Nàng hắt cả chậu cả nước về phía hắn, nhưng khi chậu nước kia đi tới không trung, hắn bỗng đưa tay ra! Vô số những hạt nước ngưng tụ lại giữa trời, giống như những chiếc lá rụng bị dừng hình trên không trung, khiến người ta tưởng nhầm rằng thời gian bị ngừng lại!
Sau đó, tay áo rộng của hắn vút qua, những giọt nước đó đột ngột đổi hướng bắn thẳng về phía trước mặt Lạc Tử Dạ giống như một cơn mưa rào ập xuống. Lạc Tử Dạ muốn cử động nhưng vô hình trung lại như bị thứ gì đó khống chế cơ thể, không thể nào cử động được! Nàng dùng hết sức bình sinh để bứt ra, gần như có thể nghe thấy tiếng da thịt của mình va chạm mạnh vào nội lực của hắn!
Nàng cắn chặt răng, cố di chuyển cái chân nặng ngàn cân của mình, lùi về sau một bước! Chỉ vỏn vẹn có một bước đó thôi đã khiến cho gân xanh trên trán nàng như bùng nổ lên vậy! Từng sợi mạch
máu trong chân cũng kích đến tận tim, đau đớn không chịu nổi. Mà cái chân hôm nay vốn đã bị hắn đánh bị thương đến xương cốt đó, lại có thể khiến nàng nghe thấy tiếng các múi cơ bị kéo rách ra! Dưới nội lực của hắn, lùi một bước khó khăn là thế, phải trả cái giá đắt là thế, nhưng nàng vẫn kiên quyết lùi lại một bước!
Dù cho lúc này người nàng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh vì đau đớn!
Sau khi nàng lùi một bước, chỗ nước kia hắt xuống ngay phía trước nàng, chỉ có một vài giọt nước nhỏ hắt qua trước mũi nàng nhưng không chạm vào nàng. Lạc Tử Dạ tránh thoát được lần tấn công này!
Phượng Vô Trù nhíu mày, biết Lạc Tử Dạ quật cường, nhưng lại không hề ngờ được rằng chỉ vì tránh né một chậu nước thôi mà nàng lại trả giá đắt như thế này! Đôi mày rậm nhướng lên, đôi mắt mê muội nhìn về phía nàng: “Trong sinh mệnh của ngươi, chỉ có phản kháng, không có cân nhắc tính toán sao?”
Hắn vừa dứt lời, nàng lập tức cảm thấy bầu không khí quanh người buông lỏng đi, áp khí dần tan bớt. Nàng loạng choạng khom người, khó khăn lắm mới đứng vững được, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn dung nhan mất hồn của hắn. Nàng cũng nheo mắt lại, trong đôi mắt hoa đào chứa cả vẻ khiêu khích và cao ngạo, khuôn mặt lại hàm chứa nụ cười không đứng đắn: “Cân nhắc thì tất nhiên là có chứ, trước giờ ta vốn là một người có thể tấn công cũng có thể phòng thủ, có thể công cũng có thể thụ! Thế nhưng nếu cứ luôn luôn không phản kháng gì, thuận theo ý người khác, thì chẳng phải sẽ khiến người khác tưởng ta là quả hồng mềm, tùy ý bóp nặn hay sao?” Thế nên lúc có thể phản kháng, thì dùng toàn lực cũng phải khản kháng! Lúc không thể phản kháng, thì mới cân nhắc tính toán.
Vẻ cao ngạo trong đáy mắt nàng, dù không có gì trong tay cũng kiên trì với sự quật cường và không chịu khuất phục, khiến hắn chợt thất thần! Hắn bước lên trước, gần như vô thức đưa tay ra, định lướt nhẹ qua mắt nàng. Nhìn hành động này của hắn, Lạc Tử Dạ khẽ giật run khóe môi, lẽ nào hắn định móc mắt nàng ra sao?!
Nàng với nghiêng đầu tránh tay hắn, cười ngượng nói: “Gì thế gì thế, vừa rồi ta chỉ thuận miệng nói vài câu thôi mà! Tuy rằng con người của ta có thể công cũng có thể thụ, nhưng lúc làm thụ cũng khá nhiều. Nếu ngươi tức giận, có thể đánh vào trán ta cũng được, tuyệt đối đừng móc mắt ta! Ta vẫn còn muốn giữ đôi mắt này lại để tiếp tục ngắm trai đẹp mà!”
Động tác của hắn ngừng lại, bàn tay dừng giữa không trung. Nhìn thấy mặt nàng đầy vẻ nghiêm túc nói câu này, còn đưa trán của mình đến trước bàn tay hắn, dáng vẻ như thể “Ngươi đập chết ta cũng được, nhưng người đừng có biến ta thành một kẻ mất đi ánh sáng không thể ngắm mỹ nam”! Đôi mắt dài của hắn khẽ nheo lại, trên mi tâm vô duyên vô cớ bỗng sinh ra chút vẻ tàn bạo!
Bàn tay nắm cây sáo ngọc đen đưa ra, túm lấy vai nàng, một tay khác lướt nhẹ qua đôi mắt đã cướp lấy tâm hồn hắn. Đôi mắt ma mị cũng khóa chặt lấy nàng, giọng nói trầm thấp như ma chú vang lên bên tai nàng: “Kể từ hôm nay trở đi, đôi mắt này chỉ có thể sinh ra vì Cô! Nếu không, Cô sẽ móc nó ra. Thân là sủng vật của Cô, đây là giác ngộ mà người bắt buộc phải có, hiểu chưa?”
Khi thể của hắn rất mạnh mẽ, khiến Lạc Tử Dạ cảm nhận một cách sâu sắc rằng, nếu như gan mình mà bé một chút thôi, thì có lẽ sẽ bị khí thế của hắn chèn ép cho sợ tè ra quần mất!
Diêm Liệt đứng một bên thấy tình cảnh này cũng thoáng sững sờ, sau đó dần dần bình tĩnh lại. Đây chính là tính cách của Vương, vừa ý cái gì thì tuyệt đối không chấp nhận cho kẻ khác nhiễm bẩn! Dù rằng chỉ là đồ chơi, cũng không cho người bên cạnh chiếm đoạt, càng không cho thứ đồ chơi đó nhảy ra khỏi lòng bàn tay của mình. Có điều, việc mà hắn khá tò mò đó là, rốt cuộc đối với Thái tử, thì thái độ của Vương là gì, nhưng tuyệt đối đừng là dạng mà hắn căn bản còn không dám nghĩ đến đó nhé... về chuyện đàn ông với đàn ông ấy... Nàng còn chưa kịp nói gì, thì “rầm” một tiếng, một vật thể không rõ lai lịch với một bên cánh quấn băng đã ngã rầm xuống trước cửa!
Lạc Tử Dạ đưa mắt nhìn sang, thứ kia có hình dạng như một con khủng long bạo chúa, cánh của nó là cánh của khủng long bay, đôi mắt xanh lam kia thì lại rất giống đôi mắt của con chim sáo tên “Quả gia” mà ngày đó từng bị nàng hạ lệnh đem nướng kia! Chính xác, đó chính là Quả Quả, hiển nhiên là vì nghe thấy câu nói kia nên nó mới ngã xuống trước cửa, sau khi ngã xuống, nó ngước mắt nhìn, rồi nhanh chóng đứng dậy!
Khóe mắt rơm rớm lệ, vô cùng kích động chìa cánh ra như muốn khai cung với hai bên mặt của Phượng Vô Trù, giọng nói the thé cũng vang lên theo, câu nó nói thì loạn tung hết cả, hoàn toàn sai hết ngữ pháp: “Nuôi sủng vật mới ngươi dám, còn chưa chết Quả gia đâu! Chưa chết! Ngươi dám nuôi...” Đương nhiên cánh của nó hoàn toàn không thể nào vung đến mặt hắn được! Hắn nhấc tay, buông Lạc Tử Dạ ra, chiếc sáo ngọc đen trong tay khẽ gõ một cái, đập trúng vào đầu Quả Quả. Quả Quả lại một lần nữa ngã xuống đất. Hắn cụp mắt xuống nhìn nó, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, trầm giọng mắng: “Thứ vô dụng!” Khóe môi Lạc Tử Dạ run lên, khóe mỏ Quả Quả cũng run lên. Cả hai đều hiểu rõ cái “vô dụng” mà hắn nói đó, là chỉ việc Quả Quả chìa cánh ra đập cả nửa ngày cũng không đập được trúng mặt hắn, nên mới là đồ vô dụng!
Quả Quả bị đập rơi xuống đất, nước mắt giàn giụa trên mặt, đau lòng nói: “Quả gia khóc ngất trong nhà vệ sinh... Quả gia trong nhà vệ sinh khóc ngất...”
Lạc Tử Dạ nhìn về phía Quả Quả được Phượng Vô Trù định vị là sủng vật kia, sau đó lại nghĩ đến mình, toàn thân bỗng cảm thấy không ổn chút nào. Người này đối xử với sủng vật như thế đấy à?! Trong lúc nàng đang hoảng hốt, giọng nói lạnh lùng từ tính lại đầy áp lực của hắn chợt vang lên: “Lời Cô vừa nói, ngươi đã nghe rõ chưa?”
Lạc Tử Dạ gật đầu: “Nghe rõ rồi!” Mắt chỉ có thể tồn tại để nhìn hắn ư? Hắn nghĩ hắn là ai chứ? Nghe rõ thì rõ rồi đó, nhưng có làm theo hay không chẳng phải là chuyện của nàng sao?
Đối với hành vi “nghe lời” hiếm có của nàng, Nhiếp chính vương điện hạ tỏ vẻ vô cùng hài lòng! Hắn chợt đưa tay ra, túm chặt cổ tay của nàng. Đột nhiên có một luồng nội lực chảy vào như thể dời non lấp biển, đả thông kinh mạch của nàng. Nguồn lực đó mạnh mẽ khiếp người, khiến nàng gần như không nhận nối, nhưng lại có thể cảm nhận được bắp thịt nãy giờ vẫn đau đớn không ngừng do vừa rồi cố gắng né tránh chậu nước kia, cũng dần dần thoải mái hơn rất nhiều, thậm chí còn có một nguồn nội lực vô cùng thuần khiết đang chảy xuống đan điền của nàng nữa!
Dù rằng nàng không hiểu biết gì về võ công cổ đại, thì cũng biết đây là nền móng của nội công! Nàng ngước mắt lên, lạnh lùng nói: “Ta đâu có cần ngươi tặng quà chứ!” Nàng hoàn toàn không thích vô duyên vô cớ lại thiếu nợ người khác!
Hắn buông tay ra, nhưng nội công đã chảy vào đan điền của nàng thì không thể thoát ra được nữa! Nhiếp chính vương điện hạ khẽ nheo đôi mắt ma mị, dường như có vẻ cực kỳ không vui vì sự không biết điều của nàng, vừa khinh bỉ vừa mất kiên nhẫn nói: “Thứ Cô đã muốn cho đi, làm gì đến lượt người muốn hay không? Nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự người trả lại cho Cô đi!”
Khóe môi Lạc Tử Dạ giật run lên! Nàng đâu có hiểu gì về nội lực, trước khi luyện thành cao thủ võ lâm, thì cũng sẽ không học được cách vận dụng, làm sao mà trả cho hắn được? Nhưng đang yên đang lành, hắn truyền nội lực cho nàng làm cái gì? Lẽ nào hắn quyết định làm bạn với nàng sao? Không, hắn là quyết định làm một “người chủ tốt” của con “sủng vật” là nàng đây thôi! Nàng trầm mặc một lúc, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, sau khi nuốt nước miếng vài lần, mới quay đầu đi không dám nhìn tiếp nữa, chỉ sợ mình nhìn nhiều thêm chút nữa là lại chảy máu mũi: “Ừm... Ngươi nói ta là sủng vật của người phải không! Dù ngươi có không cho sủng vật của ngươi ăn, thì chí ít cũng đừng bắt sủng vật của người đi làm khổ sai chứ đúng không? Thế nên, ngươi sai người khác đi tu sửa Vương phủ đi, ta về phủ Thái tử ngủ một giấc đã!”
Nàng vừa dứt lời, Quả gia đang nằm bẹp trên đất bỗng đập cánh phành phạch, nước mắt vòng quanh ngẩng đầu lên, dùng thử ngữ pháp hỗn loạn mà gào khóc: “Hắn trước giờ không sủng vật cho ăn, không cho ăn! Người đi đi về nhà, đừng với Quả gia tranh... Quả gia trong nhà vệ sinh khóc mù...”
Phượng Vô Trù cúi đầu nhìn nó một cái không nói gì, lại có một luồng khí áp cực kỳ hùng mạnh ập tới, Quả Quả co giật mấy cái, sợ tới mức không dám khóc nữa, cũng không động đậy nữa!
Thế nên, Lạc Tử Dạ cũng biết được rằng, với thân phận sủng vật cũng rất khó mà giành được đặc quyền gì! Trong lúc đang suy tư tìm tòi kế sách mới, hắn lại chắp tay sau lưng, ghé sát vào gần nàng, dung nhan tuyệt mỹ của hắn sán lại gần, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở! Giọng nói lạnh lùng ngạo mạn vang lên: “Đêm nay tổng cộng có bảy toán người định cướp lấy Thiên Tử Lệnh trong tay người, chỉ cần ngươi rời khỏi phủ Nhiếp chính vương, thì điều ngươi sẽ phải đối diện chính là sự ám sát từ hơn một trăm cao thủ võ lâm! Ngươi kiên quyết về phủ Thái tử “ngủ” hay là ở lại đây sửa tường? Tự người quyết định đi!”