Nhật Ký Xuyên Nhanh Của Du Lam full

Chương 1: Con nuôi là hoàng đế (1)

/271
Trước Tiếp
“Phu nhân, thế... người đó quỳ ở ngoài kia đã một canh giờ rồi, phu nhân xem...” Triệu ma ma định gọi thế tử theo thói quen, nhưng đã kịp thời dừng lại. Có điều, bây giờ bà cũng không biết nên gọi thế nào cho thích hợp, cuối cùng đành phải gọi là “người đó”.

May là mặc dù bà không nói rõ ràng nhưng mọi người vẫn ngầm hiểu “người đó” là thế tử Trung Dũng hầu trước đây.

Sao lại gọi là thế tử trước đây? Bởi vì đó chỉ là một kẻ giả mạo. Bây giờ, thế tử thật đã trở lại, cho nên cậu không thể tiếp tục sắm vai thế tử giả được nữa.

Chỉ một câu nói đơn giản mà Triệu ma ma đắn đo hồi lâu mới dám nói ra. Bà thận trọng quan sát sắc mặt của Kiều Lam, hy vọng tìm được chút manh mối qua vẻ mặt.

Tiền thế tử Văn Ninh Tuyên vừa quỳ xuống, Triệu ma ma đã muốn lên tiếng nói đỡ. Bà không con không cái, nên vẫn luôn coi Kiều Lam như con gái của mình, vì vậy cũng yêu thương con của cô chẳng khác gì cháu ruột.

Mười năm trôi qua, tình cảm của bà dành cho Văn Ninh Tuyên còn sâu đậm hơn cả Kiều Lam.

Thằng bé quỳ ở bên ngoài một canh giờ, trong lòng bà cũng xót xa cả một canh giờ. Nhưng dù đau lòng đến đâu, bà cũng không phải là người quyết định. Chuyện này không đến lượt một người hầu như bà xen vào.

Huống hồ, bà thương Văn Ninh Tuyên, nhưng cũng thương cả Kiều Lam. Cả hai đều là những người quan trọng nhất đối với bà. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là máu thịt.

Muốn trách thì chỉ có thể trách tạo hóa khéo trêu ngươi.

Triệu ma ma không đếm nổi mình đã ngậm ngùi nuốt bao nhiêu tiếng thở dài vào lòng.

Rõ ràng phu nhân và thế tử đều là người tốt. Tại sao ông trời lại trêu đùa hai người họ như vậy?

Kiều Lam vẫn chưa nguôi cơn giận. Cô đi đi lại lại trong phòng, bực bội nhìn đồ đạc xung quanh, mấy lần muốn đập vỡ tan tành, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại.

“Các ngươi lui xuống trước đi, để ta bình tĩnh lại đã.” Kiều Lam cắn môi đến mức trắng bệch mới miễn cưỡng thốt ra một câu.

Tuy nhiên, cô lại không đả động gì đến việc phải xử lý Văn Ninh Tuyên đang quỳ ở ngoài kia như thế nào.

Triệu ma ma nhìn Kiều Lam đầy xót xa, tuy rằng lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là máu thịt, nhưng suy cho cùng thì thịt ở lòng bàn tay vẫn dày hơn.

Vì thế, bà không ép cô phải đối mặt, mà im lặng, nháy mắt ra hiệu cho các nha hoàn rồi lặng lẽ dẫn họ ra khỏi phòng. Trước khi rời đi, bà còn chu đáo đóng cửa lại, để Kiều Lam ngồi một mình trong phòng.

Có lẽ để cô trút ra cơn giận cũng tốt.

Về phần Văn Ninh Tuyên, Kiều Lam nuôi nấng cậu mười năm. Trong mười năm đó, người ta nuôi con chó còn có tình cảm, huống hồ là con người. Triệu ma ma nghĩ thầm, chắc hẳn phu nhân sẽ không làm gì cậu.

Thật ra, trong lòng bà vẫn còn bất an. Vẻ mặt giận dữ của Kiều Lam khiến bà sợ hãi, bởi vì bà chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy. Song, nghĩ đến mười năm qua cô yêu thương Văn Ninh Tuyên thế nào, bà lại cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Văn Ninh Tuyên hơi thất vọng khi nhìn thấy người bước ra là nhũ mẫu mà không phải Kiều Lam, nhưng lại nhanh chóng phấn chấn trở lại. Cậu biết chuyện này chắc chắn có ảnh hưởng rất lớn đến mẹ mình. Hiện giờ, mẹ của cậu nhất thời khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu. Vì thế, cậu sẵn sàng chờ đợi cho đến khi mẹ cậu chấp nhận cậu một lần nữa.

Gương mặt nhuốm vẻ mệt mỏi của Văn Ninh Tuyên lại rạng rỡ hẳn lên.

Cậu thiếu niên mười tuổi quỳ thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, khiến mọi người đều quý mến.

Khi Triệu ma ma đi ngang qua, bà không khỏi dừng bước chân, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Văn Ninh Tuyên biết bà khó xử, giọng nói đầy thông cảm: “Triệu ma ma không cần phải cầu xin mẫu thân giúp ta. Hiện giờ, mẫu thân ta chắc hẳn đang rất buồn bã, ta sẽ đợi cho đến khi mẫu thân cởi được nút thắt trong lòng.” Thiếu niên nhỏ bé, đôi mắt viết đầy quyết tâm.

Triệu ma ma cảm thấy tim mình thắt lại, thầm nghĩ cậu quả là một đứa trẻ hiểu chuyện.

“Con ngoan, con có tấm lòng hiếu thảo như vậy cũng không uổng công phu nhân đã nuôi dưỡng con.”

Văn Ninh Tuyên mím môi không nói gì.

Cậu hiểu ý còn chưa nói hết của Triệu ma ma.

Từ giờ trở đi cậu sẽ không còn mẹ nữa.

Vẻ mặt cậu hơi thẫn thờ, ngày hôm đó đã xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ cậu mới chỉ là một thiếu niên mười tuổi, tuy thông minh nhưng dù sao vẫn là một đứa trẻ, không thể ngay lập tức chập nhận được sự thật.

Triệu ma ma liên tục thở dài thườn thượt rồi rời đi, lại nghĩ bụng xem ra phu nhân thật sự không muốn nuôi đứa trẻ này nữa.

Cậu đã làm thế tử Trung Dũng hầu mười năm, giờ đây đột nhiên mất đi thân phận đó, không biết con đường phía trước sẽ khó khăn nhường nào.

Sau khi mọi người ra khỏi phòng, vẻ mặt tức giận của Kiều Lam dần dần dịu đi, cũng không điên cuồng muốn dùng hết sức đập phá đồ đạc nữa.

Cô tìm bừa một chiếc ghế và ngồi xuống, sau đó bắt đầu tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

Đúng như tên gọi Du Lam của mình, cô là một linh hồn cô đơn, phiêu đãng khắp nơi giống như làn khói.

Cô đã không còn nhớ gì về bản thân, tất cả ký ức đều liên quan đến nhiệm vụ.

Ngay cả cô cũng không biết từ khi nào mà mình đã bị ràng buộc với một hệ thống mang tên “Trái tim của người mẹ”, để giúp những người mẹ đã nhờ hệ thống hoàn thành tâm nguyện của mình.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng một số điểm nhất định, nếu không sẽ bị trừ ít nhất gấp đôi số điểm, một khi điểm số bị âm, cô sẽ bị xóa khỏi hệ thống.

Dù không còn ký ức trước đây nhưng Du Lam vẫn bị ám ảnh bởi việc hoàn thành nhiệm vụ và tích lũy đủ điểm.

Tuy nhiên, bản thân cô cũng không biết sẽ làm gì sau khi tích đủ điểm. Có lẽ, đến lúc đó thì cô sẽ biết. Cô có một cảm giác đến từ nơi sâu thẳm, rằng chỉ cần điểm tích lũy đạt đến mức độ nào đó thì mình sẽ hiểu rõ.

Mặc dù không nhớ những gì trước khi trở thành người làm nhiệm vụ, nhưng Du Lam lại biết rất rõ về những ký ức trước khi làm nhiệm vụ.

Cô bị ràng buộc với hệ thống “Trái tim của người mẹ”, song tất cả nhiệm vụ của cô là giúp đỡ những người nhờ vả chăm sóc con cái của họ. Về phần cha của đứa trẻ hay những người đàn ông khác có vướng mắc tình cảm với người yêu cầu, cô đều không quan tâm.

Vì lý do này mà hệ thống đã vô số lần phê bình cô, cô đã bỏ lỡ rất nhiều điểm một cách vô ích. Có điều, Du Lam không hề hối hận. Cô không muốn yêu đương với bất kỳ người đàn ông nào trong thế giới nhiệm vụ, chỉ muốn lặng lẽ hoàn thành nhiệm vụ của mình, tình yêu đối với cô là một gánh nặng.

Bởi vậy, mặc dù hệ thống giao cho cô nhiệm vụ mà nguyên chủ là người mẹ, nhưng phần lớn họ đều không có bạn đời, cho dù có cũng có thể giải quyết được.

Chẳng hạn trong nhiệm vụ lần này, nguyên chủ không chỉ là thê tử của Trung Dũng hầu mà còn là một góa phụ, một mình chèo chống phủ Trung Dũng hầu to lớn.

Nguyên chủ tên là Kiều Lam, cùng tên nhưng khác họ với Du Lam.

Chỉ trong thời gian uống một tách trà, cô đã tiếp thu toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Trong cuộc đại loạn mười năm trước, bốn vị hoàng tử trẻ tuổi sung sức đã chiến đấu một mất một còn để tranh giành ngai vàng.

Hoàng đế Cảnh Huệ vốn dĩ đã không khỏe mạnh, đến khi tuổi già lại càng bệnh tật triền miên, không thể kiểm soát được tình hình, càng không thể quyết định được người kế vị tiếp theo.

Nếu không phải việc con cái giết cha sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, còn trở thành cái cớ bị các hoàng tử khác chỉ trích, thì đã có hoàng tử giết hoàng đế Cảnh Huệ để cướp ngôi từ lâu.

Bốn vị hoàng tử có thế lực ngang nhau, không ai chịu làm kẻ dưới nên muốn tranh giành vị trí cao nhất.

Từ đấu văn đến đấu võ, chẳng mấy chốc đã phát triển đến mức mỗi người đều có quân đội riêng.

Hôm nay ngươi tấn công ta, ngày mai ta sẽ thảo phạt ngươi.

Cả nước Đại Khánh chìm trong cảnh trăm họ lầm than, cuộc sống của người dân rơi vào nước sôi lửa bỏng.

Cuộc chiến loạn kéo dài ba năm, mãi cho đến mười năm trước, Tam hoàng tử vốn dĩ không được chú ý mới đột nhiên vùng dậy, trở thành người chiến thắng cuối cùng bước lên ngai vàng, cuộc chiến mới kết thúc. Đây được gọi là “loạn tứ vương” trong lịch sử, đã lan rộng đến mọi ngóc ngách của đất nước và hầu như không có con dân Đại Khánh nào không bị ảnh hưởng.

Phủ Trung Dũng hầu là gia tộc bị ảnh hưởng một cách bình thường và không bình thường nhất bởi cuộc chiến này.

Bình thường là vì năm đó có rất nhiều gia tộc quyền quý bị ảnh hưởng, còn không bình thường là vì chuyện xảy ra ở hầu phủ.

Một sự nhầm lẫn huyết thống kỳ lạ đã xảy ra trong phủ Trung Dũng hầu.

Hóa ra, vị thế tử được nuôi dưỡng suốt mười năm không phải con trai ruột của phu nhân Trung Dũng hầu mà là con của một phụ nữ quê mùa.

Vào giai đoạn cuối của loạn tứ vương, tình hình ở kinh thành biến đổi khôn lường, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra vào thời khắc tiếp theo.

Để bảo vệ vợ con, Trung Dũng hầu đã phải tiễn thê tử Kiều Lam đang bụng mang dạ chửa rời khỏi kinh thành.

Mặc dù hắn đã thu xếp ổn thỏa nhất cho vợ con của mình, nhưng người tính không bằng trời tính, những thuộc hạ mà hắn sắp xếp không đủ để bảo vệ Kiều Lam trong thời buổi loạn lạc.

Một đám sơn tặc hùng hổ dễ dàng phân tán những người chịu trách nhiệm bảo vệ nàng, thậm chí giết chết nhiều người hầu và cướp đi phần lớn tài sản.

Kiều Lam và Triệu ma ma đã nhân cơ hội bỏ trốn.

Bọn cướp cũng không thèm làm khó dễ một phụ nữ mang thai và một bà già, một phần là vì đang mải chia nhau của cải, một phần là do sự khôn ngoan của phường kẻ cướp.

Trong thời buổi nhiễu nhương, không biết khi nào mới bình yên trở lại, nhóm người Kiều Lam thoạt nhìn không phải người tầm thường, nếu bọn chúng giết chết họ, e rằng sau này sẽ gặp rắc rối, thà rằng chừa cho nàng và ma ma theo hầu một con đường sống còn hơn.

Mục đích quan trọng nhất của đám sơn tặc là cướp của, nếu không phải thời thế quá hỗn loạn, thật sự không thể sống nổi thì bọn họ cũng chưa chắc đã trở thành kẻ cướp.

Vì thế, tốt hơn hết là đừng lấy đi tính mạng của người khác, nhất là một người có địa vị như Kiều Lam.

Bằng cách này, nàng và Triệu ma ma đã may mắn sống sót.

Sau khi trốn thoát, cả hai cải trang, đi đến một ngôi làng nhỏ.

Do bị động thai nên nàng có dấu hiệu sinh sớm.

Theo quan niệm dân gian, phụ nữ mang thai sinh con ở nhà người khác là điều không may mắn, sẽ mang lại xui xẻo cho gia đình đó, đặc biệt là hai người không dám tiết lộ danh tính nên không ai muốn cho họ vào nhà.

Hai người lại không dám cho quá nhiều tiền, sợ rằng tiền bạc sẽ khiến người khác nảy lòng tham, có ý đồ xấu, ra tay với chủ tớ bọn họ.

Đúng lúc cả hai đang gặp khó khăn, một người phụ nữ hiền lành là Tống thị đã xuất hiện và chủ động mời họ về nhà mình để sinh con, nhưng cũng đưa ra một điều kiện, đó là họ phải trả cho nàng ta mười lượng bạc và chăm sóc nàng ta khi sinh nở. Bởi vì nàng ta cũng sắp trở dạ giống như Kiều Lam.

Hai chủ tớ nàng vui mừng khôn xiết, đây đâu phải là điều kiện.

Triệu ma ma nhanh chóng thu xếp cho Kiều Lam rồi đi mời bà đỡ.

Có điều, nàng không thể chờ đợi thêm được nữa. Tống thị cũng vậy. Hai người đều sắp trở dạ đến nơi.

Sau đó, một sai lầm ngoài ý muốn đã xảy ra, do hai đứa trẻ vội vàng chào đời nên đã bị bế nhầm.

Sai lầm này kéo dài mười năm, không chỉ ảnh hưởng đến số phận của hai đứa trẻ trong mười năm mà còn ảnh hưởng đến cả cuộc đời chúng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Thanh Van Hongtui chưa đọc truyện nào mà dài dòng. nói đi nói lại như chuyện này hết. - sent 2023-12-21 11:05:53
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương