Quả Quả rít giọng nói, nhảy qua nhảy lại thể hiện.
Người đàn ông ngồi trên vương tọa chậm rãi mở mắt ra. Một tay chống lên trán, đôi mắt đen láy phiếm những vấn vàng mê hoặc lòng người đó thoáng trầm xuống nhìn về phía nó, đôi môi mỏng nhếch lên
một độ cong kỳ quái, nhìn Quả Quả từ trên xuống dưới. Vừa nhìn dáng vẻ này của hắn, mỏ chim của Quả Quả co giật, toàn thân khẽ rùng mình một cái, hơi tức giận nói: “Chẳng qua tại Quả gia không chú ý, nên mới bị hãm hại thôi!” Vẻ mặt của chủ nhân thế kia là sao? Coi thường Quả gia à? Nói xong, thấy hắn vẫn không nói gì, nó lại chớp chớp đôi mắt chim màu xanh da trời lén lút nhìn hắn, sau đó nhấn mạnh: “Quả gia chỉ bị nướng cái áo khoác thôi, áo khoác, chỉ là một cái áo khoác mà thôi!”
Lần này nói xong, nó dùng mỏ chim nhọn hoắt kia kéo một cái trên người mình, rồi lại nhảy nhót mấy cái. Bộ đồ hóa trang chim sáo kia cứ thể tuột xuống, lộ ra đôi cánh như cánh rồng, khuôn mặt của chim cũng tuột ra, dung mạo của nó uy nghiêm lẫm liệt như con rồng bá vương, nhưng đôi mắt tròn to màu xanh da trời kia lại lộ ra vẻ ngây thơ.
Cởi hết đồ hóa trang xong, người ngồi bên trên cũng vẫn không nói gì. Quả Quả không nhịn được, đột nhiên bắt đầu kích động, đưa một bên cánh ra vỗ bồm bộp vào ngực mình: “Quả gia là hậu duệ của Phượng Hoàng, Quả gia là thần thú! Tên tiểu nhân Thái tử đó, đánh lén, đánh lén Quả gia...” Nó dốc toàn lực để chứng minh với chủ nhân, rằng lần này nó bị người ta nướng hoàn toàn chỉ là ngoài ý muốn, tuyệt đối không phải là vì nó vô dụng!
Nhưng nói mãi nói mãi mà người trên vương tọa kia lại vẫn chẳng nói chẳng rằng. Quả Quả kích động vỗ ngực cả nửa ngày, giờ chỉ muốn trào nước mắt, tiếp tục biện hộ một cách vô cùng thảm thương: “Quả gia kích động, nhất thời kích động nên bị đánh lén! Chỉ bị đánh lén thôi... Quả gia uy vũ thế này, Quả gia là thần thú, kẻ làm Quả gia bị thương...”
Cuối cùng, Phượng Vô Trù cũng lên tiếng. Giọng điệu hắn đầy vẻ khinh bỉ, chỉ nói ra ba chữ ngắn gọn: “Thứ vô dụng!” Giọng hắn rất trầm, giống như âm thanh ma quỷ thời viễn cổ vang vọng, mang theo hơi thở của sự chết chóc, cũng khiến cho Quả Quả chịu sự đả kích mang tính hủy diệt.
“Cộp!” Quả gia ra sức phản biện cho mình cả nửa ngày trời ngã nhào xuống! Hai dòng nước mắt lăn dài, nằm sõng soài giữa đại điện, vừa khóc vừa run rẩy... Diêm Liệt ngó đầu nhìn vào trong, thở dài thương cảm, Vương cũng tàn nhẫn thật, biết rõ nói câu gì sẽ có thể đả kích được quả gia! Quả gia là tên sĩ diện hão nổi tiếng trong cả mười dặm Bát hoang, hôm nay bị Vương đã kích không chút nể nang thế này, có khi còn muốn chết luôn cho xong ấy chứ!
Thấy Thái tử đã tự sát đến mức này rồi, hắn ta bèn sải bước vào trong đại điện. Hạ nhân bên cạnh thấy hắn ta bước vào đều hơi cúi đầu, tỏ vẻ tôn kính. Sau khi vào đại điện, hắn ta quỳ một gối xuống, nói: “Vương! Hôm nay Long Ngạo Địch ra quân lệnh, phái năm nghìn quân tinh nhuệ đến bảo vệ phủ Thái tử. Mà hôm nay, Thái tử cũng hạ lệnh đào mương rạch, dẫn toàn bộ chất thải và nước thải ra, địa điểm y chọn lại ở ngay cạnh phủ Nhiếp chính vương, xem ra cố ý đối đầu với ngài!” “Ồ?” Người ngồi trên vương tọa nghe vậy liền hơi nhỏm người dậy. Hắn cười lạnh, khẽ phẩy tay, bầu rượu ở phía xa liền bay vào trong tay hắn. Khóe môi vẫn cười khinh miệt như cũ, phóng khoáng rót rượu ra. Giọng nói lạnh lùng đầy quyến rũ chậm rãi vang lên mang theo vẻ ngang ngược và tàn độc, “Vậy thì hôm nay, đích thân người dẫn người qua san bằng phủ Thái tử đi!” Diêm Liệt thoáng sững người, ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy năm nghìn quân tinh nhuệ kia...” “Giết!” Cạch một tiếng, vò rượu trong tay hắn đập mạnh lên mặt bàn khắc hoa văn hình rồng! Khí thể sát phạt giống như sóng biến, phút chốc thoáng trào dâng khiến người ta không khỏi lùi lại quỳ dưới chân hắn! Diêm Liệt cúi thấp đầu, cao giọng đáp: “Vâng!”
“Năm nghìn quân tinh nhuệ, không giữ lại mạng của bất kỳ kẻ nào! Nếu Long Ngạo Địch đã muốn đổi đầu với Cô, thì sao cô có thể để hắn ta thất vọng được?” Phượng Vô Trù nhếch môi cười lạnh, trong nụ cười đó vừa có vẻ ngạo mạn lại vừa có vẻ kiềm chế.
Diêm Liệt hiểu rõ, sự kiềm chế trong nụ cười đó, chính là Vương đang kiềm chế ngọn lửa giận và thực lực của chính mình.
Rót rượu xong, hắn chậm rãi nhấc ly rượu lên, uống một ngụm hết sạch, trầm giọng nói: “Cô cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc thực lực của Long Ngạo Địch lớn đến mức nào! Thế gian này có vô vàn những kẻ lắm mồm, tự cao tự đại, nhưng từ xưa tới nay chỉ có thực lực mới là nguyên tắc để giữ sự độc tài chuyển quyền bất biến! Nếu Long Ngạo Địch đã dám nhúng tay vào, thì đừng nên để Cô thất vọng. Còn về tên Lạc Tử Dạ kia, năm lần bảy lượt khiêu khích Cô, Cô cũng rất muốn... nướng y!” Diêm Liệt cúi đầu nói: “Đêm nay thuộc hạ nhất định sẽ xử lý thỏa đáng chuyện này, lôi Thái Tử điện hạ đã nướng chín đến trước mặt ngài! Cũng sẽ cho Long tướng quân một lời cảnh cáo!
Lúc này, Quả gia nằm bẹp dưới sàn nhà cuối cùng cũng như tìm được một tia hy vọng sống sót! Nó chậm rãi bò từ dưới đất lên, mở to đôi mắt tròn nhìn Phượng Vô Trù, đưa cánh lên lau nước mắt: “Nướng y đi, nướng y đi! Quả gia cũng sẽ giúp nướng...”
Phượng Vô Trù liếc nó một cái rồi hừ lạnh, tiếp tục đả kích không chút nương tay: “Thứ vô dụng!” Quả gia lại bị hạ gục một lần nữa, khóc lóc: “Quả gia rất có ích, Quả gia biết ăn biết uống biết tự mình đưa mình đi dạo hóng gió...”
*****
Lúc này không hiểu sao Lạc Tử Dạ bỗng rùng mình một cái như gió lạnh thổi qua. Nàng nhìn lên bầu trời, vẫn là ánh mặt trời chói chang kia, vì sao trong lòng đột nhiên thấy rờn rợn nhỉ? Nàng hắng giọng một tiếng, cố gắng đè dự cảm khó hiệu trong lòng xuống, hỏi: “Hoàng triều Thiên Dực có bao nhiêu đại quân? Binh quyền đều ở trong tay ai?!”
Tiểu thái giám bên cạnh hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm thắc mắc không hiểu sao tự dưng Thái tử điện hạ lại quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn nói: “Hoàng triều Thiên Diệu có sau mươi vạn đại quân, phân tán trong tay Hoàng thượng, Nhiếp chính vương và Long tướng quân mỗi người giữ hai mươi vạn!”
Nghe vậy, Lạc Tử Dạ lập tức nhướng mày: “Phượng Vô Trù chỉ có hai mươi vạn đại quân, thể thì hắn vênh cái qué gì?” Nàng chợt cảm thấy như thể có chỗ dựa vững chãi sau lưng vậy!
Tiểu thái giám khóc mù mắt: “Trọng điểm không phải ở hai mươi vạn đại quân đó, mà là trong tay Nhiếp chính vương điện hạ còn có đội hộ vệ Vương Kỵ nữa! Đội quân đó tổng cộng hơn hai vạn người, ai ai cũng là cao thủ có thể lấy một địch trăm, không hề khoa trương chút nào! Nhiếp chính vương điện hạ từng phái hơn tám nghìn thị vệ Vương Kỳ đi đại chiến với sáu mươi vạn quân liên minh của hai nước Khuyến Nhung, cuối cùng đại thắng trở về, mà đội thị vệ Vương Kỵ chỉ thương vong mất hơn bốn trăm người!”
Mông Lạc Tử Dạ trượt xuống: “Lấy một địch trăm ư? Như vậy thì khác nào trong tay hắn nắm giữ cả trăm vạn binh lính hùng mạnh?”
Tiểu thái giám sửa lại: “Là hai trăm vạn ạ!” Nếu không thì sao các nước xung quanh lại chịu thần phục Nhiếp chính vương được chứ? Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng một cái, rồi lại nhìn cảnh tượng trước mắt, cuối cùng cũng nhận ra rằng hình như mình hơi liều lĩnh quá rồi. Chi bằng... đêm nay nàng thu dọn hành trang, rồi chạy trốn đi nhỉ? Hóa trang thành một tên ăn mày thanh lịch và kín đáo chẳng hạn...
Cũng đúng lúc này, thị vệ phủ Thái tử lao ầm ầm tới, nói to: “Thái tử điện hạ, Long tướng quân phái người tới truyền lời, nói là đêm nay sẽ phái năm nghìn người tới bảo vệ cho sự an toàn của ngài!”
“Cái gì?” Nàng sững sờ, anh đẹp trai kia muốn bày tỏ thiện chí với mình sao? Đương nhiên nàng cũng không phải kẻ ngu đần, trưa nay Long Ngạo Địch vẫn còn khinh bỉ nàng như vậy, chiều đã muốn phái người đến bảo vệ mình... Chuyện này chắc chắn là do mình đối đầu với Phượng Vô Trù, cũng coi như chạm vào cái gai trong lòng hắn ta mà thôi!
Thị vệ lại lặp lại câu nói kia lần nữa, Lạc Tử Dạ chỉ ung dung phe phẩy quạt, cười toe toét nói: “Đắc tội tên khốn kiếp Phượng Vô Trù lại lấy lòng được Long Ngạo Địch, vụ làm ăn này cũng coi như có lãi!”
Tiểu thái giám méo mặt méo mày nhìn nàng: “Gia ơi, đắc tội Nhiếp chính vương là mất mạng đấy! Lấy lòng được Long tướng quân thì có ích gì đâu?” Rốt cuộc là lãi lời ở chỗ nào?! “Vậy thì ngươi không hiểu rồi! Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Long tướng quân là mỹ nam, chủ nhân của ngươi là ta đây, lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cả tính mạng vì mỹ nam ấy chứ!” Lạc Tử Dạ lắc đầu, vui vẻ phát biểu.
Khóe môi tiểu thái giám co quắp, bắt đầu nhìn nàng với vẻ không thể tin nổi: “Nhưng gia à, sự tuấn tú đẹp trai của Nhiếp chính vương điện hạ, là vẻ đẹp trai mà cả thiên hạ công nhận rằng không ai có thể sánh bằng! Ngài lấy lòng một mỹ nam, lại đi đắc tội một mỹ nam khác còn đẹp hơn, thì lời lãi gì...” Mặt Lạc Tử Dạ cứng lại! “Cạch” một tiếng, cây quạt trên tay rơi xuống đất, quay đầu nhìn gã hỏi: “Ngươi nói cái gì? Phượng Vô Trù còn đẹp hơn á?”
Tiểu thái giám trợn trừng mắt nhìn nàng: “Lẽ nào ngài không biết sao?” Đây không phải là sự thật mà cả bốn nước xung quanh đều công nhận sao?
“Hắn đẹp trai như vậy mà sao ngươi không nói sớm chứ?” Rầm một tiếng, ghế dưới mông đổ xuống! Nàng nằm bò ra trên mặt đất, nước mắt bắt đầu trào ra, ôm đầu gào khóc, “ôi trái tim của ta, vừa đau vừa lạnh lẽo! Cuối cùng khi biết được chân tướng, nước mắt ta tuôn trào...”