“Đây là số di động của anh.” Khúc Nhạc cúi người, viết mấy chữ lên mảnh giấy rồi tiện tay đưa cho cô.
“Vâng, anh Khúc. Vậy em không làm phiền anh nữa, năm rưỡi em gọi cho anh nhé.” Triệu Hàm Như ngượng ngùng nhận lấy tờ giấy, lúc này mới phát hiện có lẽ mình đang làm phiền anh, bèn vội vàng tạm biệt.
Những lời vừa rồi của Từ Bình Vĩ và Khúc Nhạc khiến cô đã có chút hứng thú với công ty TUS. Thành thật mà mói, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy công ty này. Dù sao công ty khoa học kỹ thuật ở thung lũng Silicon cũng nhiều vô số kể, trừ mấy công ty đầu tàu ra, cô chưa từng nghe thấy tên mấy công ty khác. Ấy thế mà chỉ hai người cô vô tình gặp ở đây đã nắm rõ những công ty này như lòng bàn tay. Quả thật cô đã thua kém quá nhiều rồi.
Lĩnh vực kinh doanh chính của TUS là game đối kháng trên điện thoại. Thì ra game thịnh hành mà trước đây cô từng chơi lúc còn ở trong nước là do công ty này phát hành. Thậm chí TUS chỉ dựa vào game này mà đã có thể nộp hồ sơ IPO*. Không ngờ một game nho nhỏ lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy.
* IPO: phát hành cổ phiếu ra công chúng lần đầu.
Game này được phát triển từ ba năm trước. Lúc ấy, TUS chỉ phát triển duy nhất game này, chính nó đã khiến doanh thu củaTUS từ hơn 60 triệu USD lên đến 1,8 tỷ USD, lợi nhuận cũng tăng từ hơn 600 nghìn USD đến hơn 500 triệu USD. Triệu Hàm Như tặc lưỡi tán thưởng, chẳng trách các ông lớn đều đối cảm thấy hứng thú với các công ty khoa học kỹ thuật, mức lợi nhuận đúng là cao thật.
Năm ngoái TUS mới lên lên sàn, vừa lên thì giá trị thị trường đã đạt 7 tỷ rồi. Nhưng sau đó, cổ phiếu lại liên tục giảm điểm, đến gần đây mới bắt đầu ổn định.
Trong báo cáo tài chính có nhắc tới lợi nhuận mà game kinh điển ấy thu về chiếm đến tám mươi phần trăm lợi nhuận công ty, nhưng nó đã được khai thác từ hơn ba năm trước. Điều này cho thấy ba năm qua, các game khác mà TUS phát triển hầu như không thành công, một khi người chơi chán game này, chỉ sợ TUS sẽ gặp nguy cơ.
Xem ra lời của Từ Bình Vĩ vẫn có một cái lý nhất định. Thậm chí có thể đây còn là nhận định chung của cả phố Wall đối với TUS, không một ai xem trọng bọn họ, vì rõ ràng là thời điểm bọn họ lên sàn chính là lúc các nhà đầu tư bắt đầu rút tiền khỏi vòng quay vốn.
Điều thú vị nhất chính là người sáng lập kiêm đại cổ đông lớn nhất từ năm ngoái đến giờ đã không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ ở công ty nữa. Bên cạnh đó, sau khi công ty lên sàn, còn chưa kịp ổn định thì đã bắt đầu rơi vào giai đoạn vốn chết do cổ phiếu giảm giá. Ngay những người sáng lập cũng chực chờ rút vốn thì công ty này còn có tương lai không đây?
Phải biết game chèo chống TUS được chính người sáng lập phát triển lên. Nhưng người này đã đi rồi mà lại không có người kế tục…
Cô đột nhiên cảm thấy cái tên này hơi quen quen, “Duequ”?
Là tên người Hoa!
Khúc Nhạc?!
Cô suýt lọt tròng mắt ra ngoài, chắc không phải là cái người mà cô quen đấy chứ?
Là đồng âm thôi, chắc chắn là như vậy…
Triệu Hàm Như lắc đầu, đột nhiên cảm thấy một năm qua của mình thật vi diệu. Hoặc giả, tất cả những chuyện không thể đều trở thành có thể xảy ra trên người cô.
Người ở đây quả nhiên không thể xem mặt bắt hình dong. Ngay cả một người đàn ông đeo kính đen mà bạn vô tình gặp ngoài đường cũng có thể là tỷ phú.
Chỉ là, lúc đó tại sao anh phải rời đi?
Là người sáng lập của một công ty trên sàn, tiểu sử của anh có thể dễ dàng tìm được ở kho dữ liệu của nhà sách. Mười bảy tuổi đã phát triển game kinh điển, sáng lập TUS cùng các bạn học, tư cách pháp nhân do các bạn học đã thành niên nắm giữ. Thời điểm công ty lên sàn khi anh mười chín tuổi, anh lại không đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào ở công ty. Cùng năm đó, anh lấy được học vị tiến sĩ toán học của MIT...
Cô nhẩm tính, năm nay anh mới hai mươi, chỉ hơn cô ba tuổi thôi mà đã có thành tựu như vậy rồi, còn cô thì vẫn dẫm chân tại chỗ, thật là so ra làm người ta tức chết!
Nhưng hơn một năm qua, nhờ gặp quá nhiều người ưu tú, cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với chuyện thế này. Lúc ở trong nước, được cha mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cô cảm thấy mình liên tục học vượt hai cấp, mười sáu tuổi đã có thể viết luận văn xuất sắc, trúng tuyển đại học tốt nhất trong nước, đã là chuyện rất đáng kiêu ngạo rồi. Nhưng khi nhà xảy ra chuyện, chuyển đến sống cùng với Tống Cẩn, cô mới biết trước đó mình ếch ngồi đáy giếng thế nào.
Bản thân Tống Cẩn đã ưu tú hơn hẳn người bình thường. Khách hàng của bà đều là những nhân vật lớn, dăm ba ngày lại xuất hiện trên TV, mặc dù không được tiếp xúc nhiều với những người này, nhưng cô cũng đã dần quen với áp lực này, phải mạnh mẽ, phải học hỏi kinh nghiệm từ trên người những giỏi giang này.
Triệu Hàm Như ngẩng đầu lên từ đống tài liệu, thở dài một hơi. Nhìn điện thoại, cô lập tức giật mình, đã sắp sáu giờ rồi! Anh sẽ không nghĩ là cô muốn cho anh leo cây đấy chứ? Mặc dù biết anh sẽ không để ý số tiền kia, nhưng chính cô cũng không thích mấy chuyện nợ ân tình như vậy.
“Anh Khúc, à, không phải, ngài Khúc… Khúc, em...” Triệu Hàm Như cầm di động lên, bất chợt không biết nên xưng hô với anh thế nào mới phải. Dù không biết anh xuất hiện ở Học viện St làm gì, nhưng anh rõ ràng không phải đàn anh của cô, chẳng trách vừa rồi anh nhìn cô với ánh mắt lạ lùng như vậy.
“Triệu Hàm Như, anh không phải ngài dế*.” Giọng anh ở đầu dây bên kia vẫn không để lộ bất kì cảm xúc gì.
* Khúc Khúc: con dế.
Cô lúng túng đến mức cảm thấy tay chân thừa thãi: “Ấy, xin lỗi, em xin lỗi, em không có ý đó… Em chỉ muốn nói là ngại quá, em quên mất thời gian…”
“Không muốn mời anh ăn cơm sao?” Dường như anh hoàn toàn không cảm nhận được sự túng quẫn của cô, vẫn thêm dầu vào lửa.
“Không phải, không phải. . . Ý em là muộn như vậy em mới gọi điện thoại cho anh, ngại quá, chúng ta đi đâu ăn đây?” Cô biết rõ anh không nhìn thấy nhưng vẫn gấp đến độ liên tục xua tay.
“Khách theo chủ.”
“Vậy chúng ta ăn đồ Trung Hoa đi, em chờ anh ở cửa thư viện.” Vội vàng cúp điện thoại, Triệu Hàm Như lau mồ hôi lạnh trên trán. Tại sao lần nào nói chuyện với anh cô cũng luống cuống như vậy cơ chứ? Dù không thấy mặt anh, chỉ cách điện thoại thôi mà lòng cô cũng rối như tơ vò.
Ở cùng với mấy thành phần trâu bò quả nhiên áp lực lớn quá mà.
Quán cơm Trung Hoa mà Triệu Hàm Như nói cách nhà của cô không xa. Cô cũng không quá quan tâm chuyện ăn uống, biết quán ăn này hoàn toàn là bởi vì ở gần, lại còn có giao cơm tận nhà. Trừ bữa sáng ăn ở bên ngoài, còn lại hầu như cô đều giải quyết ở đây.
Có thể mở cửa hàng ở khu này thì đương nhiên đồ ăn cũng phải từ khá trở lên. Bữa tối là thời gian đông khách. Ông chủ của nơi này là người Hoa, luôn thân thiết tự nhiên với người Hoa. Triệu Hàm Như là khách quen của nơi này. Vừa thấy cô, ông chủ béo đã đích thân lại chào: “Cuối cùng hôm nay cũng mang theo bạn trai tới rồi.”
“Không phải đâu. Chỉ là bạn bè thôi.” Triệu Hàm Như vội xua tay, vô cùng khó xử. Xem ra trai đơn gái chiếc cùng đi ăn cơm rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Ông chủ béo chỉ cười cười, nhìn cô với ánh mắt “cô không cần giải thích, tôi hiểu hết mà”.
Triệu Hàm Như xấu hổ thở dài, sớm biết vậy thì cô đã không mời anh ăn cơm rồi, cứ đưa tiền cho anh là được.