi, nghe vậy thì lại càng đỏ hơn, “Nếu không thì sao, chàng nghĩ cái gì nhỏ hả? Ta nhỏ à? Ta nhỏ chỗ nào chứ, ta đã lớn hơn rất nhiều rồi, chàng không thấy à?” “Thất ngu ngốc!” Thấy nàng tức giận, Triệu Tôn buồn cười gõ đầu nàng mấy cái, không thể hiểu nổi thiếu nữ tên “Sở Thất” này
Đối mặt với cái chết, nàng chẳng để bụng
Nhưng nàng lại tính toán chili “vấn đề lớn nhỏ”
Người sắp chết đến nơi rồi, lớn nhỏ hay không có quan trọng gì cơ chứ? “Này, chàng còn chưa trả lời ta đấy.” Nàng giống như một đứa trẻ con ăn vạ, không có được đáp án thì nhất định không chịu bỏ qua
Đã hơn một năm rồi, vô số lần nàng đề nghị muốn làm người của hắn, muốn ăn thịt hắn “vào bụng cho an toàn”, nhưng thằng nhãi này luôn có đủ mọi lý do vớ va vớ vẩn để từ chối nàng, giờ đã sắp chết đến nơi rồi, ngẫm lại thật là thiệt thòi quá đi mất.
“Vấn đề gì?” Hắn vẫn cười, cảm xúc tốt hơn không ít.
“Ta hỏi chàng, tại sao lại ghét bỏ ta?”.
Hắn hơi mím môi, thở dài ôm nàng vào trong ngực, vỗ về sống lưng nàng, “Không phải chê nàng, mà là muốn cho nàng những thử tốt nhất, hôn lễ long trọng nhất
Sau đó, gia mới có thể làm thể với nàng, đó là tôn trọng, nàng có hiểu không?”
“Đúng, nghe có lý lắm
Nhưng giờ thì sao, hai chúng ta sắp phải chết rồi, chàng không còn gì phải băn khoăn nữa đúng không?”
Hai mắt Triệu Tôn sâu thẳm, cánh tay ôm nàng càng siết chặt hơn.
“A Thất, ta xin lỗi nàng!”
“Xin lỗi ta cái gì chứ? Chẳng lẽ, chàng không lên được à?” “...” Triệu Tôn đen mặt
Hắn vỗ đầu nàng một cách hung tợn, sau đó, trong mắt đen của hắn lại nổi lên một thứ cảm xúc có thể gọi là bị thương, “Ta đã nói rồi, ta phải dùng sinh lễ to nhất thiên hạ để cưới nàng về
Ta cũng từng nói, ta nhất định phải làm cho nàng sống sót rời khỏi hoàng lăng này
Nhưng hôm nay lại khiến nàng phải theo ta, rơi vào kết cục thế này.” Khi nói tới âm cuối, giọng hắn hơi nghẹn ngào.
Triệu Tôn là một người kiêu ngạo, có thể khiến hắn phải nói ra lời nói ủ rũ này là cực kỳ khó
Hạ Sơ Thất đoán, trước khi nàng tỉnh lại, hắn đã dùng hết mọi cách để tìm kiếm đường ra nhưng lại không có kết quả gì.
“Tại sao chàng phải tự trách mình chứ?” Hạ Sơ Thất hiếm khi nào nói chuyện nghiêm túc với hắn như thế này, “Triệu Thập Cửu à, thực ra cuộc sống hiện tại mới là kiểu ta thích nhất
Không cần kiềm chế, không cần so đo, không cần sợ hãi, không cần phấn đấu cho tương lai, chúng ta chỉ cần yên lặng cảm nhận quãng đời còn lại chậm rãi trôi qua, hưởng thụ vui vẻ là được
Coi ánh lửa như ánh hoàng hôn, coi nước sôi là suối nước nóng, đồng vàng bạc là chim thú, nghe sương mù như nghe tiếng suối.” Nói đến đây, nàng còn chớp mắt với hắn đầy chế nhạo, “Quan trọng nhất là còn có một đại mỹ nhân như hoa như ngọc cùng chàng đi xuống Hoàng tuyền
Chuyện tốt như thế này, chàng phải âm thẩm vui sướng mới đúng chứ, bao nhiêu người mong còn chẳng được.”
Nàng rất tự tại.
Nhưng đối với người yêu nàng mà nói lại là giày vò
Triệu Tôn muốn nàng sống
A Thất như thế, đáng lẽ nên được sống tốt mới đúng
Yết hầu hắn nghẹn lại, nhìn gương mặt điềm đạm của nàng, sau khi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn gật đầu
“Đúng, rất tốt.” “Nếu đã tốt như thế, chẳng phải chúng ta nên làm gì đó sao?” Vòng tới vòng lui, nàng lại vòng về chuyện kia
Triệu Tôn hơi sửng sốt, không tự chủ được mà cười, “Ta tưởng thú A Thất thích nhất là tiền, thứ hai mới là sắc chứ? Giờ trong phòng này toàn là vàng, chẳng phải nàng càng nên thích tiền tài hơn sao?”
“Thế thì chàng không hiểu rồi.” Hạ Sơ Thất chống cằm, cười nói, “Triệu Thập Cửu, còn nhớ khi ở huyện Thanh Cương, ta viết nguyện vọng của mình trên khế ước bán mình cho chàng không?”
“Hử?” Hắn hồ nghi, không biết tại sao nàng lại hỏi như thế.
“Mặt đẹp hàng to, nhà chất đầy vàng.”
Hắn cạn lời nhìn nàng, nàng lại cười, “Hiện giờ nhà đã chất đầy vàng rồi, cô nương ta đây chỉ thiếu mỗi mặt đẹp hàng to thôi
Nếu có thể được như ước nguyện thì cũng không uổng công cuộc đời này, chết cũng không tiếc
Người tốt à, có thể giúp đỡ, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của kẻ đang hấp hối không?” Nàng chớp chớp mắt, nói với thái độ cực kỳ vui vẻ.
Triệu Tôn thở dài, “Cái cô nàng này.”
“Sao hả? Gia à, có phải chăng động lòng rồi không?” Nàng nhìn hắn, tựa như ở trong phủ Tấn vương xa hoa ở kinh thành, hoặc trong lều nỉ nơi Mạc Bắc gió thảm mưa sầu, tựa người vào ngực hắn, làm bộ như là nếu hai người cứ ngồi bên bếp lửa nói chuyện thâu đêm thế này thì trời sẽ sáng, mặt trời sẽ lên cao mất.
Hai người nhàn nhã nói chuyện.
Sương khói mênh mang, ánh sáng mờ ảo
Nếu không có thời hạn ba ngày thì quả thực những ngày tháng như thế này thật đẹp
Tay hắn chậm rãi vuốt tóc nàng, khẽ hỏi, “A Thất, nàng thật sự không cảm thấy chết theo ta là không đáng hay sao?”
Nàng hơi nhếch khóe môi, đầu dựa lên vai hắn.
“Nếu ta nói ta rất hối hận, chàng có tin không?”
“Tin.”
“Nếu ta biết được hôm nay sẽ phải chết thì ta đã ăn sạch chàng lâu rồi, chàng có tin không?”
Hắn ngẩn người, mỉm cười, “Tin.”
Nàng cười hì hì, đột nhiên vươn ngón tay mảnh khảnh chọc vào bờ vai hắn, lười nhác nói, “Này Triệu Thập Cửu, ngày lành cảnh đẹp chỉ còn có ba ngày, nên nhanh chóng động phòng hoa chúc đi thôi
Chàng có muốn hay là không?” Thân mình Triệu Tồn cứng đờ, hắn cúi đầu nhìn nàng
“A Thất, cả ngày nàng cứ nghĩ cái gì vậy hả?”
Má lúm đồng tiền của Hạ Sơ Thất giống như hai đầm rượu ngon, cười như không cười, “Vậy rốt cuộc là chàng có đồng ý hay không?” “Không chịu!” Đôi mắt hắn còn mãnh liệt hơn bờ sông Thanh Lăng, tuy rằng nói từ chối nhưng trong đáy mắt vẫn tràn ngập vẻ ôn tồn
Nàng cắn môi, hỏi hắn, “Thật chứ?” “Thật” “Được thôi.” Nàng nhướng mày, giống như chưa từng nói cái gì, “Vậy hai chúng ta tâm sự là được, tranh thủ dùng ba ngày còn lại này, nói đến thiên hoang địa lão, nói đến sống cạn đá mòn, nói đến thiên thu vạn đại, nói đến...”
“A Thất!”
Hắn đỡ trán, lạnh mắt lườm nàng, “Gia thay đổi chủ ý rồi.” “Hả?” Nàng nhìn hắn đầy vô tội, dưới cái nhìn chuyên chủ của hắn, hai hàng mi nàng khẽ chớp, đôi mắt có chút ngượng ngùng, cũng có một chút lo sợ, “Tại sao? Khu, chẳng lẽ bỗng nhiên lại muốn à?” Hắn không nói gì, yết hầu nghẹn lại, một bàn tay nâng cằm nàng lên, ngón tay vuốt ve bờ môi đang hơi hé mở của nàng một lát, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, “Bởi vì nàng ồn ào quá, gia sợ nàng rồi.” Nàng cứng đờ, đang định đẩy hắn ra thì cằm lại bị hắn giữ chặt
Giống như biết nàng có gan nghĩ xấu nhưng không có gan làm liều, Triệu Tôn khẽ cười một tiếng, bỡn cợt xoa đầu nàng, động tác giống như trêu đùa một con thú nhỏ, lập tức khiến cho nàng thẹn quá thành giận, “Chàng đang cười cái gì hả?”
Hắn không trả lời mà cúi đầu, một nụ hôn cực nóng đặt xuống cánh môi nàng, bốn cánh môi sáp lại, hai người cùng thở dài một tiếng
Hôn là cách biểu đạt tình cảm chân thật nhất của tình yêu trên thế gian này, nụ hôn tuyệt vọng kề cận cái chết càng mang nhiều cảm xúc hơn
Hạ Sơ Thất ngẩng đầu lên, nhón chân, cảm nhận được sự nồng nhiệt trong nụ hôn của hắn thì hoảng loạn như một con thú nhỏ sắp chết đuối, túm chặt lấy vai áo hắn, bất lực đón nhận sự vui sướng này
“A Thất!” Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt đỏ bừng của nàng, “Chờ một chút, còn có một việc chưa làm.”
“Hả?” Chuyện tới trước mắt rồi, lại định lùi bước nữa sao?
Nàng bĩu môi, chán nản không thôi, “Có chuyện gì để nói sau không được à?” “Không được
Nhất định phải làm trước.”