Cứ luôn nhớ mãi không quên quá khứ chỉ càng làm nàng thêm khó chịu
Người chết không thể sống lại.” Biểu cảm của hắn cực kỳ tự nhiên, có thể nói ra chữ “chết” mà không hề có mảy may khác thường nào.
Nỗi hận trong lòng Hạ Sơ Thất đột nhiên nổi lên, nàng buột miệng châm biếm một câu: “Chàng ấy chết rồi, ngươi rất vui sướng phải không?” Triệu Miên Trạch bình tĩnh nhìn vào sự tức giận trong mắt nàng.
“Ta nghĩ, ta nên cảm thấy vui sướng.”
Hạ Sơ Thất bỗng nhiên phẫn nộ, “Ngươi...”
“Nhưng ta không vui sướng như tưởng tượng.” Hắn cắt ngang lời nàng, nho nhã đứng dậy, cầm bàn tay đang bám chặt vào bàn của nàng lên, nắm chặt trong tay mình, từng câu từng chữ cực kỳ lạnh nhạt, “Tiểu Thất, không cần biết nàng hận nhiều thể nào, nhưng thúc ấy chết rồi
Nàng nên đối diện với thực tế đi.” “Thực tế gì?” Hạ Sơ Thấy cười lạnh
“Nam nhân của nàng chỉ có thể là ta
Trước kia là vậy, sau này cũng thế.”
Ngón tay hắn ta siết mạnh hơn, khiến tay của Hạ Sơ Thất đau nhói
Trước giờ nàng không biết, người nhã nhặn tay trói gà không chặt như Triệu Miên Trạch trong mắt nàng khi bùng phát cũng có thể mạnh như vậy
Nhất thời nàng không thể giãy ra nổi, khóe môi không kìm được cong lên, phảng phất ý giễu cợt giận dữ.
“Lời nói ai chẳng nói được? Hoàng thái tôn dõng dạc như thế, vậy người làm cho ta xem đi? Có bản lĩnh, vậy ngày mai hãy nói hoàng để hạ chỉ sắc phong ta làm thái tốn phi
Nếu không, người hãy ra dáng nam tử hán, rộng lượng để ta rời khỏi đây.”
Môi Triệu Miên Trạch mím lại thành một đường thẳng, hắn nhìn nàng với ánh mắt sâu thăm thẳm.
Người con gái trước mặt hắn là Hạ Sở
Nhưng nàng lại không giống Hạ Sở một chút nào
Nếu nàng là Hạ Sở, sao có thể không để ý tới tâm tình của hắn như vậy? Hạ Sở trong ký ức của hắn, không có chuyện gì không đặt hắn lên hàng đầu
Nếu hắn chịu để ý nàng nhiều hơn, nàng sẽ vui sướng vạn phần
Nàng có thể vì hắn mà làm bất cứ chuyện gì
Nhưng bây giờ, nàng chế giễu hắn, oán hận hắn, còn một lòng muốn rời xa hắn nữa
Lúc đó, hắn thấy nàng rất ngốc, quả thực chẳng được việc gì.
Nhưng trước mắt, hắn hy vọng nàng lại ngốc như trước biết bao nhiêu
Không đúng, nàng không phải không ngốc nữa
Mà sự ngốc nghếch của nàng chỉ không còn vì hắn mà thôi
Hắn bất lực cười khổ
Cảm xúc bỗng trở nên kiên định, kéo nàng qua, ôm chặt vào lòng, giọng điệu đậm mùi rượu, Tiểu Thất, ngày mai ta sẽ dẫn nàng tới cung Càn Thanh.”
“Làm gì?”
“Xin chỉ ban hôn.” “Không phải người từng xin chỉ rồi sao?”
“Chuyện đó khác, ngày mai nhất định sẽ thành công.”
“Ta chỉ muốn rời khỏi đây
Không thích thú với danh phận của ngươi.”
“Ta biết
Nhưng mà, nếu không có biến cố của mấy năm nay, hai chúng ta đã sớm thành thân rồi, sẽ không chờ tới bây giờ, càng không xảy ra nhiều sóng gió như vậy, càng không có Triệu Tôn
Hạ Sở, trước kia là ta để lỡ mất nàng, tuy ta có sai lầm, nhưng nàng cũng có
Nếu không phải hành vi của nàng không chừng mực, ta cũng sẽ không nghĩ nàng thậm tệ như vậy, để rồi bỏ lỡ bao năm nay.”
“Hành vi của ta không chừng mực ư?” Hạ Sơ Thất ngừng giằng co, buồn bực nhìn hắn
“Nàng đâu có nhớ.” Triệu Miên Trạch nhìn vào đôi mắt sáng long lanh của nàng, khẽ than một tiếng, “Như vậy cũng tốt, không nhớ được ta sẽ không nhắc nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.” Bắt đầu lại từ đầu, trên thế gian làm gì có nhiều cái bắt đầu lại từ đầu như vậy? Hạ Sơ Thất nhếch mép, “Được rồi, không muốn nói thì thôi, dù sao ta cũng không muốn nghe những gì liên quan tới ngươi
Buông ta ra.”
“Tiểu Thất..
để ta ôm một cái, chỉ ôm một cái thôi.” Hắn thở gấp, hai cánh tay siết chặt lại, Hạ Sơ Thất tức giận không thôi, đẩy mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không buông ra, dường như đã kìm nén rất lâu, hắn đột nhiên cúi đầu xuống.
Hạ Sơ Thất giơ tay tóm lấy cằm hắn, cất giọng nói lạnh lùng: “Ngươi muốn ta chết ở đây sao?”
Mắt Triệu Miên Trạch đỏ ửng, có một chút hoang mang, sau đó dường như đã hiểu ra điều gì, giọng nói khàn đặc, “Tiểu Thất, nàng không phải sợ, trong cung tuy nguy hiểm, nhưng nhất định ta sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể làm hại nàng
Bao gồm...” Do dự một lúc, giọng hắn trở nên kiên định hơn, “Hoàng gia gia của ta, cũng không thế.”
“Nếu ngày mai ông ta muốn giết ta, ngươi sẽ làm gì?”
***
Trong viện Trạch Thu, Bão Cầm đẩy cánh cửa nặng trịch, chậm rì bước vào
“Thái tôn phi...”
Nghe thấy xưng hô này, Hạ Vấn Thu nhoẻn miệng, biểu cảm trên mặt phút chốc hòa nhã, thậm chí còn mang theo ý cười lâu ngày không thấy, vẫy vẫy tay với Bão Cẩm, còn nhiệt tình mời nàng ta ngồi xuống, lúc này mới chỉnh lại tư thái, giống như mình thật sự vẫn là thái tôn phi của Đông Cung vậy, “Nói đi, có chuyện gì?”
Thấy bộ dạng này của nàng ta, Bão Cảm thấy bị ai thay.
“Thái tôn phi, có một chuyện..
trước đó nô tỳ không dám bẩm báo vì sợ người tức giận.” Sắc mặt Hạ Vấn Thu đột ngột thay đổi, “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Bảo Cầm cúi đầu xuống thấp hơn, “Là..
là vụ án của Ngụy quốc công, hôm nay đã kết thúc xét xử rồi.”
Hạ Vấn Thu giật mình, nắm lấy tay nàng ta, kích động không thôi
“Sao rồi hả? Cha ta có sao không, có sao không vậy?”.
Bão Cầm bị nàng ta lắc tới xanh cả mặt, cúi gằm mặt xuống, quỳ xuống trước mặt nàng ta, “Thái tôn phi, nô tỳ không dám nói dối
Hôm nay, sau khi tam tư hội thẩm xong, nô tỳ đã đi nghe ngóng
Bọn họ nói Ngụy quốc công đã bị bắt giam
Chờ..
chờ sau thu xử trảm
Công tử bị cách chức, phủ Ngụy quốc công bị tịch thu tài sản
Nam định lưu đày tới sông Ô Đệ, nữ bị đưa vào Giáo Phường Tư...” “Không..
không thể nào, sao có thể như vậy được?” Mặt Hạ Vấn Thu trắng như tờ giấy, yếu ớt rũ ra trên ghế, cả người kích động run rẩy, môi không ngừng run lên cầm cập, “Miên Trạch, sao chàng ấy có thể không nể tình cũ như vậy? Tịch thu tài sản ư?”.
Không chờ Bão Cẩm trả lời, nàng ta như thể đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng đứng dậy, đôi mắt đỏ giống như một con thỏ đang sợ hãi, đi lại vài vòng quanh chỗ cũ, quay ngoắt đầu lại dọa Bão Cầm giật mình.
“Mau, trang điểm cho ta, ta phải đi gặp Miên Trạch...”
Đêm mưa trong cung, cực kỳ lạnh lẽo
Mưa rơi tí tách không ngừng, Hạ Vấn Thu mặc y phục của Bão Cầm, lén lút ra khỏi viện Trạch Thu, trên đường không bị ai phát hiện
Nhưng khi nàng ta không dễ dàng mới tới được thư phòng Nguyễn Lâm mà Triệu Miên Trạch luôn ở đây từ trước tới giờ thì tiểu thái giám túc trực lại nói với nàng ta rằng hoàng thái tôn đã tới điện Sở Từ, vẫn chưa về.
Nàng ta như bị sét đánh, chạy như điện tới điện Sở Từ, đập cánh cổng sơn son, không còn để ý gì nữa.
Miên Trạch..
Miền Trạch..
mau mở cửa, thiếp là Thu Nhi đây...”
Nàng ta gào xé phổi xé gan, âm thanh xuyên màn đêm
Một hồi lâu, Tinh Lam đi ra, đưa cho nàng ta một cái ô
“Điện hạ và Thất tiểu thư đã nghỉ rồi, trắc phu nhân về đi.”
“Không, không thể được, ta phải gặp chàng, chàng sẽ không thể không gặp ta!”
“Hạ Sở, ngươi là đồ tiện nhân..
ngươi mau ra đây..
Miền Trạch...”
Tinh Lam nhìn nàng ta khóc lóc om sòm, mặt không biểu cảm, thở dài một tiếng, “Trắc phu nhân, nếu ta là ngươi, ta sẽ không ở đây gào thét đâu, càng khiến người khác ghét bỏ mà thôi
Giọng người lớn vậy, đừng nói điện Sở Từ, mà cả Đông cung đều nghe thấy hết rồi, nếu hoàng thái tôn muốn gặp người thì sao lại không trả lời chứ?”
“Hu hu..
Miên Trạch..
chàng thật nhẫn tâm...”
Hạ Vấn Thu mềm nhũn dưới đất, người không còn một chút sức lực nhào vào màn mưa, ô bị vứt sang bên cạnh.
Tinh Lam thở dài thườn thượt, chậm rãi quay người đi vào.
Cửa điện Sở Từ đóng lại
Hạ Vấn Thu ngồi thụp dưới mưa, cả người ướt như chuột lột
Không biết từ bao giờ, Bão Cầm đã đi tới bên nàng ta, giúp nàng ta cầm ô, “Thái tôn phi, chúng ta về thôi
Thật ra, nô tỳ còn nghe nói, bệ hạ không thể làm hoàng thái tôn thay đổi ý định nên đã chấp nhận chuyện sắc phong Thất tiểu thư
Sáng sớm mai, hai người họ sẽ cùng nhau tới cung Càn Thanh bái tạ bệ hạ.”
Hạ Vấn Thu nhũn ra trong mưa, môi run cầm cập, không thể nói gì
Nàng ta không hiểu tại sao Miên Trạch lại tuyệt tình như vậy, hắn đã từng thích nàng ta như vậy, còn đích thân làm lồng chim cho mình, sưu tầm đủ loại vật báu quý hiếm cho mình, nàng ta tưởng rằng hắn sẽ vĩnh viễn nắm tay mình
Nhưng bây giờ, hắn đã không còn là thiếu niên trong ký ức nữa, hắn đã thành trữ quân của Đại Yến, nhưng nàng ta đã không còn là Thu Nhi trong tay hắn nữa rồi
Trong mưa có một thiếu niên cầm ô đi về phía nàng ta, mặt mũi người đó thanh tú, nho nhã, một bộ y phục trắng như không dính khói bụi trần gian
Hắn khẽ cười, răng trắng môi đỏ
“Miền Trạch...” Nàng ta cười, lệ rơi ròng ròng
Là nàng ta quá ngốc
Lúc Miền Trạch còn sủng ái nàng ta, thứ mà nàng ta muốn quá nhiều, muốn làm chính phi của hắn, muốn làm thái tôn phi của hắn, muốn làm hoàng hậu nương nương của hắn, muốn làm mẫu nghi thiên hạ, còn muốn cả đời này hắn chỉ có một người phụ nữ là mình, muốn để phụ nữ cả thiên hạ đều phải ghen tị với mình nữa.
Nhưng muốn càng nhiều, thì nàng ta mất đi càng nhanh
Bây giờ, nàng ta muốn từ bỏ tất cả, chỉ cần đổi lại hắn thôi.
Nhưng Triệu Miên Trạch chỉ có mình nàng ta đã không còn nữa
Hắn ở trong kia, đang ôm một nữ nhân khác rồi.
Khóc lóc mãi, nàng ta nhìn điện Sở Từ trong màn mưa đêm đen, lẩm bẩm từng tiếng
“Chàng thật nhẫn tâm, chàng thật sự không cho thiếp một cơ hội nào sao?” “Thái tôn phi.” Bảo Cẩm đỡ vai nàng ta, một tay cầm ô, tay kia lấy ra một vật từ trong người ra, nhìn bốn phía, mới cẩn thận đưa cho nàng ta, “Lúc nô tỳ theo người tới đây, vừa hay gặp Nguyệt tỷ tỷ của điện Nhu Nghi
Đây là vật mà tỷ ấy bảo nô tỳ giao cho người, tỷ ấy có cách giúp người báo thù.”
Nguyệt Dục? Mắt Hạ Vấn Thu sáng lên
Hoàng thành chìm trong màn mưa, nơi nào cũng bày ra dáng vẻ thê lương
Trong điện Nhu Nghi, canh ba đã điểm, nhưng Cống phi vẫn còn chưa ngủ.
Bà ta nằm dựa vào giường, ngây người nhìn chằm chằm vào bức tường, nhan sắc tuyệt thế nhân gian cũng không xóa nhòa được nỗi đau, sự lạc lõng và cô đơn trong đêm dài
Nguyệt Dục ở bên cạnh khẽ bóp đầu cho bà ta, giọng điệu khe khẽ, “Nương nương, đầu đã bớt đau chút nào chưa?”
Cống phi thất thần, một lúc sau mới đáp, “Đầu vẫn còn đau lắm.”