Đại khái là đã hiểu được chuyện xảy đối với Ngao Tiềm, khi gọi điện thoại cho Lý Trường xin cố vấn, câu trả lời của đối phương có vẻ vô cùng đương nhiên: “Quỷ chính là kẻ trở về, sinh linh vạn vật sau khi chết đều phải trở về với trời đất, chỉ có một hơi thở còn sót lại mới là của bản thân, sau đó hơi thở đó trở thành vong linh, ngoại trừ điều đó ra thì những thứ khác đều không còn sót lại.”
“Pháp thân chư thần có mạnh có yếu, kẻ yếu sau khi chết đến hơi thở của bản thân cũng không tụ lại được, tự nhiên thứ chờ đợi hắn chỉ có thể là tiêu tán. Còn nếu là kẻ mạnh, sau khi thoát khỏi thế tục, pháp thân còn lại cũng mạnh mẽ thuần túy, trời đất hay âm ti không nơi nào dám nhận, thế nên chỉ có thể trả về dương thế…” Lý Trường nghĩ ngợi, sợ mọi người không hiểu được, thế là lại đổi một cách nói khác:
“Ừm, nói đơn giản hơn thì chính là, giả thiết giới âm phủ là một server không đủ linh khí chính là linh kiện sắp sửa báo hỏng, hiện giờ lại trong tình huống không có Game Master (GM) quản lý. Một khi gặp phải chương trình phức tạp một chút tương đường với tàn hồn pháp thân cao cấp, server này sẽ không vận hành được. Vì để server không bị lỗi, đành phải để mọi thứ trở về như cũ… Điều này cũng giống như tự ta sửa BUG.”
“… Quả nhiên miêu tả rất trừu tượng.” Ngao Tiềm khẽ cười nhận xét có chút cứng ngắc, sau đó ho vài tiếng rồi hỏi đầu bên kia điện thoại đang để trên ghế của Phong Tiểu Tiểu, “Xin hỏi anh là ai?!”
Lý Trường cảm khái: “Gặp được nhiều thần tiên như vậy, đây là lần đầu tiên gặp người lịch sự như thế. Long Vương quả nhiên không hổ từng là người lãnh đạo, khác hẳn với những kẻ bình dân kia… Ây da, điện thoại của tôi sắp hết pin rồi, có gì sau này chúng ta từ từ nói tiếp nhé, tôi cúp máy trước.”
Nói xong không đợi mấy người bên này phản ứng, điện thoại bíp một tiếng liền bị cắt đứt liên lạc.
Mọi người: “…”
Ba tên côn đồ nhiệt tình nịnh hót: “Anh Lý đúng là ngày càng cá tính phong độ, phóng khoáng vô cùng.”
“…” Phong Tiểu Tiểu không biết nói gì, giơ ngón tay cái: “Trình độ văn hóa của ba người càng ngày càng cao rồi.” Bây giờ đến nịnh hót cũng biết dùng biện pháp tu từ rồi.
Một lúc sau, con chó cỏ đã mở mắt khôi phục tỉnh táo, tinh thần phấn chấn trở lại dạo vài bước quanh căn phòng, giống như con chó trúng độc trước đó không phải nó vậy. Xét thấy trạng thái tinh thần của con chó này có vẻ rất tốt, con rắn nhỏ lúc trước đã sâu sắc nếm trải sức chiến đấu của đối phương cũng không dám bén mảng ra ngoài đi dạo, bò từ bắp chân Ngao Tiềm lên đến cánh tay, nằm im trong ống tay áo người ta giả chết, coi như bản thân không tồn tại.
Ngao Tiềm rất có đạo đức nghề nghiệp, tiến hành một loạt các kiểm tra đơn giản cho Hao Thiên Khuyển lần nữa, xác định đối phương đã không còn vấn đề gì, cuối cùng mới gật đầu thông báo con chó đã hoàn toàn bình phục.
Dương Nghiên vui mừng, chim sẻ béo càng vui mừng hơn, líu ríu sà xuống dính lấy con chó cỏ.
Ngao Tiềm nhìn con chim sẻ, hỏi: “Đây cũng là thú cưng của anh?”
“Hao Thiên Khuyển, Phác Thiên Ưng” Phong Tiểu Tiểu chỉ từng con và giới thiệu hai con vật này hoàn toàn không giống là thần thú hộ pháp uy mãnh thần dũng, sau đó lại chỉ vào Dương Nghiên, “Đây là chủ của bọn chúng, Nhị Lang Thần.”
Con chó cỏ còn miễn cưỡng tạm coi được, cái mã còn nhìn ra dáng chó. Còn von chim sẻ béo kia… Thực sự là cùng một giống với Phác Thiên Ưng?!
Phong Tiểu Tiểu cũng không để ý đến tâm tình của Ngao Tiềm, việc đã làm xong liền tính đứng dậy chuẩn bị rời đi: “Xong việc rồi, vậy chúng tôi xin phép về trước. Rảnh rỗi thì tới cửa hàng ghé thăm, mọi người giao lưu nhiều hơn… Đúng rồi, sau này anh vẫn làm bác sĩ thú y chứ?”
Ngao Tiềm gật đầu: “Lúc trước cơ thể không khỏe, đã thích nuôi những con vật nhỏ trong nhà, chuyên ngành tôi học chính là cái này, không làm thú y thì cũng không biết làm gì.” Thần tiên thì thần tiên, cho dù nói thế nào thì cơm vẫn phải ăn, cũng không thể để bản thân chết đói được đúng không?!
Mặc dù lần trước quả thực chưa chết, nhưng chuyện này ai có thể nói chắc chắn được. Chưa biết chừng ngày nào đó chết lần nữa thì thực sự hồn bay phách tán rồi, vẫn nên lo xa một chút thì tốt hơn.
“Đúng rồi, con… Phác Thiên Ưng đó, mọi người có cần kiểm tra cơ thể cho nó luôn không?” Nhìn thấy đám người sắp ra đến cửa nhà, Ngao Tiềm đột nhiên có chút chần chừ mở miệng.
“Tại sao?”
“… Tuy nói là thần thú, nhưng gần đây đang có dịch cúm gia cầm, ngộ nhỡ…”
“…”
***
Cuối cùng đám người Phong Tiểu Tiểu cũng trở lại địa bàn của mình, con rắn nhỏ và Ngao Tiềm đều ở lại nhà đối phương. Dù sao đã biết chỗ ở của Long Vương, mọi người có việc hay không có việc đều có thể thường xuyên lui tới thăm hỏi.
Cô nhóc Y Y vừa nghe lúc trước gặp phải trên đường là Đông Hải Long Vương, một lời cũng chẳng thèm nói thêm liền quay về mở cửa hàng, dù sao cô nàng này với Long Vương cũng không có tiếng nói chung. Lúc đám người Phong Tiểu Tiểu vừa vào cửa, đúng lúc đối phương vừa gọi đồ ăn ngoài mang tới, rửa tay là có thể ăn cơm.
“Thực ra tôi cảm thấy chúng ta có thể mở rộng phía sau cửa hàng ra một chút, về sau trực tiếp ở lại đây, nấu nướng cũng tiện, buổi sáng cũng không cần chạy tới chạy lui.” Phong Tiểu Tiểu cảm khái, cảm giác cuộc sống có người chăm sóc thật là tốt. Nếu không thì tại sao nhiều đàn ông rõ ràng không muốn từ bỏ cuộc sống độc thân tự do, nhưng cuối cùng lại vẫn lựa chọn kết hôn chứ.
“Tôi sao cũng được, chỗ này cũng đủ rộng, nhưng cô tới thì còn căn nhà kia tính sao?” Dương Nghiên tỏ ý thế nào cũng được rồi ngồi xuống, vứt cho con chó cỏ bên chân một khúc xương trước, sau đó xé cho con chim sẻ béo mấy sợi thịt.
Hai con thú cưng không nhiệt tình ăn cơm, rõ ràng là chướng mắt với cấp bậc của quán ăn ven đường, so ra thì bọn chúng càng thích đồ ăn dành cho thú cưng được đặc chế cao cấp của nhà họ Dương hơn.
“Cho thuê, tiền thuê phòng vừa hay có thể trả tiền lương cho Tiểu Tinh Vệ.” Phong Tiểu Tiểu cũng gắp một miếng thịt lên cắn.
Y Y có chút buồn bực: “Chị Phong, có phải em gây phiền phức cho chị không?!”
Cửa hàng này thoạt nhìn có vẻ cũng không đến mức quá thiếu người, lượng công việc của cô nhóc cũng không tính là nhiều. Hơn nữa cộng thêm sự việc xảy ra hôm nay, Y Y đột nhiên cảm thấy mình có vẻ dư thừa.
“Cũng không thể nói là phiền phức, kỳ thực em ở với bọn chị lâu sẽ phát hiện cuộc sống vốn dĩ có thể yên bình đã bị loạn cào cào cả lên.” Phong Tiểu Tiểu cắn hết miếng thịt, sau đó thở dài, “Sư phụ chị yêu cầu chị và Dương Nghiên ra ngoài tìm đồng nghiệp, sau này nghe chừng những việc như bắt yêu, bói toán, phong thủy gì đó đều có thể sẽ động tới, cũng không biết liệu sẽ còn có yêu ma quỷ quái nào tới nữa hay không.”
“Còn có sát thủ.” Dương Nghiên không chút chú ý nghịch điện thoại trên bàn, vừa ăn vừa bấm bàn phím, “Tôi không nói Xi Vưu, là nói người đến giết tôi kia… Lão Hồ và thằng em của tôi cuối cùng cũng lựa chọn xong sát thủ, có vẻ hôm qua đã giao tiền cọc rồi, đoán chừng muộn nhất là tuần sau sẽ tới thành phố chúng ta.”
“Tình huống quái quỷ gì vậy?!” Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc sáp lại gần, Dương Nghiên phối hợp đưa máy tính qua bên này, chỉ vào một trang mạng rồi giải thích, “Đây là trang web mấy hôm trước Xi Vưu cho tôi xem, nghe nói là địa bàn kiếm ăn của đám sát thủ tự do trên toàn thế giới … Vào trang này phải có một loại mật ngữ ám hiệu chuyên môn nhất định để trao đổi, sau khi cài một phần mềm đặc biệt trên máy tính mới có thể đăng nhập và dịch được nội dung. Cũng chẳng phải là chương trình bí mật gì, nhưng chính vì được công khai, cho nên mới càng dễ bị người bình thường tìm được.”
Phong Tiểu Tiểu nhìn qua, quả nhiên có một vụ ám sát thái tử gia nhà họ Dương, hơn nữa là trạng thái hiển thị là đã giao dịch, bên dưới còn lời nhắn sát thủ để lại đã bị Dương Nghiên giải mã: “Gần đây vừa đúng lúc tiện đường, đi qua mua chai xì dầu vậy.”