Gió thổi qua, mùi hoa của thiên nhiên, như có như không xẹt qua xoang mũi, trong lúc đó hô hấp thâm nhập vào phế quản, nhưng có điểm thê lương.
Trên bia mộ, cha cười như trước.
Một bia mộ khác, có khuôn mặt thật giống hắn, bừng tỉnh cách một thế hệ.
Niếp Tích gọi một câu “Thanh Nhi” kêu càng ngày càng dễ gọi, nghe vào lỗ tai Niếp Ngân lại có bao nhiêu đau đớn, giống là có người cầm một con dao nhỏ nhẹ nhàng cứa qua, mơ hồ thẳng tới máu và da thịt.
Nhưng mà, càng làm cho Niếp Ngân có điều khó chịu là, Niếp Tích đột nhiên xoay chuyển thái độ lạ lùng, loại cảm giác này trước kia hắn không có, nhưng ngay tại vừa rồi lại có, loại cảm giác này rất mãnh liệt. Đến tột cùng xa lạ làm sao, hắn không thể nói rõ được, có lẽ là Niếp Tích không có trả lời luôn, có lẽ là khuôn mặt Niếp Tích tươi cười quá mức thoải mái, có lẽ... là ngữ khí khi hắn nhắc tới tên Thanh Nhi.
“Tích, em có việc gạt anh?” Mây đen hơi hơi che khuất ánh sáng trên đỉnh đầu, có vài phần lo lắng chắn trên đỉnh đầu Niếp Ngân, nhờ ánh sáng mà mặt hắn trở lên lúc sáng lúc tối, khuôn mặt đẹp lộ ra một tia nghi ngờ mẫn cảm, nhưng không có nhìn về phía Niếp Tích, mà là nhìn chằm chằm cái mộ rỗng tuếch của mình.
Niếp Tích hơi hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Niếp Ngân, tuy nói anh không có nhìn hắn, nhưng ánh mặt trời đằng sau lưng giống như mũi nhọn châm hắn làm hắn không thoải mái. Môi hơi hơi mỉm cười, nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Niếp Ngân, nói: “Em có thể có chuyện gì gạt anh? Anh à, anh quá nhạy cảm.”
Niếp Ngân quay đầu nhìn hắn, trong lúc nhất thời ánh mắt thâm thúy có vài phần suy tư.
“Nếu thực là nói có chuyện gì...” Niếp Tích chuyển câu chuyện, khuôn mặt có chút biến hóa.
Niếp Ngân nhìn về ánh mắt hắn hơn một phần miệt mài đuổi theo, “Chuyện gì?”
“Đương nhiên vẫn là về Thanh Nhi.” Ngữ khí Niếp Tích nghe có chút thoải mái, lại lộ ra như không để ý, hắn nhìn về ánh mắt Niếp Ngân rất thật và còn ngưng trọng, tựa hồ muốn thông qua hai chữ “Thanh Nhi” này để xem phản ứng của hắn.
Đôi mắt chim ưng của Niếp Ngân hơi hơi co rụt lại, ánh mắt tựa hồ thay đổi, có điểm ảm đạm, nhưng chỉ chớp mắt một cái liền lại bình tĩnh, làm cho người ta nghĩ lầm là vừa rồi có đám mây đen đi tới che mất ánh mắt hắn.
Hắn không nói gì nữa, chỉ đem ánh mắt đang dừng trên khuôn mặt Niếp Tích thu hồi lại, sau đó nhìn về phương xa, ánh mắt xa xưa sâu xa.
“Thanh Nhi đã lớn nhưng vẫn còn là một nha đầu mẫn cảm.” Trong lòng Niếp Tích hơi hơi trầm xuống, từ đuôi lông mày của anh mình có thể nhìn ra trong lòng hắn có một tia do dự, một tia bất đắc dĩ, còn có một chút điểm không cam lòng...
“Cô ấy vẫn thường xuyên dùng công tác để làm nghiện mình, mỗi ngày đều làm việc tới khuya, ngay tại ngày hôm qua, cô vẫn khóc, em mới biết được, thời gian dài như vậy cô ấy vẫn không thể bỏ qua được tất cả những việc trước kia.”
Thân thể to lớn của Niếp Ngân run nhè nhẹ một chút.
Niếp Tích nhìn về phía Niếp nNgân, sau đó lại nói tiếp, gằn từng chữ: “Cha mẹ chết, là cả đời Thanh Nhi không thể biến mất gánh nặng, nhất là, cô ấy còn từng yêu người đàn ông mà chính là hung thủ giết chết cha mẹ mình.”
Gió bỗng dưng thổi qua, đem những lời này thổi vào tai Niếp Ngân, tiến vào tận đáy lòng, cơn đau bộc phát quá nhanh, thật lâu sau, ánh mắt hắn dừng ở trước ảnh chụp của cha, tiếng nói hơi hơi khàn khàn: “Nếu anh là cô ấy, cũng giống vậy.”
Ánh mắt Niếp Tích hơi hơi tối đi, giương mặt kia cùng khuôn mặt Niếp Ngân giống nhau như đúc chớp mắt một cái lại nổi lên một tia ý lạnh, nhưng cũng chỉ là chớp mắt một cái, lại khôi phục vẻ mặt dày dĩ vãng.
Hai người trầm mặc nửa ngày, ở trường hợp trầm mặc xuống này nghiễm nhiên có điểm khác thường.
Thật lâu sau, Niếp Tích nhìn chằm chằm bóng dáng Niếp Ngân, đột nhiên mở miệng, thanh âm tuy rằng rất nhẹ, tuy rằng cũng là câu hỏi, nhưng lộ ra một lực khẳng định lớn --
“Nếu, em và Thanh Nhi ở bên nhau, anh sẽ không phản đối chứ?”
Niếp Ngân hơi hơi nhíu mi, đầu vai rắn chắc bắt đầu cứng ngắc, hắn không mở miệng nói đồng ý, cũng không mở miệng nói phản đối, chỉ trầm mặc.
Thông qua phản ứng hắn, trong lòng Niếp Tích cũng đã sớm xác định được bảy tám phần, trong lòng nổi lên môt trận chua xót khó thành lời, như không biết nói gì, quay cuồng, giãy dụa, chưa bao giờ từng khó chịu như bây giờ.
Hắn biết, anh mình không thể bỏ Lãnh Tang Thanh được.
Nắm tay thật chặt, âm thầm hít sâu một hơi, hắn lại mở miệng, lúc này đây ngữ điệu càng thêm trầm ổn kiên định --
“Nếu, em cùng Thanh Nhi kết hôn, anh cũng sẽ không phản đối chứ?”
Niếp Ngân rồi đột nhiên xoay người, nhìn về phía Niếp Tích, tâm mi trên khuôn mặt đẹp chau lại, một tia tàn bạo lặng yên lướt qua đôi mắt.
Môi Niếp Tích vẫn duy trì độ cười, nhợt nhạt không vội không nóng, như là hỏi ý kiến Niếp Ngân, lại như là thông báo cho Niếp Ngân một chuyện hợp lẽ.
Yết hầu Niếp Ngân di chuyển lên xuống hơi hơi giật, nhìn chằm chằm ánh mắt Niếp Tích từ lúc ban đầu khiếp sợ và xa lạ rồi chuyển thành lạnh nhạt, hắn không nói gì, vẫn trầm mặc như cũ, hốc mắt lạnh nhạt kia hạ xuống như che dấu một cái giếng cạn nước, tĩnh mịch vô thần.
Thật lâu sau, gió cơ hồ thổi tan mùi hoa di động trong không khí.
Niếp Tích theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, cười cười, “Cám ơn thành toàn của anh, em sẽ cha,ư sóc thật tốt cho cô ấy, chính như hy vọng của anh ngày trước.”
Ngón tay Niếp Ngân hơi hơi thu, thật lâu sau mới mở miệng, “Nếu như vậy, có thể làm cô ấy hạnh phúc...” Nói đến một nửa thì hắn dừng lại, nói không được nữa, ngực nặng nề đòi mạng.
Hắn hẳn là cao hứng mới đúng, đây không phải ý muốn của hắn sao?
Hai anh em, tựa hồ vì đề tài này mà trở nên ngưng trọng, Niếp Ngân cùng Niếp Tích trong lúc đó cũng tựa hồ bởi vì một Lãnh Tang Thanh mà nổi lên một tầng ngăn cách, loại ngăn cách này rất mỏng, mỏng đến nhìn không thấy, nhưng không cách nào đi qua.
Khi Niếp Tích chuẩn bị rời nghĩa địa, Niếp Ngân ở phía sau lại mở miệng --
“Tích, cách xa Niếp Thâm một chút, anh không hy vọng em và cậu ta quá thân cận.”
Niếp Tích dừng bước, quay đầu, đuôi lông mày nổi lên một tia nghi hoặc: “Vì sao?”
Ánh mặt trời theo kẽ mây chui qua, thản nhiên rơi xuống khuôn mặt Niếp Ngân, mắt hắn, gằn từng chữ: “Rất đơn giản, em không hiểu cậu ta.”
Môi Niếp Tích câu lên, không phản đối gì, chính là nhẹ giọng nói câu, “Em đã biết, anh yên tâm đi.” Lúc xoay người, nụ cười dần dần tiêu tán.
Tất cả mọi người không biết, từ nhỏ đến lớn hắn là tự ti lớn đến mức nào! Niếp Ngân, hắn không được bằng đại ca, là đứa con trai duy nhất trong Niếp môn hoàn thành nghi lễ đứa trẻ đã lớn kia, hắn bị mọi người khinh thường trong Niếp môn mà rời đi, lại ở bên ngoài tay trắng xây dựng sự nghiệp của mình, mà hắn, có khuôn mặt so với đại ca giống nhau như đúc, nhưng thủy chung sống như bóng ma của đại ca, tất cả đều nói cách ăn mặc của hắn khá ngang ngạnh, không có chính mình, mới đầu hắn không ngại, thật sự không ngại mọi người như vậy cho rằng như vậy, cho dù là cha âu yếm nói không có gì đáng trách.
Nhưng mà, hắn không dễ dàng tha thứ được cô gái mình thích cũng chỉ là đem ánh mắt đặt lên người anh mình, nhiều năm như vậy, hắn muốn làm cái gì đó để thắng được đại ca dành được ánh mắt chú ý đó? Chỉ có Niếp Thâm, chỉ có liên hợp với hắn mới có thể được vào Niếp môn, hắn cần dùng phương thức này để chứng minh với mọi người, hắn, mới là đúng