“Không có tiền đồ!”
Hắn ta trầm giọng nói xong, Hạ Sơ Thất tưởng Nguyên tiểu công gia đình phát biểu mấy lời giải thích cao thâm gì đó, ai dè hắn ta đột nhiên đổi sắc mặt, một tay vươn ra nắm cổ tay Triệu Tôn đẩy mập mờ, lại thâm tình chậm rãi nói:
“Thiên Lộc, lúc nào cháu cũng yêu quý thúc, sao thúc lại hại cháu thảm vậy chứ? Mọi thứ mà cháu vất vả lắm mới tích lũy được sắp bị thúc cướp hết sạch rồi.”
“Phụt!!!”, Hạ Sơ Thất phun ra
“Biểu ca, liêm sỉ của huynh vứt đi đâu rồi?”
“Giờ phút này thì cần gì liêm sỉ nữa!” Nguyễn Hữu nói, “Cuối cùng ta cũng phát hiện ra rồi, khi ở chung với hai người bọn muội, liêm sỉ là chướng ngại vật lớn nhất
Nếu hai người không cần thì bản thân ta cũng dứt khoát không cần nó luôn
Thiên Lộc, cháu muốn đi theo thúc, thúc nạp cháu vào phủ đi!”
Câu này lại càng mất liêm sỉ một cách trắng trợn, nghe được câu này, toàn thân Hạ Sơ Thất chấn động, còn phải xoa tai tưởng mình nghe nhẩm
Trần Đại Ngưu cũng đen mặt, há hốc mồm, thậm chí còn chẳng uống nổi chén rượu đang cầm trên tay nữa.
Chỉ riêng Triệu Tôn vẫn không có phản ứng gì, hắn ung dung tự tại cười một tiếng, đẩy tay Nguyễn Hữu ra: “Kiếp sau đầu thai làm nữ tử đi!” “Nếu cháu đầu thai làm nữ tử thì thúc sẽ cưới cháu sao?” Nguyễn Hữu cười gian.
“Đương nhiên, và ngươi không được sinh cùng một nhà với ta.”
Nguyễn Hữu nghiêng đôi mắt phượng, đang muốn trêu ghẹo Triệu Tôn thêm một lúc nữa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng ho rất nhẹ của Bính Nhất
Y bước nhanh như gió tới bên cạnh Triệu Tôn rồi cúi người nói nhỏ vài cầu bên tai hắn.
Thần sắc của Triệu Tôn hơi nghiêm túc lại.
Hắn suy tính một chút rồi gật đầu với Bính Nhất.
Bính Nhất nhận được lệnh thì nhanh chóng ra ngoài
Không bao lâu sau, từ bên ngoài truyền tới một giọng nói tươi mát như gió xuân, lại như yêu tinh hóa thành người, ngọt tới thấu xương khiến bất cứ ai nghe được cũng mềm nhũn cả thể xác lẫn tinh thần.
“Tấn vương điện hạ quả là đa tình, lúc trước vừa hứa hẹn với ta, giờ lại thêm một Nguyên tiểu công gia
Trong lòng còn đang ôm một tiểu thần y, lại còn vứt một vị công chúa xinh đẹp như hoa như ngọc bên ngoài nữa, sao ngài lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ?”
Hạ Sơ Thất hơi sững sờ.
Quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng dáng cao gầy đứng cạnh cửa sổ, còn có tính nhất và Chu Thuận cùng đám người hầu đang xấu hổ
Mà đứng cạnh bọn họ là một người đàn ông giống như hạc giữa bầy gà đang mặc y bào đỏ thẫm phất phơ trong gió, trông yêu diễm như lửa
Cái tên đang mỉm cười nhẹ nhàng ấy không phải ai khác mà chính là Đông Phương Thanh Huyền
Bên cạnh hắn là một cô gái có vẻ mặt không mấy dễ chịu - Ô Nhân Tiêu Tiêu.
Hai người bọn họ đồng thời xuất hiện khiến Hạ Sơ Thất khiếp sợ đến mức suýt chút nữa rơi cả quai hàm.
Phải biết rằng, quán rượu Như Hoa này có thông đạo dưới lòng đất nối thẳng tới viện Sở Từ ở phủ Ngụy quốc công, nếu bọn họ thấy nàng xuất hiện ở nơi này, dù chỉ một người thôi cũng có thể phá vỡ bí mật kinh thiên động địa khiến vô số người mất đầu
Nhưng hôm nay Đông Phương Thanh Huyền đến đây, chứng tỏ một sự thật rằng: bí mật này không còn là bí mật tuyệt đối nữa.
Điều khiển nàng cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, khi nãy Bính Nhất tới bẩm báo, rõ ràng là nói cho Triệu Tôn biết rằng Đông Phương Thanh Huyền tới
Nhưng Triệu Tôn không hề để nàng tránh đi mà ngược lại, còn tùy ý để Đông Phương Thanh Huyền dẫn Ô Nhân Tiêu Tiêu vào đây, khiến bí mật của bọn họ lộ ra ánh sáng trước mắt bao người
Mùi vị bị người khác dùng ánh mắt dò xét kiểu này không dễ chịu chút nào, dưới cái nhìn chằm chằm của Đông Phương Thanh Huyền và Ô Nhân Tiêu Tiêu, Hạ Sơ Thất hạ tầm mắt xuống, hơi bối rối
Nhưng Triệu Tôn dường như không hề có chút khó chịu nào, hắn chỉ cười khẽ một tiếng, cắt đứt luồng suy nghĩ lung tung trong đầu nàng bằng một câu vô cùng bình thản, trả lời Đông Phương Thanh Huyền.
“Đông Phương đại nhân không cần ghen tị, ở chỗ của bổn vương luôn có vị trí cho ngươi.”
Một câu nói có tới hai tầng ý nghĩa, hắn liếc nhìn sang phía Bính Nhất đứng bên cạnh đang lúng túng không thôi, ung dung chậm rãi nói: “Bính Nhất, sao còn không mau sắp xếp chỗ ngồi cho Đông Phương đại nhân và Ô Nhân công chúa?”
Không thể không nói rằng con người Triệu Tôn quả thực rất bình tĩnh, khi Đông Phương Thanh Huyền đột nhiên xuất hiện tại quán rượu Như Hoa thế này, ngay cả Nguyễn Hữu và Trần Đại Ngưu đều có chút giật mình hoảng loạn, vậy mà bản thân hắn lại giống như không hề có chuyện gì xảy ra, còn ung dung tự tại mời hắn ta ngồi xuống, rót chén rượu ngon rồi chủ động mời hắn ta một chén, sau đó mới khách sáo hàn huyên với hắn ta.
Bữa tiệc rượu của bốn người cứ thế trở thành bữa tiệc sáu người
Bầu không khí mới nhìn thì dường như cũng không hề khác biệt với trước đó, vừa hòa hợp vừa vui vẻ, đặc biệt là mấy người đàn ông đều cười cười nói nói, trò chuyện vui vẻ, nói gần nói xa không hề đề cập gì tới chuyện tại sao Hạ Sơ Thất lại đột ngột xuất hiện ở đây
Bọn họ cùng nâng ly cạn chén như bạn bè lâu ngày không gặp, vừa nâng cốc vừa nói chuyện vui vẻ
Hạ Sơ Thất lại cảm thấy hơi khó chịu, không còn vui vẻ như lúc trước
Từ khi vào cửa, ánh mắt của ô Nhân Tiêu Tiêu đã vô cùng phức tạp, nàng ta đã vô số lần chuyển ánh mắt nhìn từ gương mặt nàng tới cái bụng hơi lộ ra của nàng
Biểu cảm vừa như dò xét, lại vừa kinh ngạc, nhưng cũng như chua xót hay thậm chí là bị thương
Nghĩ đến thân phận “Tấn vương phi chính thống” của Ô Nhân, lại nghĩ tới cách nhìn của người thời nay đối với những người phụ nữ chưa kết hôn mà đã có con, nàng càng cảm thấy không quá vui vẻ nữa, trên người giống như có muôn vàn con sâu, con kiến đang bò trườn, gặm cắn trên người nàng, ngứa ngáy đến mức trái tim nàng xoắn lại, ăn cái gì cũng vô vị...
“Rượu Thanh Châu quả nhiên là danh bất hư truyền.” Đông Phương Thanh Huyền phất áo bào đỏ, nửa cười nửa không nhìn lướt qua gương mặt xinh đẹp, trắng nõn của Hạ Sơ Thất rồi chỉ về phía Triệu Tôn: “Người ta thường nói uống rượu không say mà lòng người tự say, hôm nay nhờ phúc của Tấn vương điện hạ mà Thanh Huyền mới có may mắn được uống rượu từ quê hương của Định An hầu, hương vị quả thật rất mê người! Lát nữa nếu lỡ uống quá chén rồi bêu xấu thì mong các vị thứ lỗi.”
Ánh mắt Triệu Tôn hơi trầm xuống, mỉm cười nhưng giọng điệu lại thờ ơ: “Đông Phương đại nhân không cần quá để ý
Đúng lúc trong viện của bổn vương không có ai, phong cảnh tuyệt đẹp thế này quả thật rất hợp để say, chi bằng chúng ta cùng nhau say một trận?”
Lời nói đùa giỡn rõ ràng như vậy, làm sao Đông Phương Thanh Huyền lại không hiểu chứ? Nhưng từ trước đến nay, Đông Phương Đại đô đốc chưa từng để lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài, hắn ta làm như ngẫm nghĩ một chút rồi nhìn Triệu Tôn, cười nhẹ một tiếng rồi chỉ nói bốn chữ.
“Như vậy rất tốt.” Nhìn hai người trước mặt trêu chọc nhau, Hạ Sơ Thất trợn trắng mắt, ngoài buồn cười thì cũng cảm thấy không hiểu
Đông Phương Thanh Huyền không phải là người quá rảnh rỗi đến nỗi phải nhàm chán đi dọa người khắp nơi thể này, hắn ta đột nhiên “quang lâm” tới quán rượu Như Hoa đương nhiên không phải là một chuyện trùng hợp đơn giản.
Nhưng hắn ta tới lại cũng không nói nguyên nhân, vậy là cớ làm sao? Hắn ta không nói nguyên do, nhưng Triệu Tôn cũng không hỏi, vậy là cớ làm sao? Đang mải suy nghĩ, nàng bất ngờ nghe tiếng Nguyễn Hữu thở dài một tiếng, bưng chén rượu lên, híp đôi mắt đã say tới mức mông lung, lờ đờ nhìn về phía Ô Nhân Tiêu Tiêu nói: “Ca nhất khuyết, tửu nhất bôi, túy lí bất tầm Tần Lâu, chích thán tiến sự, ngọc tiêu xuy tầu, ô yết thanh thanh.”*
(*) Một bài ca, một ly rượu, say rồi không tìm Tần Lâu, chỉ than quá khứ, tiêu ngọc thổi, âm vang buồn
ô Nhân Tiêu Tiêu biến sắc, cúi đầu xuống, coi như bản thân không nghe thấy gì
Hạ Sơ Thất lại “phì” một tiếng, không thể nhịn cười
“Biểu ca, huynh uống được bao nhiêu chén rồi vậy? Giờ còn làm cả thơ nữa cơ à?”
Nguyễn Hữu liếc mắt nhìn nàng: “Ca của muối tinh thâm uyên bác, vài câu thơ nhỏ thế này làm sao có thể làm khó được ta?”
Hạ Sơ Thất cảm thấy cụm từ “tinh thâm uyên bác” dùng có vẻ không hợp lý lắm, nhưng Nguyên Hữu lại không phải người không có mắt nhìn như Triệu Tử Nguyệt, cũng không phải người hay dùng từ linh tinh, nàng đột nhiên hiểu ra, rõ ràng là hắn ta đang trêu chọc Ô Nhân Tiêu Tiêu mà
Ánh mắt nàng lướt qua ô Nhân Tiêu Tiêu đang cúi thấp chỉ nhìn thấy đỉnh đầu rồi nhấc chân đá Nguyễn Hữu dưới gầm bàn.