“Là ngươi?”
Người nọ mặc bào đỏ thẫm, trên người tản ra mùi hương thoang thoảng, đôi mắt phượng yêu đã khép hờ, trên mặt lộ vẻ không dám tin: “Quả nhiên là người phụ nữ ác độc, nếu bổn tọa mà chết, hẳn là nàng cũng mặc kệ không chốn đúng không?”
Hạ Sơ Thất kỳ quái nhìn hắn ta, nhướng mày
“Chôn! Nhưng mà người phải chi bạc trước đã.” Khóe môi Đông Phương Thanh Huyền giương lên, hắn thu ánh mắt buồn bực lại, liếc nhìn nàng rồi lại nhẹ nhàng ho khan, đi tới cửa rồi đẩy cửa tiến vào
Khi đi vào, cánh tay hắn ta giương lên, Tiểu Mã liền dang cảnh, vui mừng bay về phía lồng chim rồi thân thiết đứng cạnh Đại Mã.
Hắn ta cười, “Không phải nàng muốn gặp ta sao?” Hạ Sơ Thất vì sự chuyên nghiệp của Tiểu Mã mà bị ai trong chớp mắt rồi nhìn hắn ta tỉnh bơ: “Tiểu Mã bay đến chỗ ngươi sao?”
“Đúng.” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Bằng không làm sao ta có thể tóm được nó?”
Hạ Sơ Thất nghẹn lòng
Quả nhiên súc sinh thì vẫn là súc sinh, nó không thể chấp hành tốt mong muốn của chủ nhân được, sao lại thành ra kết quả như vậy chứ? Chủ nhân thứ hai của Tiểu Mã là nàng, chủ nhân đầu tiên của nó là Đông Phương Thanh Huyền
Nàng thả nó bay đi, nó bay đến chỗ của Đông Phương Thanh Huyền cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Nàng bình tĩnh lại, thở dài, “Ta không tìm ngươi.”
“Chuyện này đương nhiên bổn tọa hiểu.” Đông Phương Thanh Huyền nhẹ nhàng cười, không chút khách khí ngồi xuống, quét một vòng nhìn đồ vật bày biện trong phòng rồi bổ sung một câu: “Nhưng không quan trọng, ta tìm nàng.”
Hạ Sơ Thất liếc mắt nhìn, rót trà cho hắn ta.
“Tìm ta có việc gì?” Đông Phương Thanh Huyền chậm rãi uống một ngụm trà, đôi mắt rủ xuống, thoáng liếc nhìn về bụng nàng, con ngươi màu hổ phách tối sầm lại, nở nụ cười.
“Không có việc thì không thể tìm nàng à?” Hạ Sơ Thất lườm hắn ta một cái, “Trong thời kỳ bất ổn như thế này thì sẽ nguy hiểm thế nào chứ?” Đông Phương Thanh Huyền nhíu mày, trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo, không có chút mất tự nhiên nào, “Nàng cũng biết cái gọi là nguy hiểm à? Thế mà vẫn to gan mang thai như vậy, nàng không nghĩ tới chuyện có thể sẽ một xác hai mạng sao?”
“Cảm ơn đã khen” Hạ Sơ Thất liếc nhìn hắn ta, khóe môi cong lên, “Không ngờ một người như người lại tới khích lệ ta
Nếu Đại đô đốc không có việc gì thì vẫn nên rời đi sớm một chút thì hơn, nếu để Triệu Miên Trạch phát hiện ngươi tới đây thì hắn ta sẽ không khỏi nghi kỵ ngươi, ngươi không muốn bị hắn làm khó dễ trên triều chứ?” “Lo lắng cho ta sao?”
“...” Hạ Sơ Thất híp mắt liếc hắn ta
Hắn ta than thở: “Bổn tọa quang minh chính đại đi vào.” Ánh mắt Đông Phương Thanh Huyền dừng trên mặt nàng, khóe môi nở nụ cười đẹp đẽ, sau đó đưa tay vào ngực lấy đồ gì đó ra đưa tới trước mặt nàng.
Hạ Sơ Thất cau mày nhìn, thấy đó là một chiếc còi bằng ngọc, mặt trên chiếc còi có khắc hoa văn hình cá chép, thoáng nhìn thì thấy nó óng ánh rất đẹp
Ánh mắt nàng biến đổi, theo bản năng, nàng nghĩ tới đêm ở Tích Lâm Quách Lặc, khi lương thảo trong quân doanh Bắc phạt bị thiêu hủy, dưới thi thể cháy đen của kẻ phóng hỏa cũng phát hiện một chiếc coi như thế.
Cũng có hoa văn cá chép, chẳng qua là cái còi kia đã cháy đen
Trong lòng nàng đang ào ào cuộn sóng nhưng trên mặt lại không tỏ thái độ gì, chỉ nhẹ nhàng cười, cầm chiếc cài đặt lên miệng, phồng má định thổi
“Không được thổi.” Đông Phương Thanh Huyền nhanh chóng ngắn nàng lại
“Sao?” Hạ Sơ Thất tung chiếc còi trong tay, “Cái này không phải để thổi sao?”
Mắt phượng hẹp dài của Đông Phương Thanh Huyền híp lại, vừa xinh đẹp vừa yêu dã, giọng trầm xuống: “Không phải Thường pháp sư nói nàng sẽ phải trải qua một kiếp nạn sao? Đúng lúc trong triều xuất hiện “Cấu đảng có thể lực rất lớn, khiến bên dưới sóng ngầm mãnh liệt, nàng lại là người mà bệ hạ yêu thương
Bệ hạ không yên lòng, sợ bọn họ nhằm vào nàng nên mới lệnh cho bổn tọa tự mình mang còi này tới cho nàng
Nếu gặp phải tình huống khẩn cấp, nàng chỉ cần thổi cái này thì sẽ có người ở gần đó tới cứu.”
Hạ Sơ Thất nhướng mày
Trong nửa tháng qua, nàng rất ít khi nhớ tới Triệu Miên Trạch.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy chiếc còi này, còn ngồi trong một căn phòng xung quanh đều có bóng dáng của hắn ta, lại nghĩ đến chuyện ở Tích Lâm Quách Lặc đều do hắn ta gây ra khiến cổ họng nàng đột nhiên nghẹn lại
Đêm hôm đó đã chết rất nhiều người
Vì lương thảo bị hủy nên Triệu Tôn mới tới Âm Sơn, sau đó mới xảy ra tất cả những chuyện tiếp theo.
Nguyên cớ của toàn bộ những chuyện hỗn độn này đều là do dục vọng xấu xa của con người
Bởi vậy mới xuất hiện hết thảy mọi ân oán, tất cả đều do ông trời sắp đặt
Hơi ngẩn người, nàng cầm chiếc còi cá chép, ý cười không đến đáy mắt: “Thay ta đa tạ hoàng đế bệ hạ
Vừa rồi Đại đô đốc không có việc gì lại bắt chước người ta dùng ống đồng thổi khí, người đang muốn kiểm tra ý thức cảnh giác của ta hay muốn cướp của giết người?”
Đông Phương Thanh Huyền biết trí tuệ của nàng, không cần giải thích cũng có thể hiểu được trong ống đồng kia kỳ thực không có mê hương cũng không có khí độc, chỉ là hắn ta muốn thử sự cảnh giác của nàng để vui đùa
Hai người nhìn nhau, hắn ta híp mắt, nghĩ đến cảnh lúc trước bị nàng thổi lại, cũng không giải thích, chỉ thuận miệng cười.
“Giết người cướp của thì không đến mức, cùng lắm là cướp sắc.” Hạ Sơ Thất nhướng mày: “Đại đô đốc có hứng thú với cả phụ nữ có thai sao?”
Đông Phương Thanh Huyền mỉm cười, ngắm dáng vẻ khi nàng nói câu “phụ nữ có thai” kia, khóe môi ánh mắt đều lộ vẻ hạnh phúc, còn có cái bụng hơi lồi lên kia, lại thêm không gian tràn ngập tên Triệu Miên Trạch trong căn phòng này, ánh mắt hắn ta trở nên thâm u khó dò.
“Thế sự quả nhiên vô thường, phong thủy đã thay đổi rồi.”
“Có ý gì?”
Đông Phương Thanh Huyền tựa hờ vào ghế, bộ dạng không tập trung, con người yêu mi dưới ánh lửa như ẩn như hiện, gằn từng tiếng như chìm vào hồi ức, “Khi đó, nàng sợ hãi Triệu Tôn, nhìn thấy hắn từ xa đã lui sang hướng khác, hiện giờ lại mang thai đứa con của hắn
Khi đó nàng trăm phương nghìn kế muốn ta nói với Triệu Miên Trạch vài lời, còn vẽ không biết bao nhiêu tranh về hắn để hắn liếc nhìn một cái
Hiện giờ thì ngược lại, hắn lại tìm ta, muốn ta tiện thể nhắn với nàng một câu, để nàng nghĩ tới hắn thêm một chút.” Hạ Sơ Thất khép hờ mắt, hiểu được lời nói của hắn ta
Hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, trong mắt có ý cười yếu ớt
“Khi đó tuổi trẻ nên hiểu biết nông cạn, không biết cái gì gọi là lang quân.”
Thấy nàng vẫn nói được, Đông Phương Thanh Huyền không khỏi bật cười, “Nàng đúng là cũng biết cách giải tỏa tâm tình đó
À, bệ hạ còn phó thác cho ta nói với nàng một câu.”
“Câu gì?” “Nếu thời gian có thể trở lại, ngài ấy sẽ không vứt bỏ, không quan tâm đến nàng như vậy.” Hạ Sơ Thất chăm chú nhìn hắn ta, chậm rãi nói: “Nhưng thời gian có thể quay trở lại không?” “Không.” Đông Phương Thanh Huyền nhìn nàng, im lặng một hồi rồi nửa đùa nửa thật, nâng tay xoa cằm mình, “Nếu thời gian có thể quay trở lại, có lẽ sẽ không tới lượt hắn xuống tay.”