Hạ Sơ Thất ôm mặt, không ngừng lầm bầm
Quỷ ca đen đủi rồi, hai mẹ con đúng là ngây ngô đáng yêu
Triệu Tử Nguyệt không quan tâm người khác thể nào, kéo bàn tay nhỏ nhắn của Nha Nha, vui vẻ đọc, “Đi một đoạn đường xa, thấy thôn với cửa nhà
Đình đài sáu bảy tòa, với thật nhiều nhành hoa
Nào ta dắt tay nương, hôm nay chúng ta đến nhà bà ngoại...”
Cô nương này đầu óc đơn thuần, bình thường khi nàng ta dạy Nha Nha đọc đều dùng tâm tư của người “mẹ”, nhưng hiện giờ nàng ta lấy thân phận “tỷ tỷ” để đọc, nghe tuy có vẻ không có gì không ổn, nhưng lại có chút gì đó mập mờ.
“Con bé này!”
Thái hoàng thái hậu ho một tiếng, tiếp lời rồi xua xua tay, “Bỏ đi bỏ đi, đừng đọc nữa
Con ấy, là một người biết lợi dụng sơ hở, lần này coi như may mắn qua ải, lần tới không được lợi dụng Nha Nha đó.” Triệu Tử Nguyệt bĩu môi, “Vậy con vẫn thắng đấy nhé.”
Thái hoàng thái hậu cười nói: “Đúng, nếu con đã thắng, ai gia sẽ thưởng cho con một cuốn “Pháp Hoa Kinh” do chính tay pháp sư Thái Hư chép nhé
Sau này chăm chỉ đọc sách, cần cù ghi chép.” Như vậy cũng gọi là thưởng? Đọc kinh văn, chép kinh thư, còn đau khổ hơn cả việc lấy mạng của Triệu Tử Nguyệt
“Ta mẫu hậu.”
Nàng ta ỉu xìu quay về bàn tiệc, nhưng lại vô tình chạm phải ánh mắt của Yến Nhị Quỷ, thể là liền vội vàng căng thẳng quay đầu đi chỗ khác
Nàng ta không hề biết, cảm giác của Yến Nhị Quỷ khi nghe thấy nàng ta đọc tới đoạn, “dắt tay nương, hôm nay chúng ta đến nhà bà ngoại” thì đã đau lòng đến nhường nào
Lượt đánh trống chuyển hóa thứ hai đã bắt đầu.
Lần này người được chọn trúng là Hiển phi Lữ Tú, lúc nàng ta ra khỏi bàn tiệc, vô cùng e lệ lấy từ trong tay nha đầu một cây sáo trúc
Nhưng nàng ta không chọn phi tần thi đấu mà lại chọn cha của nàng ta đang ngồi dự thính trong yến tiệc là Lữ Hoa Minh
Nàng ta đứng giữa sân dịu dàng thổi sáo, Lữ Hoa Minh cũng sai người cầm một cây sáo trúc, chỉ đứng dậy từ chỗ ngồi, cẩn thận hòa tấu cùng tiếng sáo của con gái.
Cha con hợp tấu cũng rất hay
Hạ Sơ Thất phát hiện, Lữ Tú là một người thông minh.
Việc này bất luận chọn ai, dù thắng dù thua cũng đều dễ dàng rơi vào câu chuyện bàn tán của người khác, người khôn giữ mình là cách tốt nhất
Chỉ đáng tiếc, một nữ tử thông minh sắc sảo như vậy, tại sao không trở thành sủng phi của Triệu Miên Trạch chứ?
Nàng nheo mắt lại, ánh mắt vô thức nhìn Triệu Miên Trạch
Nhưng Triệu Miên Trạch lại không nhìn vào màn biểu diễn của Lữ Tú mà lại đang nhìn khuôn mặt mịn màng của nàng, khóe miệng hơi vểnh lên, mang theo ý cười tán tỉnh
Đồng tử Hạ Sơ Thất co lại, vội vàng thu lại ánh nhìn
Tiếng sáo của hai cha con Lữ Tú và Lữ Hoa Minh, nghe có vẻ như không giống đang thi đấu mà giống hòa âm
Sau cùng, thái hoàng thái hậu vỗ tay vui vẻ, chỉ nói “Khúc nhạc thế này chỉ trên trời mới có, nhân gian khó mà được nghe mấy lần”, không phân được thắng bại liền ban thưởng mỗi người một chuỗi vòng hạt gỗ đàn hương.
Đã có lượt một gây cười, lượt hai đặc sắc, mọi người trong bữa tiệc lại càng thêm mong đợi lượt đánh trống thi đấu thứ ba
Rất nhanh, tiếng trống lại vang lên, bông hoa lụa đỏ tung bay trên sân
Lần trồng dừng này, hoa lụa rơi vào tay của Đông Phương A Mộc Nhĩ
Ôi!
Trên sân bỗng có tiếng than nhỏ.
A Mộc Nhĩ được mệnh danh là mỹ nhân số một của kinh sư, là một nữ tử tài mạo vô song, khiến vô số người ngưỡng mộ
Nhưng người thực sự có cơ hội được xem nàng ta biểu diễn lại chẳng có bao nhiêu.
Cơ hội hiếm có như vậy, tất nhiên khiến mọi người hưng phấn
Hạ Sơ Thất híp mắt cười, nàng cảm thấy A Mộc Nhĩ “trúng chiêu” giống như minh tinh sắp ra sân khấu, trong nháy mắt đã thu hút được sự nhiệt tình của người xem
Tất cả mọi người đều dùng các động tác lại, ánh mắt tập trung về phía nàng ta
Thái hoàng thái hậu chăm chú nhìn nàng ta, chậm rãi cười nói, “Nghe nói nha đầu nhà Đông Phương nhan sắc tuyệt rất giỏi thì thư, kỳ nghệ cũng tinh thông, tiếng đàn lại càng tuyệt mỹ
Một cây đàn Tịnh Khởi, một khúc Phượng Cầu Hoàng' mây trôi nước chảy, tuyệt diệu xuất sắc
Năm đó chỉ với một khúc đã nắm trọn được tâm hồn của biết bao nam tử trong kinh sư
Ha ha, khi đó ai gia chưa từng nghe qua, hôm nay coi như được thưởng thức rồi.”
Không gọi A Mộc Nhĩ là “thái hậu” mà gọi là “nha đầu nhà Đông Phương,”, không hỏi nàng ta biểu diễn tài nghệ gì mà trực tiếp chọn đàn, còn chọn luôn cả nhạc khúc
Điệu bộ đó khiến trong lòng Hạ Sơ Thất không ngừng cười thầm.
Nếu nói giữa hai người bọn họ không có gì mờ ám, đến mèo cũng không tin được
A Mộc Nhĩ bình thản nghe, ánh mắt ấy vô thức nhìn sang Triệu Tôn một cái mới nhìn sang thái hoàng thái hậu đang ngồi ở vị trí chính, khiêm tốn nói: “Bẩm thái hoàng thái hậu, từ khi Tịnh Khởi của thần thiếp bị đứt một dây, đã rất lâu rồi không đụng tới, không còn quen tay nữa rồi.”
Lần trước khi ở Đông cung, nàng ta gảy đàn ở thủy các để quyến rũ Triệu Tôn, sau đó Triệu Tôn kéo Hạ Sơ Thất bỏ đi, dẫn đến việc dây đàn của nàng ta bị đứt
Chỉ là hôm nay lại nghe thấy nàng ta nhắc tới, không tránh khỏi nảy sinh ý giễu cợt, vờ niềm nở mỉm cười.
“Không biết đàn của thái hậu nương nương đã sửa lại chưa?”
A Mộc Nhĩ thản nhiên nhìn nàng, “Đã sửa từ lâu rồi.”
Hạ Sơ Thất cười một cách mập mờ, “Vậy thì tốt, cầm sắc vẫn còn, ta sẽ cung kính chờ đợi âm thanh' hay.”
A Mộc Nhĩ chậm rãi đứng dậy, xoa nhẹ cây đàn Tịnh Khởi được a hoàn cẩn thận từng li dâng lên, cúi đầu xuống, lạnh lùng nói: “Đàn mới vẫn là tốt nhất
Một khi bị đứt rồi nối lại thì dù thế nào cũng không thể như trước được.”
Hạ Sơ Thất cười, “Thái hậu nương nương quả nhiên là người đánh đàn, dễ dàng nhập tâm nhất
Theo ta, thứ đồ vật như đàn này, chung quy là vật chất, sao có mới hay không mới chứ? Nếu cây đàn này không dùng được thì đổi một cây mới là được mà, hà tất phải miễn cưỡng chỉ dùng nó, làm khổ bản thân, cũng tổn thương đến đàn?”
“Không cần nữa.”
Thấy a hoàn đã sắp xếp kệ đàn xong, A Mộc Nhĩ ung dung xách váy ngồi xuống, còn mấy câu nói rõ ràng là “ngoài ngành” của Hạ Sơ Thất, lọt vào tai của mọi người trong bữa tiệc, ngoại trừ “người có tâm” ra, đều chỉ coi hoàng hậu nương nương này là một nữ nhân thô bỉ không hiểu gì về đàn, nào nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng với A Mộc Nhĩ chứ?
A Mộc Nhĩ ngồi phía sau kệ đàn, nghiêng đầu, vô cùng thanh cao, mười ngón tay thon dài, trắng muốt sạch sẽ, cả người ngồi thẳng, giống như một tiên nữ xuất phàm, thực sự là một mỹ nhân hiếm gặp
Mọi người trong bữa tiệc dòng tai lên
A Mộc Nhĩ không bận điều chỉnh tiếng đàn, mà chậm rãi nhìn Hạ Sơ Thất, trong ánh mắt chứa ẩn ý khác
Hạ Sơ Thất tưởng rằng nàng ta sẽ chọn nàng để thi đàn, nhân cơ hội làm nhục mình, nhưng không ngờ, ánh mắt của nàng ta lại chầm chậm lướt qua, nhìn sang Triệu Tổn nãy giờ đang uống rượu một mình
“Nghe nói Tấn vương điện hạ tài năng xuất chúng, cả nhạc cả thơ đều tuyệt diệu vô song
Không biết hôm nay ai gia có thể có vinh hạnh mời Tấn vương cùng gảy đàn hợp tấu?”
Gảy đàn hợp tấu? Mí mắt Hạ Sơ Thất giật một cái
Nàng ta muốn đánh đàn còn bảo Triệu Tôn đến gảy đàn cho nàng ta?
Hơn nữa còn đàn khúc “Phượng Cầu Hoàng” trước mặt mọi người? Cách làm của A Mộc Nhĩ có phải là thẳng thắn quá không?