Năm xưa nô tỳ luôn đi theo Thập Cửu gia, làm gì có chuyện qua lại với thị vệ? Gia luôn là người hiểu rõ cách làm người của nô tỳ.”
Nghe nàng ta nhắc đến Triệu Tôn, Hạ Sơ Thất cười lạnh
“Nguyệt cô cô kỳ lạ thật, người muốn gọi Thập Cửu gia ra làm chứng cho mình à? Thế thì khác gì cầm dao đâm vào tim của bệ hạ và nương nương chứ? Vả lại, Nguyệt cô cô, ngươi cứ luôn mồm nói thấy ta và tên thị vệ kia y phục xốc xếch ôm ôm ấp ấp nhau, giờ ngươi lại nói vẫn luôn ở bên cạnh Thập Cửu gia? Thế rốt cuộc câu nào là thật, câu nào là giả?”
Nàng phản công dồn dập như bắn pháo liên châu.
Trong điện không ai nói gì
Hạ Sơ Thất khẽ cong khóe môi, nhìn Hồng Thái Đế, “Trò vừa ăn cắp vừa la làng này, bệ hạ định xử lý như thế nào đây?”
Hồng Thái Để thấy sự việc phát triển theo hướng này thì trong lòng cũng đã hiểu rõ chút ít
Nhưng bị dồn đến nước này, ông ta biết xoay chuyển tình hình bằng cách nào đây?
Ông ta thở dài, nhìn Nguyệt Dục, “Ngươi còn có gì muốn nói không?” Nguyệt Dục im lặng, bỗng nhiên nhìn sang Hạ Vấn Thu
“Là ngươi đúng không? Vì sao lại hãm hại ta?” Hạ Vấn Thu ngơ ngác, bấy giờ vẫn chưa hoàn toàn nắm rõ được tình hình
Chiếc yếm này rõ ràng là Nguyệt Dục sai Lộng Cầm mang đến cho nàng ta, vả lại hai người đã bàn bạc xong xuôi với nhau, vì sao chiếc yếm này lại biến thành của Nguyệt Dục? Đầu nàng ta hơi choáng váng, nhưng lại không dám thừa nhận mình nói dối khi quân, chỉ đành khẳng định lời vừa nói lúc nãy, “Nguyệt cô nương, chiếc yếm này, năm xưa ta thật sự đã tìm được từ trên người tên thị vệ kia.”
“Ngươi nói bậy!” Nguyệt Dục tức giận, “Thứ này ta vẫn luôn xem như vật quý giá, sao có thể xuất hiện ở chỗ gã ta chứ!”
Thấy hai người họ như chó cắn chó, Hạ Sơ Thất thấy cực kỳ vui trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ hồ đồ, “Hai vị, dân nữ hiểu biết nông cạn, hai người đừng có lừa ta đây? Nếu Nguyệt cô cô đã xem trọng món đồ của Cống phi nương nương tặng như thế, vì sao nó lại xuất hiện trong tay kẻ khác chứ?”
Nguyệt Dục nhìn Hạ Vấn Thu đầy căm hận, biết rõ có tiếp tục dây dưa cũng chẳng ích gì, cũng không muốn nói chuyện tiếp nữa mà chỉ muốn nhận tội danh nhẹ nhất nên nhanh chóng phủi sạch quan hệ.
“Bệ hạ, nương nương
Tối qua, Bảo Cầm cô nương của viện Trạch Thu chạy tới nói với nô tỳ rằng, trắc phu nhân không cam tâm khi thấy một nữ nhân không trong sạch như Hạ Sơ Thất gả vào Đông cũng làm thái tôn phi nên nhờ nỗ tỳ kể lại cho Cống phi nương nương nghe về sự thật năm xưa, ngăn cản Hạ Sở vào Đông cung, để tránh nàng ta dâm loạn cung đình
Nô tỳ thấy hơi do dự nên chưa nói rõ chuyện ở bãi săn với nương nương.” “Thể vì sao người lại nói ra?” Hạ Sơ Thất cười.
“Nô tỳ một lòng nghĩ về con cháu hoàng thất, không thể biết rõ ngươi đã mất trinh mà vẫn cứ giả câm giả điếc!”
“Ta mất trinh khi nào thế?”
Một câu nói dọa nạt của Hạ Sơ Thất lại xoay câu chuyện về chủ đề ban đầu
Nguyệt Dục trợn tròn mắt, há miệng vài lần, cuối cùng vẫn không dám khai ra Triệu Tôn
Nàng ta chỉ đành cắn môi, khẩu đầu ngấn lệ đầy tủi thân, “Nếu bệ hạ và nương nương không tin, nô tỳ đồng ý nghiệm thân, chứng minh tấm thân trong sạch.” Nghe đám người kia cãi nhau ồn ào, Cống phi đã không còn phân biệt được kẻ nào nói thật, kẻ nào nói dối, đầu cứ kêu ong ong, đau như búa bổ, bà ta chỉ có thể xoa trán liên tục
“Lôi xuống, kiểm tra!”
Ma ma phụ trách nghiệm thân xác nhận, Nguyệt Dục vẫn còn là thân nữ nhi
Nhưng đối với nàng ta mà nói, chuyện này không đáng để tự hào chút nào.
Đi theo Triệu Tôn gần mười năm năm, với tư cách là nha đầu thông phòng của hắn, vậy mà nàng ta vẫn còn là xử nữ.
Điều đáng buồn hơn hết thảy là lại phải nghiệm thân trước mặt bàn dân thiên hạ
sự nhục nhã và lúng túng thế này khiến trái tim nàng ta đau nhói
Nàng ta quỳ dưới đất, mặt mày tái nhợt, giọng nói khàn đặc.
“Nương nương, nô tỳ bị oan...”
Cổng phi lườm nàng ta, cơn tức giận qua đi, dường như đã bình tĩnh trở lại, “Tuy bổn cung đổ oan cho ngươi, nhưng cũng là do người tự chuốc lấy
Nguyệt Dục, bổn cung hỏi lại lần nữa, có phải chính mắt người nhìn thấy Hạ Sở tư thông với thị vệ không?”
Nguyệt Dục cúi đầu
Chuyện đến nước này, nàng ta chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ, thừa nhận mình đã nói dối
Còn về lý do nói dối cũng được xem là hợp lý: nàng ta vì Thập Cửu gia
Nàng ta nói nhỏ: “Nô tỳ không dám giấu giếm nương nương nữa, quả thật nô tỳ không tận mắt nhìn thấy
Chuyện này là do trắc phu nhân kể lại, nô tỳ vốn cũng biết Hạ Sở không sạch sẽ nên mới nói như thế
Nô tỳ làm thế, thật sự không hề có chút lòng tư lợi nào!”
“Nguyệt cô nương!”
Hạ Vấn Thu cũng không phải là kẻ ngốc
Sao nàng ta không nhìn ra được mình đã bị Nguyệt Dục bán đúng chứ! Đồng thời nàng ta cũng hiểu, kẻ đầu sỏ thật sự không phải Nguyệt Dục, mà là Hạ Sở
Nghĩ đến nỗi đau khi cả nhà bị bắt, bờ môi run lên, nàng ta lại nhìn Triệu Miên Trạch
“Miên Trạch, thiếp hỏi chàng một lần nữa, chàng thật sự muốn lập Hạ Sở làm phi?”
Triệu Miên Trạch mím chặt môi, khó nén nổi sự thất vọng trong giọng nói, “Thu Nhi, nàng ấy vốn dĩ đã là thê tử của ta
Nàng..
Bỏ đi, nàng tự lo cho mình đi.”
Nét mặt lạnh lùng đến mức Hạ Vấn Thu thấy đau nhói trong lòng, cơ thể mềm nhũn, nàng ta cười lạnh
“Được được, chàng được lắm, các người được lắm
Ha ha...” Hạ Vân Thu cười vài tiếng đầy quái dị, nụ cười ấy mang theo một nỗi hận ngọc nát đá vỡ, rồi bỗng nhiên khẩu đầu với hoàng đế.
“Bệ hạ, tội thiếp có thể chứng minh năm xưa Hạ Sở đích thực có tư thông với thị vệ.” Hồng Thái Để liếc nhìn nàng ta, mặt mày nặng nề, “Bây giờ sao trẫm còn có thể tin lời người nói nữa?”
Hạ Vấn Thu run giọng bật cười, nhìn Triệu Miên Trạch ăn mặc hoa lệ, ánh mắt chỉ chứa đựng một niềm đau thương, nàng ta nói rất chậm, “Tất nhiên là tội thiếp có lý do để làm hoàng thượng tin rồi
Bởi vì chuyện nàng ta tự thông với người khác, hoàn toàn là kể do một tay tội thiếp bày ra!”.
Nàng ta vừa dứt lời đã làm chấn động những người xung quanh
Hạ Sơ Thất nới lỏng lòng bàn tay đang nắm hờ, khóe môi khẽ cử động
Ngày hôm nay đã được định sẵn là một ngày gây chấn động lòng người
“Thu Nhi?” Triệu Miền Trạch kéo dài giọng, ánh mắt lạnh lùng u tối nhìn Hạ Vấn Thu chằm chằm, sắc mặt bình tĩnh nhưng lại có một vẻ thất vọng không thể miêu tả thành lời, “Nàng gây chuyện vẫn còn chưa đủ sao? Rốt cuộc còn muốn làm gì nữa?”
Nỗi đau khổ dâng trào trong lòng, Hạ Vấn Thụ cười lạnh đầy thê lương, hệt như một đóa hoa úa tàn trong gió đông rét buốt, trực giác mách bảo nàng ta rằng đã đến đường cùng, hết đường cứu vãn, không còn mong muốn gì hơn
Chỉ cần Hạ Sở gặp xui xẻo thì nàng ta đã thấy vui rồi
Dù sao nhà đã tan, tình cũng chẳng còn, nàng ta không còn gì để mất nữa
Cho dù có chết, nàng ta cũng phải cắn rớt một miếng thịt trên người Hạ Sở, để ả không thể trở thành thê tử của Triệu Miên Trạch.
“Bệ hạ, năm xưa khi ở bãi săn hoàng gia, người cứu hoàng thái tốn không phải tôi thiếp, mà là Hạ Sở.” “Nàng nói gì?” Triệu Miên Trạch đứng phắt dậy, thất thanh la lên.
“Bệ hạ...” Hạ Vấn Thu không nhìn hắn, hoặc nói rằng không dám nhìn sắc mặt lúc này của hắn đã thay đổi đáng sợ đến cỡ nào, nàng ta chỉ nơm nớp nhìn về phía Hồng Thái Đế, “Ngay cả chuyện này mà tôi thiếp cũng có thể nói ra được, những chuyện khác cũng chẳng là gì
Bệ hạ, người tin những lời tội thiếp sắp nói chứ?” Nàng ta dừng lại, không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà lẩm bẩm một mình như thể bị ma nhập, “Khi còn bé tội thiếp đã thích Miền Trạch rồi, nhưng chàng ấy đã có hôn ước, chính là Thất muội Hạ Sở
Tội thiếp ganh tị, rất muốn ả ta chết quách đi cho xong
Tội thiếp không tài nào hiểu được sao đồ ngu như Hạ Sở có thể làm thê tử của Miễn Trạch được chứ?”
“Vào cái hôm ở bãi săn hoàng gia ấy, sau bữa tối, tội thiếp lén đi tìm Miên Trạch nhưng không tìm được chàng ấy
Khi về lều, nghe nha đầu nói Sở Thất cũng không có ở đây thì tôi thiếp đoán có phải hai người họ đi cùng nhau hay không? Thế là tôi thiếp dẫn theo hai nha đầu, chính là Bảo Cầm và Lộng Cầm, ba người tội thiếp chuồn ra ngoài, chạy một mạch lên núi, vừa hay bắt gặp được cảnh Hạ Sở cứu Miên Trạch, còn ả ta thì lại rơi xuống bẫy
Miên Trạch không kéo ả ta lên được nên chạy về gọi người.”
“Lúc ấy tội thiếp từng nghĩ, có nên qua đó giúp chàng ấy kéo Hạ Sở lên không? Có khi nào chàng ấy sẽ cảm thấy tội thiếp tốt? Nhưng tôi thiếp do dự, bởi vì tội thiếp bỗng nghĩ ra được một cách tốt hơn.” “Tội thiếp nghĩ có lẽ ông trời thấy thương cho tấm lòng si tình này của mình nên cho tôi thiếp cơ hội này
Nhân lúc Miền Trạch rời đi, tôi thiếp bèn nhảy xuống thì nhìn thấy Hạ Sở đã ngất xỉu
Bên thành bẫy có sợi dây thừng được bện từ y phục của Hạ Sở
Tội thiếp buộc dây vào người ả, kêu Bão Cầm và Lộng Cầm kéo ả lên, sau đó tội thiếp cởi đồ, nằm trong bẫy, đợi Miên Trạch đến cứu...” Thấy hai mắt của Triệu Miên Trạch đỏ ngầu, trái tim nàng ta cũng đau nhói, nhưng nàng ta lại bật cười điên cuồng.
“Vì để tình tiết thêm chân thực, khiến chàng ấy tin, tội thiếp đã tự cứa cổ tay mình vào đá..” Nàng ta vén cánh tay trắng nõn nhìn vết sẹo xấu xí rồi lại ngẩng đầu nhìn Triệu Miên Trạch
Thấy ánh mắt hận không thể bóp chết mình của hắn, nàng ta hỏi: “Miên Trạch, chàng hận thiếp lắm sao?”
Triệu Miên Trạch mím môi, không nói gì
Hắn nhìn nàng ta, như thế chưa từng quen biết nhau
Hạ Vấn Thu chậm rãi nói: “Tôi thiếp vẫn luôn sợ hãi khi chàng biết được chân tướng rồi thì sẽ không cần tội thiếp nữa, sẽ hận tội thiếp..
Thế là tội thiếp bèn che lấp, giấu giếm
Những năm qua, không đêm nào tội thiếp được ngủ yên, nỗi sợ bị vạch trần bóp nát tất cả niềm vui của tôi thiếp..
Hôm nay nói ra, tội thiếp bỗng cảm thấy nhẹ nhõm đi khá nhiều
Đúng, Miên Trạch, chàng cưới sai người
Không phải thiếp, cô nương chàng thích lúc đầu không phải là thiếp, luôn không phải là thiếp
Ha ha..
chàng hận thiếp lắm đúng không?”
“Hận đi, dù sao chàng cũng không còn thích thiếp nữa.” “Nếu chàng hận thiếp thì vẫn tốt hơn việc chàng từ từ quên thiếp.” Đại điện im lặng như tờ
Không ai nói gì, tất cả đều đang nhìn Hạ Vấn Thu
Ai cũng coi nàng ta là kẻ điên, nhưng Hạ Vấn Thu lại cảm thấy chưa bao giờ mình tỉnh táo đến thế, chưa bao giờ tự tại như giờ phút này
Bởi vì cuối cùng nàng ta đã tìm được nơi phát tiết, có thể nói ra một cách thoải mái.
Tội thiếp kéo Hạ Sở ra khỏi hố nhưng vẫn chưa thấy yên tâm
Tội thiếp sợ Triệu Miên Trạch vẫn sẽ thích ả
Nếu tôi thiếp đã làm thì phải làm tuyệt đối, không thể chừa lại cho ả đường lui...”