“Gia, năm mươi điểm, có đáng không?”
Ánh lửa trong đôi mắt đen của hắn chưa hết, hắn thấp giọng cười, kéo lấy bàn tay nhỏ bé mềm yếu của nàng, trải lên bàn tay xem xem, xoa xoa, dường như không hề để ý “điểm” của hắn, mang theo yêu thương cười hỏi, “Tay còn tế không?”
“Phí lời!” Nàng cổ làm bộ trách móc trừng mắt với hắn một cái, “Bổn cô nương đây hi sinh quá lớn rồi.” Nói vậy, thấy trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của hắn không che giấu được nụ cười xấu xa, đột nhiên thẹn quá hóa giận, nghiêng người vốc một nắm nước, vẩy lên người hắn, “Chàng vô liêm sỉ.”
“Ha!”
Hắn thấp giọng cười một tiếng, tóm lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng
Sau đó, hắn cúi đầu, yêu thương nhìn nàng, ý cười bên môi dần dần mất đi
“A Thất, ta phải đưa nàng về viện Thu Hà rồi.” Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trời chiều đã bị nuốt mất một nửa, vẻ mặt Hạ Sơ Thất cau có.
“Gia..
thiếp không nỡ xa chàng
Hai chúng ta..
bỏ trốn đi!” Nàng tùy tiện ôm chặt lấy eo hắn, biết rõ đây chỉ là một ước nguyện đẹp đẽ thôi, nhưng vẫn nhịn không được thấp giọng nói ra, “Cảm giác mỗi lần gặp mặt đều nguy hiểm trùng trùng, khiến người ta vô cùng căng thẳng
Mà bây giờ, cái bụng này của thiếp càng ngày càng to lên..
Nếu như lần sau thái hoàng thái hậu tới truyền thiếp, chỉ e là..
sẽ không giấu được bà ta nữa.” “A Thất yên tâm!” Hắn xoa đầu nàng, để nàng dựa vào vai mình, “Sẽ không phải chờ lâu nữa
Chuyện khác, nàng không cần phải để ý quá nhiều, gia chỉ cần nàng vui vẻ, nuôi dưỡng tốt con của chúng ta.”
“Ồ.”
Nhìn mặt nàng có vẻ buồn rầu, đôi mắt đen uy nghiêm của hắn chợt lóe lên, cuối cùng nói thêm một câu.
“Tin gia, lần này từ Đông Uyển trở về, sẽ không còn ai dám phạm vào “Thiên kiếp trên người nàng nữa.”
Hạ Sơ Thất hơi sững sờ, không biết câu này của hắn có ý gì
Mặt đối mặt chớp nhoáng, cuối cùng nàng cũng không hỏi thêm, ngẩng đầu nhìn về tia sáng cuối cùng của hôm nay ở phía chân trời, cong môi lên, lúm đồng tiền trên mặt càng thêm yêu kiều.
“Được.”
Thịnh thế vương triều, hát ca hòa bình sẽ không thể thiếu.
Tiệc bách quan tới nay vẫn như cũ từ trước tới giờ.
Nếu nói có gì khác biệt, thì chính là bữa tiệc “Ô Tra Yến” của dân tộc Bắc Địch.
Đây là một kiểu đãi khách cực kỳ long trọng
Có lẽ là vì mùa hạ, trong Thiện Thực Đường quá bí bách, hoặc là tập tục để hùa theo người Bắc Địch nên bữa tiệc được bày ở vườn Đông Uyển
Tất cả thịt dê được nướng tại chỗ, bàn dài được làm mới, rượu sữa ngâm một thời gian, đồ ăn thì hiếm có, hương thơm bay rất xa, khiến cho bạn dế đêm mùa hạ kêu cật lực...
Khi Hạ Sơ Thất thu xếp xong đi qua, ở đó đã sáng rực ánh đèn.
Thái hoàng thái hậu, hoàng đế, hậu vị phi tần, văn võ bá quan, vương hầu công khanh, người nào chỗ nấy, mỹ nhân mặc đồ trong cung đi lại không ngớt, chuẩn bị thức ăn và thêm rượu, không khí vui vẻ
Hạ Sơ Thất yên lặng ngồi dưới Triệu Miên Trạch, nàng mặc bộ váy hanbok đỏ đặc biệt, cao quý, xinh đẹp, kiều diễm hơn người, sự hấp dẫn tuyệt vời mỗi lần chau mày mỉm cười, cho dù ngồi trong đám người đẹp trong cung cũng tự có mê lực riêng của nàng
Một đám người luân phiên mời rượu, lễ nghĩa xã giao khách sáo
Triệu Miên Trạch cản tay của Hà Thừa An, tự rót đầy chén của mình, mặt mang nụ cười.
“Chư vị, lần bắn liễu này có thái hoàng thái hậu đích thân tới, chúng vị công thần mỗi người góp một ít sức lực, không chỉ giương cao thần uy của Đại Yến ta, còn có thể cùng uống rượu với Cáp Tát Nhĩ thái tử, thật sự là vinh hạnh của trẫm, vinh hạnh của quốc gia
Chén rượu này, trẫm kính chư vị!”
Hoàng đế đích thân kính rượu vốn là ân sủng
Tuy Triệu Miên Trạch nói rất khiêm nhường lễ nghĩa nhưng các thần tử dĩ nhiên không thể yên lòng mà ngồi tại chỗ hưởng thụ phần cung kính khiêm nhường này của hắn ta
Khi lời của hắn ta còn chưa nói hết, các công thần Đại Yến đã ra khỏi chỗ ngồi, đồng loạt quỳ xuống, hô “vạn tuế” không dứt
Chiều nay, Triệu Miên Trạch đã có cuộc nói chuyện với Cáp Tát Nhĩ, dường như rất có tiến triển nên lúc này tâm trạng vô cùng tốt, mỉm cười rời ghế, đỡ thần tử quỳ dưới đất dậy, “Chư vị ái khanh, đây là bên ngoài, không cần câu nệ giống trong cung
Trẫm từng nghe có người nói, chỉ cần ở chỗ có hoàng đế, yến tiệc sẽ không còn vui nữa, rượu cũng sẽ không ngon nữa
Nếu mọi người đều câu nệ như vậy thì sao mà ăn tiệc vui vẻ chứ
Ha ha.” Hắn ta cười lớn, văn võ bá quan cũng cười theo
Chuyện trên triều đình chính là như vậy.
Từ trên xuống dưới, ai ai cũng nịnh hót, nói thẳng ra là vì tiền đồ.
Lan Tử An được liệt vào hàng công thần, nhìn thấy tình hình này, liếc Triệu Miên Trạch một cái, bước lên trước một bước, cung thuận nói: “Bệ hạ thi hành rộng rãi nền chính trị nhân từ, khiến Đại Yến ta dân giàu của cải nhiều, đạo tặc biến mất, được vạn dân ca tụng
Bây giờ Đại Yến và Bắc Địch kết giao, đất nước không chiến sự, quốc gia thịnh vượng, càng là công của bệ hạ, xin nhận của thần một lạy nữa!”
Có người nịnh hót đương nhiên là tốt, nghe câu này, ý cười trên mặt Triệu Miên Trạch càng rạng rỡ hơn.
“Có chư vị ái khanh giúp sức, đó mới là phúc của xã tắc, phúc của vạn dân
Hà Thừa Ân, đi, tiếp rượu cho các chủng ái khanh, tiếp rượu cho các sứ giả tôn quý, để quân thân chúng ta cùng thưởng thức, khiến khách được tận hưởng, để thể hiện hưng thịnh của Đại Yến ta.”
Hắn ta làm ra vẻ long trọng như vậy là để khoe khoang với người khác công trạng của mình
Hoặc có thể nói, một mặt khoe khoang với Cáp Tát Nhã năng lực quốc gia và sự đồng lòng của Đại Yến, mặt khác là để Triệu Tôn thấy được bá quan xu nịnh, thế cục thống nhất thiên hạ một lòng, đừng có tiếp tục mơ tưởng hão huyền nữa.
Nhưng mọi người trong buổi tiệc, ai cũng đều là người không đơn giản, đều tự có tính toán của riêng mình
Nghi lễ xã giao khách sáo xong xuôi, thái hoàng thái hậu đột nhiên cười nói, “Chư vị ái khanh, sứ giả Bắc Địch, Đại Yến có thể kết làm hảo hữu với Bắc Địch, đây là chuyện tốt đáng để khắp nơi ăn mừng
Nhưng những ngày vui như thế này, sao lại không có ca hát để thêm vui nhỉ?”
Triệu Miên Trạch vừa nghe lời này của bà liền cười.
“Trước đó nghĩ chỉ là uống rượu tâm sự với các chư vị nên không sắp xếp ca hát
Nếu hoàng tổ mẫu muốn náo nhiệt, tốn nhi sẽ phải người đi truyền tới...” “Hoàng đế!” Thái hoàng thái hậu nghiêng đầu qua, quay lưng với mọi người che miệng ho hai tiếng, khi quay đầu lại, trên khuôn mặt già nua vẫn mang theo ý cười đoan trang hiền từ, “Theo ai gia thấy, ca hát bình thường sớm đã xem chán rồi, không có chút gì mới mẻ.”
Triệu Miên Trạch dường như không hiểu, chau mày lại
“Vậy ý của hoàng tổ mẫu là?”
Thái hoàng thái hậu cười nhẹ một tiếng, họ khẽ, giọng cũng khàn tới khó nghe, “Ai gia sớm đã nghe nói các phi tần của con đều xuất thân từ thế gia danh môn, ai cũng đều giỏi ca hát, tài tình tuyệt diễm
Chỉ đáng tiếc, bà già này sống ở am Linh Nham đã lâu, không có phúc phần được thấy, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối
Hôm nay là cơ hội hiếm có, sao lại không ngẫu hứng để bà già này vui vẻ, cũng để các quý khách được tận hưởng một chút chứ?”