Ở trong lòng nàng, ta mãi mãi sẽ không bằng Thập Cửu hoàng thúc, nhưng ta sẽ chứng minh
cho nàng thấy, ta có thể làm hoàng đế Đại Yến, hưng quốc an bang, làm dân chúng giàu có, cũng sẽ làm một phu quân tốt của nàng, cho dù ta có vô số phi tần, nhưng trong lòng ta, từ nay về sau sẽ chỉ có một mình nàng, không có một ai khác nữa.” Lời hắn ta nói rất dài, cũng rất thận trọng
Hạ Sơ Thất nghe, thật lâu không có tiếng động.
“Chờ làm hoàng hậu của ta đi.” Giống y như lúc đến, hắn ta không đợi nàng trả lời, cũng không cho nàng cơ hội đó đã vội vã rời đi, khiến cho Hạ Sơ Thất không khỏi nghi hoặc về mục đích đột nhiên tới đây của hắn ta
Tiếng bước chân của hắn ta rất nhanh, nhanh như nhịp trống đánh vào trong trái tim nàng, cũng làm cho nàng đột nhiên hiểu được - hắn ta đang lo lắng, cực kỳ lo lắng
Nàng nghĩ, giờ khắc này, chắc chẳng ai an tâm được
Một thời đại thay đổi bắt đầu từ đêm nay
Tiếng sét đánh xuống trên đỉnh điện, nàng chui vào chăn, trong lòng đột nhiên hoảng hốt.
Bão táp tới rồi...
Nếu Triệu Thập Cửu còn sống, nàng có thể tha thứ cho tất cả những gì Triệu Miên Trạch đã làm
Nhưng hắn ta đã giết Triệu Thập Cửu, hắn ta vĩnh viễn không thể biết được hắn ta đã gián tiếp cướp đi sinh mạng của nàng, nàng thậm chí có thể tha thứ cho hắn ta nếu hắn ta giết nàng, nhưng không thể tha thứ cho chuyện hắn ta giết Triệu Thập Cửu.
Ngồi tựa vào đầu giường, nàng chậm rãi xoa bụng
“Tiểu Thập Cửu, chúng ta không thể tha thứ...”
**
Chính điện cung Càn Thanh.
Triệu Miên Trạch ngồi trên ghế, khẽ xoa trán, các trọng thần đều đứng bên trong điện, ai nấy chăm chú quan sát sắc mặt hắn, Lữ Hoa Minh lại một lần nữa lên tiếng, “Điện hạ, việc này không thể chậm trễ, xin điện hạ kế vị hoàng để...”
Triệu Miên Trạch bình thản nhìn mọi người, mặt mày thâm sâu, “Hoàng gia gia còn đang bị bệnh, nay nếu bổn cung kế vị, chẳng phải là sẽ làm cho thiên hạ chê cười ta bất hiếu hay sao?”
Muốn lắm nhưng vẫn ra vẻ từ chối, người nào sáng suốt đều hiểu ngay ra
Hoàng thái tôn cần nhiều người hưởng ứng hơn, cùng ủng hộ để hắn ta được danh chính ngôn thuận
Tạ Trường Tấn lập tức tiến lên, “Hoàng thái tốn thân mang mệnh trời, kế vị là chuyện phải làm, thẩn nguyện sống chết trung thành, lấy nền tảng lập quốc vững chắc, xin hoàng thái tôn kế vị hoàng đế...”
“Xin hoàng thái tôn kế vị hoàng đế.” Đám lão thần có liên quan đã thức trắng một đêm trong điện đều quỳ xuống đất hưởng ứng
Thời thể thay đổi, nhưng thế cục trong cung đều nằm trong tay Triệu Miên Trạch
Kinh sư phong tỏa, Túc vương Triệu Giai ở ngoài thành, hoàng hậu bị ngăn ở ngoài thành, sứ thần Bắc Địch cũng bị ngăn ở ngoài thành
Binh mã của võ tướng trong triều, bao gồm cả Định An hầu đều bị bố trị ở biên thùy
Nay hơn hai mươi vạn đại quân trấn thủ kinh sư đều nằm trong lòng bàn tay của Triệu Miên Trạch cả
Bọn họ đã sẵn sàng trận địa nghênh đón kẻ thù, kinh sư bị vây chặt như nêm cối.
“Buồn cười, hoàng đế còn chưa băng hà, nào có đạo lý kế vị trước như thế này chứ?” Những người còn lại do Lương quốc công và Thành quốc công cầm đầu lại đưa ra ý kiến phản đối.
Trong chính điện, lại một vòng tranh luận bắt đầu.
Nhưng Triệu Miên Trạch có vẻ cũng không vội vàng, thỉnh thoảng còn hưởng ứng vài câu với đám người Lương quốc công Từ Văn Long, như thể hắn ta thật sự không muốn kể vị hoàng đế vào lúc này vậy
Hành vi lấy lùi làm tiền đó của hắn ta càng khiến nhiều lão thần cảm thấy hoàng thái tôn quả thật rất có khả năng gánh vác chuyện lớn.
“Hoàng thái tôn điện hạ, lão nô có một câu xin nói.”
Đúng lúc tranh chấp đang không ngừng, Thôi Anh Đạt lại từ trong điện đi ra
Ông ta nhìn về phía Triệu Miên Trạch ngồi trên ghế, đôi mắt đỏ bừng, trong mắt toàn là sự tối tăm và chua xót
Ông ta là Đại thái giám của Tư Lễ Giám, lại là người luôn ở bên cạnh hoàng đế, lời của ông ta đương nhiên rất có trọng lượng
Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Thôi Anh Đạt
Bọn họ đều muốn biết, rốt cuộc lão thái giám này muốn nói gì.
“Chư vị công thần, lần này sức khỏe của bệ hạ không được tốt lắm nên đã sớm viết di chiều
Các vị không cần tranh cãi nữa, sẽ làm bệ hạ đau lòng
Bệ hạ cai trị Đại Yến bao nhiêu năm nay, đã mệt muốn chết rồi, hãy để người được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi thôi.”
“Thôi công công, xin cứ nói thẳng...” Thôi Anh Đạt gật đầu, không vội không loạn bước lên thềm son, mở thánh chỉ trong tay ra, cao giọng đọc.
“Phụng thiên vừa vận, hoàng đế chiếu viết: Trẫm thân mang mệnh trời, xưng để trong thời loạn thể, hơn hai mươi bảy năm qua, kính trời, kinh tổ tiên, không hướng tới vui vẻ, an nhàn, những việc khác cũng làm hết phận sự, thức khuya dậy sớm, không lười biếng một chút nào
Lấy cuộc sống dồi dào hạnh phúc của dân làm nhiệm vụ của mình, lấy sự củng cố xã tắc làm lời hứa, may mắn là dân chúng bình an sung túc, thiên hạ thái bình, không làm nhục sự ủy thác của tổ tiên
Vì sự trường tồn của giang sơn mà tính, tuân theo pháp luật của tổ tiên, chọn trưởng tử Chả làm hoàng trữ, nhưng trời lại thu mệnh của hắn, con ra đi trước trẫm
Các nhi tử còn lại, cực kỳ thận trọng, nhưng | trạm không chọn lựa được ai, Trẫm tự phụ cả đời, nhưng lại không tìm được người sánh vai cùng mình, Trẫm dần dần già đi, thừa hưởng mệnh trời, các sự tỉnh phía sau đã không còn gì hối tiếc
Chỉ có về nhi tử, sợ xảy ra chuyện nên hôm nay phần đất phong hầu các nơi làm vương..
Sắc phong cho Hoàng Nhị tử Tấn vương - Cấu đất Thiểm Tây, Hoàng Tam tử Ninh vương - Tích tuy có ngỗ nghịch, những niệm tình phụ tử, làm Phiên vương ở Đại Ninh..
Hoàng Lục tử Túc vương - Giai ở Duyệt Châu..
Hoàng Thập Nhị tử An Vương - Xu về đất Thục..
Hoàng Thập Cửu tử Tấn vương - Tôn còn sống trở về, lương thiện hơn người, lòng trẫm nhớ mong, muốn bù đắp lâu dài, sắc phong tại Bắc Bình, vì nước trấn thủ biên cương, xin đừng phụ lòng của người cha già này
Các con các cháu nên giúp đỡ lẫn nhau, hoàn thuận vui vẻ, vứt bỏ mối hận cũ, lấy việc lo cho đất nước làm trọng, đồng tâm đồng đúc, cũng hy vọng các khanh nghe di chúc này, ra sức phụ tá tân Quần, chăm lo việc nước...”
Sau khi đọc một đoạn chỉ dụ dài, Thôi Anh Đạt dừng lại nghỉ ngơi một chút
Sau đó, ông ta lại từ từ mở miệng, ánh mắt nhìn về phía đám người đang cúi đầu trong điện.
“Hoàng thái tôn Miên Trạch, từ nhỏ lớn lên trong cung, tính tình nhân hậu, sáng suốt, có đức, có hiểu, có nghĩa, có thể kế thừa đại thống, phát huy mong muốn làm nước giàu mạnh của trẫm
Nay thuận theo mệnh trời, lập tức phong ngôi hoàng đế
Báo cho thần dân, bố cáo thiên hạ, mọi người nghe theo, không được sửa lại.”
Thôi Anh Đạt đọc xong, thở phào một hơi
Mọi người đứng yên lặng, cụp mắt thật lâu trong điện, ai nấy đều cúi đầu, hít sâu một hơi
Giữa những lời ca ngợi công lao bản thân và sự sắp xếp cho các con, các cháu và vương công đại thần, và những xử lý sau đó của hoàng đế đều không thể làm rung động lòng người bằng một câu “Tấn vương còn sống trở về”
Tấn vương điện hạ còn sống ư? Nếu hắn còn sống thì giờ đang ở đâu? Mọi người trong điện như bị sét đánh nhìn nhau, cẩn thận bàn tán
Nguyễn Hữu vẫn luôn không nói chuyện gần như ngẩng phắt đầu lên, nhìn về phía Triệu Miên Trạch, trong lòng lạnh ngắt
Nếu không có câu thánh chỉ này thì đại đa số triều thần đều sẽ không biết được việc này, bao gồm cả hắn ta.
Tấn vương còn sống, hoàng thái tôn có biết việc này không?” Dù Nguyễn Hữu nhậm chức ở trong quân, nhưng hắn ta vẫn luôn đặt mục tiêu trở thành một Tiểu công gia nhàn tản không vướng quốc sự, đại đa số thời điểm đều không thèm quan tâm tới chính vụ
Câu hỏi đầy lạnh lẽo này cũng là tiếng lòng của rất nhiều người
Ánh mắt mỗi người đều đừng lại trên người Triệu Miên Trạch.