Sáng sớm ngày ba mươi, khi trời vẫn còn tối, các thiếu niên đã xếp thành hàng ngay ngắn trên sân bóng rổ. Qua nhiều ngày luyện tập, bọn họ thật sự thán phục vị tiểu sư phụ này. Sư phụ nói một, bọn chúng tuyệt đối không dám nói hai, sư phụ đi hướng đông, bọn chúng không dám đi hướng tây, sư phụ kêu ăn bánh bao chay, bọn chúng tuyệt đối không mang bánh bao thịt. Thật ra, Tiểu Tịnh Trần cũng không làm gì cả, bé chỉ dạy xong Hành Thâm Quyền cho bọn chúng mà thôi. Nhưng đối với những thiếu niên coi đánh đấm như cơm bữa mà nói thì một bài Hành Thâm Quyền đơn giản như thế này còn hiệu quả hơn nhiều so với những võ công thô thiển được học ở lớp luyện võ nhiều.
Tiểu Tịnh Trần tỏ ra rất hài lòng đối với kết quả giảng dạy của mình. “Từ hôm nay đến Tết Nguyên Tiêu, buổi sáng mọi người không cần đến nữa. Ngày đầu tiên sau Tết Nguyên Tiêu, em muốn kiểm tra quyền cước của mọi người. Ai không đánh được đầy đủ bộ quyền thì đến Giới (Luật Viện)… Đến nhà em nhận hình phạt!”
Giọng sữa mang theo sự mềm mại như nhung, mềm mại đến nỗi khiến các thiếu niên trên sân đều bị kích thích đến nổi da gà… Thật đáng sợ!
Trong nhà của Bạch Tịnh Trần có gì? Chính là một người cha lạnh lùng tàn bạo, một đám anh em hung dữ nhà họ Bạch. Ôi mẹ ơi! Bọn chúng có mối “thâm cừu đại hận” với nhà họ Bạch, nếu rơi vào tay đám người kia thì liệu chúng có còn đường sống không?
Cũng vì vậy mà nhóm thiếu nhiên âm thầm nắm chặt tay, nửa tháng này không ăn không ngủ, không nhận tiền mừng tuổi cũng phải luyện cho xong bộ quyền này. Nếu không… e rằng hậu quả bọn họ gánh vác không nổi!
Thực ra, Tiểu Tịnh Trần chỉ làm theo thói quen, muốn để bọn chúng tới Giới Luật Viện tìm chưởng viện sư huynh lĩnh phạt. Chẳng qua nói đến một nửa lại nhớ ra hiện giờ đã xuống núi, làm gì có chưởng viện sư huynh nữa, thế là nhóc con ngây ngô mới nói nhà mình ra. Theo bé thấy thì Đại Sơn, Tiểu Sơn đều rất sợ Bạch Hi Cảnh, cho nên Tiểu Đầu Trọc theo trực giác nghĩ rằng nhóm thiếu niên này cũng rất sợ Bạch Hi Cảnh.
Không thể không nói, ở mặt này thì Tiểu Đầu Trọc à, bé nghĩ đúng rồi đấy!!!
Vì thế, khi cả đám thiếu niên ở Kim Đỉnh đang luyện tập võ nghệ trong trạng thái nước sôi lửa bỏng thì Tiểu Tịnh Trần ngồi trên xe của ba mình, tiến thẳng đến cái ôm ấm áp của bà nội.
Bạch Hi Cảnh là con út trong nhà, trên anh còn có ba người anh trai. Phải nói rằng, bà Bạch cũng khá bi kịch, trong thâm tâm của bà luôn tràn đầy một tình cảm mẹ con mạnh mẽ. Bà vẫn muốn có một đứa con gái, con gái là chiếc áo bông nhỏ tri kỉ của người mẹ. Đáng tiếc, bà lại sinh đến ba thằng con trai, vốn tưởng rằng đứa cuối cùng sẽ là một đứa con gái, ai ngờ kết quả vẫn là một thằng con trai chứ.
Nằm trên giường bệnh, nhìn bốn đứa con trai cả, hai, ba, út, bà Bạch tuyệt vọng. Bởi vì, ông Bạch không muốn lại có thêm một tên nhóc quậy phá gây sự với ông nữa, cho nên bà Bạch đành gửi gắm hi vọng lên đời sau của các con mình, không có con gái thì có một đứa cháu gái cũng được! Kết quả mà bà Bạch hi vọng cuối cùng cũng vẫn không tới.
Con đầu lòng của ba người anh đều là con trai, đặc biệt gia đình người con cả lại còn là sinh đôi. Bà Bạch buồn bực đến đỏ cả hốc mắt, đành phải ra sức chăm sóc con dâu, cố gắng cho các cô sinh đứa thứ hai. Kết quả vẫn là con trai, vì vậy bà Bạch vẫn không có dù chỉ một đứa cháu gái.
Kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, nhà họ Bạch là dân tộc thiểu số nên được phép sinh tối đa hai con, nếu sinh nữa sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của các con, ai bảo bọn họ là công nhân viên chức nhà nước… Bà Bạch trông đỏ con mắt, đặt hết hi vọng lên thằng con út của mình, nhưng đáng tiếc là…
Bạch Hi Cảnh cũng không biết bị cái gì, đã ba mươi tuổi đầu rồi mà một người bạn gái cũng không có. Anh có ngoại hình hơn người, bên trong cũng tinh tế, đám phụ nữ bám lấy anh có thể xếp hàng từ Mỹ cho đến Yugoslavia, nhưng đến cả cái tay của người ta anh cũng không chịu chạm vào. Mọi người hầu như đều nhận định rằng anh là đồng tính, nhưng kết quả là đến đàn ông cũng bị anh giữ một khoảng cách nhất định. Bác sĩ nói đây là một loại bệnh cuồng sạch sẽ. Bà Bạch khóc than nhìn trời, giấc mơ cháu gái của tôi!!
Hiện giờ, Bạch Hi Cảnh cuối cùng cũng nói sẽ mang một người trở về nhà mừng năm mới. Đây tuyệt đối là một hành động có ý nghĩa vô cùng. Từ một tuần trước, bà Bạch đã bắt tay vào chuẩn bị, hưng phấn cực độ, mỗi ngày đều rất vui vẻ làm bà thoạt nhìn như trẻ ra hai mươi tuổi.
Cuối cùng cũng đến ngày ba mươi, bà Bạch thức dậy từ sớm, kiểm tra lại một lần vệ sinh trong ngoài, sau đó nghiêm túc thúc giục ông Bạch chuẩn bị. Ông Bạch cũng không thèm để ý, mặc kệ bà Bạch muốn làm gì thì làm, bản thân thì cầm lấy tờ báo rồi ngồi lên ghế sô pha đọc. Kỳ thật, bản thân ông cũng tò mò người có thể thu phục được con trai mình là người như thế nào.
Tất cả đều đã chuẩn bị ổn thỏa, bà Bạch túm ông Bạch đến trước cửa nhà đứng đợi. Con trai cả đã mang con dâu và ba đứa cháu trở về rồi. Con thứ hai cũng đưa con dâu và hai cháu trai trở về rồi. Con thứ ba cũng trở về cùng con dâu và hai cháu trai. Nhìn bảy đứa cháu trai xếp hàng dài, bà Bạch nước mắt lưng tròng. Tên nhóc Bạch Hi Cảnh chết tiệt này, sao mãi mà vẫn chưa về vậy?
Vì thế, khi Bạch Hi Cảnh đưa Đại Sơn, Tiểu Sơn và con gái bảo bối về đến nhà, họ đã phải đối mặt với cả một đại gia đình đang rưng rưng nước mắt, trừ ba đứa cháu do quá buồn chán nên đã ra ngoài chơi thì còn lại đều có mặt.
Bạch Hi Cảnh vừa vào cửa, mọi người từ tầng trên đến tầng dưới đều chạy ra đón, vô cùng hào hứng nhìn phía sau anh. Kết quả, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng cao, ngoài Đại Sơn và Tiểu Sơn ra thì cũng không còn ai nữa.
Bà Bạch cảm giác cuộc đời mình đã hết hi vọng, kích động túm áo Bạch Hi Cảnh lắc lắc, “Không phải mày nói với bà đây là sẽ mang người đến cho mẹ xem sao? Người đâu? Người đâu? Thằng nhóc chết tiệt…”
Đột nhiên, một cái đầu nhỏ màu hồng phấn ló ra từ sau lưng Bạch Hi Cảnh, giọng nói có pha một chút tức giận: “Ba không phải tên chết tiệt, ba là người tốt…”
Bà Bạch hóa đá trong nháy mắt, nhìn giống như rô bốt lâu năm chưa tu sửa, cử động cái cổ gỉ sắt cứng ngắc vang lên những tiếng “ken két”, sau đó cúi đầu xuống, một chú mèo con với đôi mắt phượng sáng ngời trông không khác gì Bạch Hi Cảnh!!!
Tính tình biến thái của cha ngốc lại phát tác. Hôm nay anh mặc cho Tiểu Tịnh Trần một bộ quần áo mèo con bằng lông mềm như nhung, sau lưng có một đường hoa văn vằn hổ, trên mũ gắn hai cái tai hình tam giác dựng đứng, bên dưới tai là hai mắt mèo tròn vo, giữa hai con mắt có một chiếc mũi đen bóng, trên mũi mọc ra mỗi bên ba sợi râu trong suốt. Dưới mũi đáng nhẽ ra là miệng nhưng thay vào đó lại là khuôn mặt phúng phính của Tiểu Tịnh Trần, hai tay đeo găng tay hở ngón, mu bàn tay được bao phủ bởi một cái chân mèo thật lớn, trong lòng bàn tay còn có đệm thịt trắng nõn, đôi chân cũng được bao lấy bởi đôi giày bông dày hình bàn chân mèo.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt to, một bàn tay túm ống quần của Bạch Hi Cảnh, ánh mắt vô tội chớp chớp nhìn bà Bạch. Bà Bạch cảm thấy trái tim mình tan chảy rồi, một chú mèo Garfield phiên bản người thật dễ thương… Á á á…
Bà Bạch bỏ tay ra khỏi con trai, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Tịnh Trần, nói “Cháu vừa gọi nó là gì? Nói lại lần nữa cho bà nghe được không?”
Cả người bà Bạch lúc này tản ra hơi thở kì quái giống như bà ngoại Sói dụ dỗ Cô bé quàng khăn đỏ, nhưng Tiểu Tịnh Trần chẳng mảy may cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn Bạch Hi Cảnh gọi, “Ba!”
“Phụt__” Có người không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Ha ha, Tiểu Cảnh, em quả nhiên có bản lĩnh, đã có cả một đứa con trai lớn như thế này rồi, em cũng giấu kĩ thật đấy.” Lão Tam Bạch Ấu Cảnh dựa vào cầu thang, cười đến lông mày cũng cong cong, giống y như con hồ ly gian xảo nắm được điểm yếu của hổ.
Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc mắt qua, “Còn tốt hơn người nào đó theo đuổi mười năm mới kéo được vợ về nhà, hiệu quả quá thấp!”
Bạch Ấu Cảnh: “…” Tên nhóc chết tiệt, dám vạch trần điểm yếu của anh trước mặt mọi người!