Nếu nàng ta hối cải thì tha cho nàng ta con đường sống?”
“Thiện Nhi!” Hồng Thái để nhìn bà ta, thấy bà ta ngậm miệng không nói mới lại nhìn về phía Hạ Sơ Thất, lạnh lùng nói, “Hạ Sở, trẫm đã cho người rất nhiều cơ hội, là người không chịu hối cải
Vốn dĩ ngươi có thể an phận mà sống những người lại không thích, nếu đã một lòng muốn tìm đến cái chết, vậy trẫm cũng không tiếp tục tha cho ngươi nữa.”
Nhìn vào ánh mắt sắc bén của ông ta, Hạ Sơ Thất thần kinh sợ
Nàng đột nhiên cảm thấy, trong số những người này, có lẽ chỉ có lão hoàng đế tại thính mắt tinh này thật sự biết nàng muốn làm gì thôi
Vậy nên, ông ta mới kiên quyết muốn trừ khử nàng như vậy
Cười lạnh một tiếng, nàng nhìn thẳng mắt ông ta, “Chết có gì sợ? Nhưng trước khi chết cũng phải cho ta một lý do chứ? Vô duyên vô cớ giết người, sẽ không thể ngăn được miệng thiên hạ đâu
Huống hồ chẳng phải bệ hạ thích lấy đức phục người nhất hay sao?”
Hồng Thái Để do dự, “Vô liêm sỉ, dám khích tướng trẫm?”
“Dân nữ không dám, sự thật mà thôi.” Hồng Thái Đế liếc mắt, cười lạnh, “Ngươi rõ hơn bất cứ ai vì sao trẫm phải giết ngươi.” Nói rồi ông ta nhìn về phía hai ma ma đang run rẩy, “Còn không ra tay?”
“Da!”
Ma ma vừa hành động, trong chính điện đã vang lên tiếng khóc
“Bệ hạ, tha cho Thất tiểu thư đi.” “Nương nương, tha cho Thất tiểu thư đi, nể tình gia...”
Hai người Mai Tử và Trịnh Nhị Bảo gần như đều đồng thời quỳ xuống, khẩn thiết van xin, mặt đầy nước mắt
Nghe thấy tiếng khóc xé tâm can này, trên mặt Cống phi rõ ràng xuất hiện vẻ dao động
Hồng Thái Đế thấy vậy, thái độ càng kiên quyết hơn trước, “Ban, rượu!”
Hạ Sơ Thất cắn răng, mùi vị của rượu bay vào mũi
Chỉ vừa ngửi, nàng đã biết đây thật sự là rượu độc, không giả chút nào
Nàng vung mạnh cổ tay, thấp giọng nói, “Bệ hạ, nương nương, ta còn có một chuyện muốn nói.”
“Đổ rượu!” Hồng Thái Đế không để cho nàng biện bạch, lạnh lùng nói.
“Bệ hạ! Nghe nàng ta nói xem, có lẽ nàng ta còn điều gì muốn nói, có lẽ còn có gì đó mà chúng ta chưa biết, để nàng ta nói xong, để nàng ta nói xong...” Cống phi đưa tay kéo Hồng Thái Đế, dường như sắp khóc đến nơi.
Hồng Thái Đế liếc bà ta một cái, bất lực vẫy hai ma ma đi ra.
“Nói.”
Hạ Sơ Thất hít một hơi, dập đầu cung kính với Cống phi
“Bệ hạ, nương nương, ta có rất nhiều điều muốn nói
Ta sinh ra ở phủ Ngụy quốc công, lớn lên ở phủ Ngụy quốc công, sinh ở Đại Yến, lớn lên ở Đại Yến, từ nhỏ phụ thân đã dạy ta, phải trung quân ái quốc, phải tuân thủ bổn phận...
“Cả đời phụ thân ta tận trung vì nước, cuối cùng lại bị rơi vào tình thế toàn gia bị tịch thu tài sản, bị xử trảm, tuy ta có thể sống tạm bợ, nhưng không dám sinh lòng hận thù với bệ hạ và triều đình
Chỉ vì phụ thân nói với ta, quân muốn thần phải chết, thần không thể không chết
Người tin tưởng bệ hạ nhất định sẽ trả lại cho người công bằng
Nhưng người không chờ được công bằng đã cùng toàn gia hơn một trăm nhân khẩu mất mạng
Tước vị của người bị đệ đệ của người trăm phương ngàn kế chiếm mất, hôn phu mà người chọn cho nữ nhi cũng bị chất nữ của người chiếm mất, công lao cả đời của người đã trở thành bàn đạp cho người khác, tất cả đều trở thành con số không
Không chỉ như vậy, người còn bị chụp mũ tội danh thông địch phản quốc, vì thế mà bị muôn đời khinh bỉ, bều danh thiên cổ.”
Vốn dĩ chỉ là kể chuyện bừa để kéo dài thời gian, nhưng nói tới chuyện này, có lẽ đã khơi dậy tâm trạng vốn có của Hạ Sở, bất giác, rất nhiều chuyện cũ và hình ảnh không ngừng xẹt qua trong đầu nàng, giống như nàng đích thân trải qua vậy, khiến tâm can đau nhói
Lúc này, dường như nàng không phải là Hạ Sơ Thất nữa, mà là Hạ Sở đáng thương bị vứt bỏ năm đó, quỳ dưới đất, khóe mắt đẫm lệ, giọng nói nghẹn ngào:
“Chuyện thành thần của dân nữ và Miên Trạch là do bệ hạ đích thân họ chỉ
Vậy nên dưới sự tận tâm chỉ bảo của phụ thân và mẫu thân, lúc đó dân nữ chỉ biết, dân nữ sẽ là vợ của chàng, lớn lên rồi phải gả cho Miên Trạch, cả đời cả kiếp này chỉ có thể là người của chàng thôi
Lúc đó, chàng chán ghét dân nữ, đối xử không tốt với dân nữ, nhưng dân nữ cũng chưa từng oán hận chàng, dân nữ chỉ một lòng chờ đợi, chờ chàng quay đầu cưới dân nữ...
“Dân nữ rất ngốc, ai cũng nói dân nữ rất ngốc, là một kẻ ngu ngốc
Chỉ có phụ thân và mẫu thân không ghét bỏ dân nữ, bọn họ nói dân nữ là bảo bối của bọn họ, là đứa trẻ lương thiện nhất thế gian, người lương thiện, nhất định sẽ có báo đáp...” Nhưng nàng không chờ được tới lúc có báo đáp.
Một sinh mạng, cuối cùng đã chết ở núi Thương Ưng.
Nước mắt trượt dài xuống, giọng nàng khản đặc: “Nhưng Miền Trạch vẫn mãi không quay đầu, bất luận dân nữ đối xử với chàng thể nào, bất luận dân nữ nói gì, dù quỳ xuống xin chàng cũng không được, chàng không chịu nhìn dân nữ một cái
Chàng thích Tam tỷ của dân nữ, chàng thích bao nhiêu thì dân nữ đổ ky bấy nhiêu..
Dân nữ không hiểu, không phải chăng là hôn phu của dân nữ sao? Tại sao lại không thể giống dân nữ? Dân nữ của lúc đó không hiểu được rằng, khi một người không có tình cảm với mình thì dù nước mắt có nhiều thể nào cũng không có giá trị
Dân nữ khóc mãi, khóc mãi, càng khóc càng bị chàng ghét bỏ...”
Hạ Sơ Thấy nói tới đây, Cổng phi đã khóc không thành tiếng, như bị câu chuyện làm cho cảm động, thỉnh thoảng lại cầm khăn tay lau nước mắt, khiến cho Hạ Sơ Thất suýt chút nữa thì cười phá lên
Cũng khiến cho Hồng Thái để cuối cùng cũng không nhịn được nữa, thật sự sợ nếu tiếp tục kéo dài sẽ giống lời của Nguyệt Dục - đêm dài lắm mộng.
“Thiện Nhi...”
Một tay đỡ lấy Cống phi, ông ta đưa mắt với ma ma, “Ra tay.” “Dừng lại!” Lúc này, thị vệ ở cửa điện đột nhiên bị đá ngã, tiếp ngay sau là tiếng ồn ào bên ngoài, rồi Triệu Miên Trạch xông vào, có vô số thị vệ của Đông cung và Cẩm Vệ Quân hoàng thành, khiến cho lão hoàng đế vừa nhìn đã sầm mặt xuống.
“Hoàng thái tôn, muốn làm gì đấy hả?”
Triệu Miên Trạch ở ngoài điện, nghe được tiếng của Hạ Sơ Thất, chỉ cảm thấy tim như dao cứa, hắn không trả lời hoàng để mà đạp mạnh hai ma ma ra, đỡ Hạ Sơ Thất đang “loạng choạng sắp ngã” lên, “Tiểu Thất, nàng có sao không?!”
Hạ Sơ Thất lắc lắc đầu, mồ hôi lạnh đã sớm ướt hết lưng
“Không sao thì tốt rồi.”
Triệu Miên Trạch vén vạt áo bào, quỳ sụp xuống đất, “Tôn nhi xin hoàng gia gia thu hồi mệnh lệnh!” Mặt Hồng Thái Đế đầy tức giận, ông ta gằn giọng: “Ngươi không ở điện Văn Hoa lên triều, sao lại chạy tới đây hả? Còn mang theo nhiều người như vậy, định làm gì đây?” Triệu Miên Trạch khẽ cúi đầu, “Hoàng gia gia, tốn nhi nhận được tin qua đây...” Hắn nhìn chén rượu trên khay trước mặt, lại nhìn Hạ Sơ Thất một cái, “Hoàng gia gia, Tiểu Thất không hề mất đi trinh tiết, người đừng tin lời kẻ khác
Tối qua tôn nhi đã ở lại chỗ nàng, vốn dĩ nàng là hôn thê của tôn nhi, tốn nhi cũng đã cùng nàng viên phòng
Hôn thê của tốn nhi, nàng còn trinh tiết hay không, tôn nhi rõ hơn ai hết.”
Đầu óc Hạ Sơ Thất như sét đánh, nàng ngây người nhìn hắn.
Hắn lại không nhìn nàng, một lần nữa cúi đầu, “Xin hoàng gia gia tác thành.” Hồng Thái Để nghiên chặt răng, đập mạnh tay đứng lên
“Ngươi ăn nói hàm hồ, không cần che đậy giúp con tiện nhân này!” Triệu Miên Trạch nhìn ông ta, không chịu tỏ ra yếu thế, quay đầu nói, “Hà Thừa An.” Hà Thừa Ân đáp một câu, toát mồ hôi đưa lên một cái khay
Trên khay là một chiếc khăn lụa trắng
Trên đầu dải lụa trắng có một chấm đỏ tươi, mật độ vừa đủ, bất cứ ai cũng biết ý của hắn
“Hoàng gia gia, vì người khăng khăng làm theo ý mình, không chịu thực hiện hôn ước, còn muốn trừ khử hôn thê của tôn nhị, tôn nhị mới túng quá làm liều, tiền trảm hậu tấu
Bây giờ gạo đã nấu thành cơm, xin người hạ chỉ ban hôn.” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Hồng Thái Đế, “Hoàng gia gia, để không nuốt lời với phụ thân nàng ấy, hoàng gia gia nên cho phép đi.” Miệng Hồng Thái Để khẽ run
“Ngươi là đồ nghiệp chướng!” Triệu Miên Trạch nhìn ông ta, nhắc lại lần nữa.
“Xin hoàng gia gia tác thành.” “Nếu trẫm không tác thành thì sao? Ngươi đủ lông đủ cánh rồi, muốn ép hoàng gia gia đúng không?” “Tôn nhị không dám.”
“Không dám?” Hồng Thái Để ném mạnh chén trà, “Trẫm thấy ngươi dám lắm
Đem theo nhiều Cấm Vệ Quân, thị vệ như vậy, không phải là ép cung thì là gì?”
“Tôn Nhi không có ý này
Xin hoàng gia gia minh giám, tốn nhi chỉ muốn bảo vệ hôn thê của mình, không hề muốn làm ảnh hưởng tới thánh giá của hoàng gia gia.” “Hừ!” Thấy hắn như vậy, cuối cùng giọng điệu của Hồng Thái Để cũng dịu đi, “Nghĩ ngươi cũng không dám.” Hai người đối mặt với nhau, cục diện căng thẳng
Trước mắt, lý do Hồng Thái Đế muốn giết Hạ Sơ Thất là “mất trinh”, song như bây giờ Triệu Miên Trạch lại nói nàng không hề mất trinh
Hơn nữa, hắn đã viên phòng với nàng rồi, tới cả cách kiểm tra cũng đã bị chặn mất.
Lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, tim Hạ Sơ Thất đập mạnh hơn.
Ngay lập tức, nàng nhìn về phía Nguyệt Dục
Không may, Nguyệt Dục cũng đang nhìn nàng, ánh mắt mang một suy nghĩ không thể nhìn thấu, khiến nàng lạnh hết da đầu
Lẽ nào hỏng việc rồi, Nguyệt Dục quả nhiên không trúng kế:
Sau khi ánh mắt hai người giao nhau trong chớp nhoáng, Nguyệt Dục đột nhiên tiến lên trước hai bước, quỳ dưới điện
“Bệ hạ, nương nương! Hạ Sở là một con hồ ly, thật ra vài năm trước trong trường săn hoàng gia, ả ta đã tư thông với người khác..
đã sớm thân tàn ma dại, sao có thể xứng với hoàng thái tôn thân thể vàng ngọc?” Vừa nghe Nguyệt Dục nhắc tới trường săn hoàng gia, trái tim Hạ Sơ Thất đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống
Cuối cùng chuyện này cũng đi vào quỹ đạo mà nàng đã sắp đặt.
“Có chuyện này sao?” Cống phi là một điển hình của não tàn”, vừa nghe thấy Nguyệt Dục điềm tĩnh tự nhiên như vậy, nghĩ tới chuyện này đã xảy ra vài năm trước thì không kìm được lại thương xót cho lão Thập Cửu của mình, vậy mà còn phải cưới cái loại tàn hoa bại liệu này nữa
Ngay lập tức, sự thương xót vốn có không còn nữa, cơn giận bốc lên, đối mặt với Nguyệt Dục.
“Ngươi đã biết chuyện này, tại sao không nói ra sớm hơn?”
“Trước đó nô tỳ không dám nói, là sợ nương nương buồn...” Nguyệt Dực kìm nén tâm trạng bất an, dùng lời nói chống đỡ
Cống phi giận nàng ta khiến cho nhi tử của mình chịu thiệt thòi, bèn phất tay tức giận ngồi xuống ghế.