“Điện hạ thật biết nói đùa.” “Nương nương đừng trách là được.” “Làm gì có?..
Chúng ta thân thế mà.”
“Thân ư?”
“Uống rượu vài lần, chắc là thân nhỉ?”
“Đáng tiếc, bổn vương không nhớ.” “Ha ha, nói đùa thôi, sao ta có thể thân thiết với điện hạ chứ?”
Đông Phương Thanh Huyền thong thả nhắm rượu, như cười như không cười nhìn hai người họ đấu võ mồm chứ không ăn gì nhiều
Thi thoảng hắn ta lại chạm vào ánh mắt của Triệu Tôn, hai người liếc nhau theo kiểu công kích, rồi mới cầm đũa tao nhã gắp thức ăn cho Hạ Sơ Thất, vô cùng ân cần
“Nào, ăn nhiều một chút.” Tinh Lam cũng gắp thức ăn cho nàng, “Thất tiểu thư, món này người thích ăn này.”
Nhân Tiêu Tiêu cũng gắp thức ăn cho nàng, “Sở Thất, ăn món này, món này ngon.” Trịnh Nhị Bảo cũng gắp thức ăn cho nàng, “Thất tiểu thư, ăn món này.” Món ăn trước mặt chất chồng lên nhau như một ngọn núi nhỏ, Hạ Sơ Thất phát hiện ra trên bàn lúc này chỉ có một mình mình đang ra sức ăn, ăn rất nhiều
Còn họ cứ như đang nuôi heo, tìm được nhiều niềm vui từ trong tướng ăn của nàng
Chỉ có Ô Nhân Tiêu Tiêu dường như thấy hơi bất ngờ, nhiều lần nhìn nàng với ánh mắt không thể tin được.
“Ngon, rất ngon.”
Nàng khen tấm tắc, ăn ngon miệng, cứ như không hề bị Triệu Tôn ảnh hưởng.
Trên thực tế, nếu nói trong lòng không thấy chua xót thì đó là chuyện không thể nào
Nhưng tốt xấu gì nàng đã sống chung với Triệu Tổn lâu như thế, hai người yêu thương lẫn nhau, nàng vẫn hiểu con người hắn
Những dấu vết quỷ dị trên cổ Ô Nhân Tiêu Tiêu, nàng không tin chúng bắt nguồn từ miệng Triệu Tôn...
Nhưng nếu không phải hắn, thì là ai nhỉ? Lúc nàng vào cửa, mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu vẫn còn đó, rõ ràng là vừa cùng với người khác ôm hôn say đắm xong.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến
Đột nhiên có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa
“Ôi chao, náo nhiệt thế, tiểu gia cũng đến góp vui cho đủ một bàn.” Hạ Sơ Thất nghe ra được là giọng của Nguyễn Hữu, nhưng chưa kịp trả lời, hắn ta đã sải bước đi vào, ra vẻ giống chủ nhân hơn cả chủ nhân, đôi mắt phượng cong lên, liếc nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu, ngồi vào ghế chủ nhà một cách rất tự nhiên.
“Nghe nói thúc ở đây nên cháu đặc biệt đến gặp
Thiên Lộc, không giới thiệu cho cháu biết, vị này là...” Hắn ta nhìn Hạ Sơ Thất.
Hạ Sơ Thất đang gặm thịt gà, ngước lên nhìn thấy màu sắc trên cổ hắn ta, im lặng trong lòng, trao đổi ánh mắt với Triệu Tôn, giả vờ như không biết gì, phụt cười một tiếng.
“Tiểu công gia quen đường quen của quen nhà, còn giới thiệu làm gì nữa? Nghe nói mấy ngày nay huynh không lên triều, nằm trong phủ dưỡng bệnh suốt à? Nào nào, mau ngồi xuống ăn chút thịt bồ câu, bổ gan bổ thận, để tránh bệnh cũ tái phát.”
“Bệnh cũ?” Nguyễn Hữu nhướng mày, khó hiểu, Hạ Sơ Thất nháy mắt với hắn ta, rồi lại cười lơ đễnh
“Không phải suýt chút nữa là dương hư không ngóc đầu dậy đấy ư?”
Nguyên Hữu đơ người, ho sặc sụa.
Ai cũng biết việc của quý của hắn bị Ô Nhân Tiêu Tiêu đả thương trên đường về kinh sư vào ba năm trước, suýt chút nữa đã không thể ngóc đầu lên được, là chuyện cấm kỵ của Nguyên tiểu công gia
Thông thường mà nói, người khác tuyệt đối sẽ không bép xép trước mặt hắn ta
Nhưng Hạ Sơ Thất không những nói, mà còn nói lớn tiếng, thậm chí còn nói ngay trước mặt Ô Nhân Tiêu Tiêu, Nguyễn Hữu nghe mà đầu tỏa đầy khói, cực kỳ muốn đánh nàng
“Sở! Thất!”
Nàng vờ như không hay biết gì, nháy mắt với hắn ta
“Ơ, sao thế, nhìn ta làm gì? Chẳng lẽ ta nói sai? Chẳng lẽ ta làm sai? Chẳng phải suýt chút nữa huynh đã...”
Thấy nàng vẫn còn muốn nhắc lại một lần nữa, Triệu Tôn liếc nhìn nàng, cảm thấy hết cách, khóe môi khẽ cong lên
Đông Phương Thanh Huyền như cười như không, nhâm nhi rượu, xem như không nghe thấy gì
Ô Nhân Tiêu Tiêu phơi phới, thấy hơi lòng hả dạ
Còn nhóm người Nhị Bảo công cộng, Tinh Lam và Như Phong đang đứng hầu hạ bên cạnh, tuy muốn cười nhưng không dám, nhịn đến mức mặt mày co rút lại.
Nguyên tiểu công gia xấu hổ lúng túng, nhưng tốt xấu gì cũng là nhân vật từng lăn lộn giữa rừng hoa, chỉ qua giây lát, hắn ta sờ mũi, cười khẽ, hơi nghiêng người lướt nhìn Ô Nhân Tiêu Tiêu, hai mắt lóe sáng, cầm lấy bát đũa do Bảo Lực mang đến, bắt đầu ăn uống tự nhiên
“Cơm rượu của Trọng Dịch Lâu, quả nhiên quý hiếm”
Hắn ta khen món ăn chẳng qua là vì muốn đổi chủ đề, nhưng Hạ Sơ Thất híp mắt, ợ một cái rất không nhã nhặn, sau đó nhiệt tình gắp một miếng thận vịt đặt vào bát của Nguyễn Hữu, cười tủm tỉm nói rằng: “Biểu ca, ăn cái này, ăn gì bổ đó.”
“Phụt”, cuối cùng cũng có người bật cười
Vóc người phong lưu tiêu sái của Nguyễn Hữu đơ ra như tượng gỗ, đôi đũa sững lại giữa không trung, hắn ta từ từ xoay đầu, cắn răng nghiến lợi nhìn nàng, gắp một cái đầu vịt đặt vào đĩa thức ăn trước mặt Hạ Sơ Thất.
“Nào, ăn gì bổ đó.” Hạ Sơ Thất vẫn bình tĩnh, cười nhìn đầu vịt, rồi liếc nhìn Nhị Bảo công công đang cười tươi như hoa, đưa chiếc đĩa thức ăn đến trước mặt cậu ta.
“Món Nhị Bảo công công thích nhất, chỉ có một cái, cho người đó..
ăn gì bổ đó.”
Nhị Bảo công công thì lại không hiểu vì sao ai ai cũng ghét đầu vịt
Tóm lại cậu ta thích gặm đầu việt nhất, vịt quay của Trọng Dịch Lâu vốn dĩ đã là số một, thơm ngon giòn rụm, chủ tử có thưởng, cậu ta tất nhiên sẽ không khách sáo, vội vàng tạ ơn rồi cầm lấy đầu vịt đi qua một bên, bắt đầu gặm ngon lành.
Hạ Sơ Thất thở dài, “Mong là có thể bổ được.”
Bầu không khí vốn đã kỳ lạ, giờ đây lại càng trở nên kỳ lạ hơn khi có thêm sự gia nhập của Nguyễn Hữu.
Từ lúc Nguyễn Hữu vào phòng, mí mắt của ô Nhân Tiêu Tiêu cứ giật liên tục, nàng ta cực kỳ muốn đuổi hắn ta đi
Nhưng vì tránh người khác phát hiện ra điều gì đó, nàng ta không dám manh động, thậm chí càng không dám nhìn hắn ta dù chỉ một lần
Nhưng ngược lại với nàng, Nguyên tiểu công gia mặt dày hơn nhiều, không hề sợ sệt gì, ăn thận vịt trong điệu bộ lười nhác, khi lướt nhìn nàng ta, đôi mắt nóng bỏng ấy chứa đựng ẩn ý sâu xa
Ngay cả Triệu Tôn và Đông Phương Thanh Huyền, ánh mắt thi thoảng cũng giao nhau, tia lửa văng ngút trời.
Khắp cả căn phòng này chỉ có một minh Hạ Sơ Thất thoải mái nhất
Nàng cười tủm tỉm quan sát Nguyễn Hữu và Ô Nhân Tiểu Tiêu, suy đoán trong đầu càng ngày càng to, hệt như cái bụng của nàng.
“ô Nhân công chúa...” Ăn no uống say, nàng vờ như đột nhiên phát hiện ra gì đó, gọi một tiếng, nhíu mày ghé sát, nhìn từng dấu vết tựa như dấu hôn sau cổ áo của Ô Nhân Tiêu Tiêu, chuyện nào không nhắc cứ nhắc đúng chuyện này
“Ngươi bị nổi sởi à?”
Khá nhiều người nhìn thấy dấu hôn trên cổ Ô Nhân Tiếu Tiếu
Đông Phương Thanh Huyền và Triệu Tồn không tiện nói ra, còn Nguyên Hữu liếc nhìn nàng ta, cười đê tiện rồi ngoảnh mặt đi, thấy hơi đắc ý
Chỉ có Ô Nhân công chúa đáng thương đến giờ vẫn không hay biết gì, nàng ta sờ lên cổ, lắc đầu.