Một thiếu nữ mặc dù không như hoa như ngọc nhưng cũng đang thì thanh xuân phơi phới, đáng yêu, làm sao mà trong nháy mắt lại biến thành một con chim có màu, lông lá xinh đẹp, hình thể như quạ đen to lớn được?
Phương diện khoa học không thể giải thích vấn đề này, Phong Tiểu Tiểu chỉ có thể tìm được đáp án từ truyền thuyết thần thoại.
“Phượng hoàng? Khổng tước? Tam thanh? Hoa phương? Hay là kim ô...” Tư duy Phong Tiểu Tiểu rối tơ rối vò liệt kê một chuỗi dài những cái tên.
Dương Nghiên cười: “Ha, không tệ, gần đây rèn luyện văn hóa hằng ngày hả?”
Phong Tiểu Tiểu trừng mắt một cái: “Bớt cười trên nỗi đau của người khác đi! Trước đấy sao anh không nhắc nhở tôi?”
“Tôi nói rồi, do cô không nghe thôi.” Dương Nghiên nhún nhún vai, cuối cùng thì ti vi chiếu một chương trình quảng cáo, buông điều khiển xuống dựa vào ghế sô pha, “Khỏi đoán, đó là Tinh Vệ.”
Tinh Vệ, tương truyền là con gái Thần Nông Viêm Đế, bởi vì chơi đùa ở bờ biển bị sóng dữ cắn nuốt, vì thế hồn hóa thành chim Tinh Vệ. Loài chim này hình dáng như chim quạ, đầu có hoa văn, mỏ trắng, chân đỏ, ngậm gỗ đá Tây Sơn thề lấp biển Đông. . .
Viêm Đế ban đầu họ Y Kỳ, có thể gọi tắt là họ Y, sau lại đổi thành họ Khương, nếu nói cô gái nhỏ này là Tinh Vệ chuyển thế, thì họ Y kia cũng có thế hiểu được.
“Không phải thần tiên sao?” Phong Tiểu Tiểu nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Dựa theo những ghi chép để lại thì hẳn là không tính.” Dương Nghiên nói, “Khác với Ma thần thành danh như Xi Vưu, Tinh Vệ cũng không tính là thần thượng cổ gì, nhiều lắm chỉ có thể coi là tinh quái. Loại tinh quái này truyền thừa không có tính duy nhất, nhưng mà cô ấy vừa vặn mở ra... Nghe Lý Trường nói, đại khái là bởi vì cha cô ấy hoặc là trưởng bối nào đấy trùng hợp lại là Thần Nông Viêm Đế, trên người cô gái nhỏ này lại có truyền thừa, cho nên liền trúng số...”
“... Sư phụ nói lúc nào?” Thằng nhãi này không phải giữa trưa liền đuổi theo máy bay đấy chứ?
“Buổi chiều tôi gọi điện thoại hỏi, lúc ấy ông ta còn chưa lên máy bay.” Dương Nghiên khinh bỉ lắc lắc điện thoại, “Xã hội hiện đại còn có loại thần khí trong truyền thuyết gọi là di động... Bạn học Nữ Oa, tuyệt đối không nên tách biệt xã hội nha.”
Phong Tiểu Tiểu trợn mắt.
...
Chờ cô gái nhỏ Y Y khôi phục thân người mang vẻ mặt thấp thỏm xuất hiện, Phong Tiểu Tiểu chỉ lên sô pha: “Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút.”
Ánh mắt cô gái nhỏ Y Y kiên nghị mà tuyệt vọng, cắn cắn môi quyết định mở miệng: “Chị Phong, em không phải là quái vật... Nếu chị cảm thấy không thể tiếp nhận được thì em lập tức rời đi, chỉ xin chị đừng gọi người đến bắt em.”
Phong Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu được cô gái này tại sao lại không tìm được việc rồi. Tính cách hợp hay không không phải là vấn đề, mà căn bản là không dám tiếp xúc với người bên ngoài, sợ bị phát hiện thân thể dị thường.
Xem ra rời nhà cũng vì nguyên nhân này. Cũng đúng, người trong nhà rất nhiều, nhỡ may ngày nào đó không cẩn thận bị phát hiện thì sao. Cũng không biết người nhà của em gái Y Y đã phát hiện chuyện này chưa.
Biết không thể chỉ dùng ngôn ngữ trấn an cô gái nhỏ, Phong Tiểu Tiểu thở dài, đứng dậy trở về phòng.
Y Y sợ tới mức khóc lên, thấy người ta không chịu nói thêm nữa, liền nước mắt rưng rưng chuẩn bị trở về phòng thu dọn đồ đạc định chạy lấy người. Không nghĩ tới cửa phòng vài giây sau lại bị đẩy ra, Phong Tiểu Tiểu tha đuôi rắn dài hai thước (2 m) trơn bóng đi ra, đối mặt với cô gái nhỏ đang trợn mắt há hốc mồm mà xoa xoa cằm: “Như này có thể nói chuyện rồi chứ?” Mọi người đều không phải người bình thường, lúc này cũng đã có thể có tiếng nói chung.
Không nghĩ tới phản ứng của cô gái nhỏ Y Y lại khác xa dự đoán của hai người. Chỉ thấy cô nàng hóa đá mười giây đồng hồ, nhìn mặt Phong Tiểu Tiểu, lại nhìn thân rắn dưới thắt lưng kia, lại nhìn lên mặt, lại cúi đầu nhìn thân rắn... Thật lâu sau rốt cuộc bùng nổ, thét một tiếng chói tai: “Quái vật a…” Tiếp đó hai mắt trắng dã ngã xuống đất ngất đi.
Phong Tiểu Tiểu: “...”
Dương Nghiên: “...”
Nửa phút sau, Phong Tiểu Tiểu há to mồm sững sờ, bạo phát tại chỗ: “Cái b***, đậu xanh rau má! Bà đây không ghét bỏ tinh quái nhỏ như cô thì thôi, cô lại còn dám ghét bỏ người đường đường là Nữ Oa là bà đây?”
Dám gọi cô là quái vật, mẹ nó! Trước đó thấy cả người đầy lông của cô nhóc mà cô còn không nói gì, thế mà lại dám ghét bỏ một nửa thân rắn của cô? Tốt xấu gì thì lúc cô biến thân còn có một nửa là người có được hay không!
Chó cỏ yên lặng đẩy thân thể của cô gái nhỏ đang nằm dưới đất ra xa một chút, đủ chỗ cho mình nằm liền ngáp to một cái rồi miễn cưỡng gục xuống. Nó đường đường là một thần thú hộ pháp có phẩm vị cao quý, không cần để ý đến kẻ ngu ngốc này...
Nửa giờ sau, Dương Nghiên không chờ nổi bèn lấy một ly nước hắt vào mặt cô nàng cho tỉnh. Khi cô gái nhỏ Y Y yếu ớt tỉnh dậy, Phong Tiểu Tiểu đã biến trở về chân người, quần áo chỉnh tề lần nữa ngồi trở lại ghế sô pha, thừa dịp cô gái nhỏ còn chưa kịp phản ứng liền đi tới trước mặt tự giới thiệu: “Chị là Nữ Oa.”
“Ợ... Hả?”
“Chị là Nữ Oa, cho nên mang thân rắn, những gì lúc trước em thấy không phải ảo giác.” Phong Tiểu Tiểu gật gật đầu, vừa lòng nhìn cô gái nhỏ Y Y dần dần có vẻ mặt khiếp sợ, nhưng không thấy ngất xỉu nữa.
Yêu quái rắn và Nữ Oa vẫn có khác biệt rất lớn, người trước có tính nguy hiểm nhất định, người sau là thánh nhân được người đời truyền tụng. Đối với cô gái Y Y mà nói, hiển nhiên là thân phận Nữ Oa này làm cô nhóc cảm thấy an toàn hơn nhiều.
Hiểu rồi là tốt... Phong Tiểu Tiểu thở phào, chỉ tay vào người bên cạnh, giới thiệu: “Anh Dương đây là Nhị Lang Thần, con chó cỏ kia là Hao Thiên khuyển, chim ú là Phác Thiên Ưng... Cho nên bọn chị giống em, cũng không phải người bình thường... À, và thú bình thường! Em không cần sợ hãi như vậy.”
Cô gái nhỏ Y Y dành mấy phút đồng hồ để tiêu hóa hết những lời này, sau đó dần lộ ra vẻ giật mình, trong mắt còn có vẻ kích động và nhẹ nhõm.
Tinh quái Tinh Vệ truyền thừa từ lúc thức tỉnh tới nay, vốn dĩ đã khiến cuộc sống sinh hoạt của người bình thường thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đối với một cô gái nhỏ chưa trải qua đau khổ gì mà nói, chuyện này quả thật đã tra tấn cô quá lâu rồi.
“Chị Phong, em...” Vẻ mặt cô gái nhỏ Y Y kích động muốn nói gì đó, đã bị Dương Nghiên chặn họng, “Đừng vội cảm động, tôi hỏi một vấn đề đã, trong nhà cô có bao nhiêu trưởng bối bên nội?”
“Hả…” Y Y nghẹn một chút, cảm xúc xúc động bị đánh gãy, nghiêm túc cân nhắc trong chốc lát sau đó mới trả lời, “Lúc bé quê của cha em bị ngập lụt, chỉ còn lại một mình. Hơn nửa năm trước ba của em qua đời rồi, nên bây giờ không còn ai là trưởng bối bên nội nữa.”
“Đã qua đời?” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc. Dựa theo lý thuyết mà nói, Viêm Đế chuyển thế hẳn chính là cha của cô bé Y Y, nhưng là Thần Nông Viêm Đế làm sao lại out sớm như vậy, “Qua đời vì nguyên nhân gì?”
Cô bé Y Y cúi đầu nghịch ngón tay: “... Trúng độc cồn. Cha em rất thích uống rượu...”
Dương Nghiên: “…”
“…” Khóe miệng Phong Tiểu Tiểu co rút, quay đầu pha trò cùng Dương Nghiên: “Cái này... Rượu coi như là sản phẩm nông nghiệp nhỉ, hơn nữa dù sao cũng là Thần Nông, chết vì độc là chuyện sớm hay muộn thôi...”
Dương Nghiên lập tức không muốn nghe tiếp, mặt không đổi sắc tắt ti vi, trở về phòng.