Niếp Tích dùng ba trăm ngàn mua một danh sách trận đấu, hơn nữa không cần tốn nhiều sức thành công vào ở khác sạn Sa Mạc.
Đi vào trong khác sạn, trong lòng Niếp Tích rất khẩn trương.
Theo như lời cha khách sạn nói, Rawson, Niếp Nhân Nghĩa còn có một người thần bí nữa hiện tại ngay ở chỗ này, đến tột cùng bọn họ ở đây làm cái gì...
Nghĩ đến đây, hắn vô cùng nghiêm túc, hai tay lắm lại thành quyền, bởi vì chỉ còn lại có hai ngày nữa, hai ngày sau, vô luận thế nào hắn phải trở về với cha và anh hồi (về) Niếp môn.
Hắn lấy điện thoại ra, bát thông dãy số trong nhà nhưng điện thoại bên kia không có người nghe, gọi lại mấy lần nữa, Niếp Tích buông điện thoại, mày kiếm nhíu lại đáy mắt lòe ra một chút chần chờ.
Hắn cũng cũng không rõ lắm, nghĩ tới Niếp Ngân, hôm qua hắn đã luôn gọi cho hắn, nhưng kết quả như nhau đều không nghe điện thoại.
Sau khi dàn xếp xong tất cả, thông qua Sắc Dụ, Niếp Tích đã mua tự liệu của khách sạn, trở lại trong phòng cùng Tu Nguyệt, cầm danh sách những người dự thi và các người thue phòng, tra đi tra lại.
“Người thuê phòng đều là thí sinh dự thi, tựa hồ không có gì vấn đề.” Tu Nguyệt nâng cằm, bất đắc dĩ nhìn Niếp Tích, vẻ mặt mây đen.
“Bên cô không có tra lậu sao?” Niếp Tích lo lắng hỏi.
“Tôi bên này cũng chỉ hơn anh bên kia tổng cộng có ba mươi tám phòng, làm sao có thể tra lậu!” Tu Nguyệt đem tư liệu đến trước mặt Niếp Tích.
Xác thực, quy mô chỗ ngồi của khách sạn này tuy rằng có thể ở toàn bộ Las Vegas sắp xếp vô cùng tiên tiến, nhưng bởi vì chỉ nhằm vào các phú hào cao nhất, vì tránh cho những quấy rầy không cần thiết, nên mỗi ba tầng chỉ có một hộ gia đình, nhà ăn, hoa viên, phòng tập thể thao linh tinh phương tiện công cộng cũng không có, từng hộ gia đình tự dùng một hộ.
Niếp Tích cầm tư liệu, sâu kín thở dài: “Chẳng lẽ nơi này cũng có mật thất linh tinh sao?”
“Còn có một khả năng, bên trong những người này còn có người tái tham dự giả, tôi cảm thấy để che dấu không cho người khác biết thì đây là một biện pháp tốt.” Tu Nguyệt thông minh nói với Niếp Tích.
Niếp Tích đem tư liệu phòng ở để bên cạnh nhưng khóe miệng giơ lên một tia tà mị: “Tốt lắm, chúng ta liền đi đến từng phòng từng phòng tìm!”
“Anh điên rồi! Chúng ta bí mật tới, một khi bị bọn họ phát hiện làm sao!” Tu Nguyệt lớn tiếng hô, thanh âm kinh động cả đại sảnh và Ace.
Ace vội vàng chạy tới, nhìn xem đến tột đã xảy ra chuyện gì, mà vừa đuổi tới, liền thấy được vẻ mặt cười xấu xa Niếp Tích, đuôi lông mày hắn run lên, thấy lạnh cả người. (Ace chính là Ngải Tư)
Sau một lát, Ace mặc kệ Niếp Tích hắn muốn tới nhà vệ sinh để thay quần áo, bởi vì bụng quá lớn, nút thắt áo khoác đều chặt.
“Ê, bằng hữu tốt nhất của tôi anh hiện tại giả mạo người vệ sinh, đến từng phòng khác sạn, đem những người thuê phòng là người Á Châu da vàng ở phòng nào nhớ kỹ giao cho tôi, chuyện này đối với tôi mà nói là rất quan trọng.” Niếp Tích vỗ vỗ đầu vai Ace, biểu tình cực kì nghiêm túc.
Ace bất đắc dĩ thở dài, không tình nguyện nói: “Buổi tối 6 giờ không có ở trận đấu, thì sẽ không được tham gia nữa đâu.”
“Tôi tin tưởng cậu có thể kịp đến trận đấu.” Niếp Tích nói.
Ace biết mình không lay chuyển được Niếp Tích, đẩy xe vệ sinh đi ra phòng.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt một cái đã sắp tới thời điểm thi đấu.
Niếp Tích đội mũ lưỡi trai, vành nón ép rất thấp, trên mặt đeo một cái kính râm đen to, che đậy khuôn mặt của mình.
Hắn đứng ở phía trên đại sảnh khách sạn, tay cầm tay vịn mạ vàng, xem kỹ người đến người đi trong đại sảnh.
Suốt cả buổi chiều, hắn đều ở trong này không có đi đâu, trên mặt nặng nề, chính hắn cũng không biết vì sao, trong lòng có một loại cảm giác không tốt.
Điện thoại kêu, Niếp Tích đem điện thoại tới bên tai, bên trong truyền đến âm thanh lo lắng của Tu Nguyệt.
“Tích, lập tức sẽ bắt đầu trận đấu, bằng hữu của anh sao còn không trở về!”
“Tôi hiện tại trở về.” Niếp Tích một tiếng, cúp máy vội vàng chạy về phòng.
Xác thực, trong đại sảnh dòng người càng ngày càng ít, dưới sòng bạc giờ phút này cũng đã đóng cửa, tất cả mọi người hẳn là đã về trong phòng của mình chuẩn bị cho trận đấu, vô luận là chuyện gì, Ace hiện tại cũng có thể đã trở lại, hay là xảy ra chuyện gì.
Dọc theo đường đi, tâm Niếp Tích loạn như ma, nhưng vẫn bảo trì khuôn mặt bình tĩnh.
Đẩy cửa ra, Tu Nguyệt lập tức đứng lên, túm lấy cánh tay Niếp Tích: “Chỉ còn lại không đến 10 phút, làm sao bây giờ? Anh ta vẫn không có trở về! Bằng không anh thay hắn đi tham gia trận đấu đi, nếu không chúng ta sẽ bị đuổi khỏi khách sạn!”
“Căn bản không có khả năng, có thể vào dự thi ở khách sạn này, mỗi người đều phải khai tên thật, người quản lý không cho phép thay đổi người.” Niếp Tích bình tĩnh giải thích, nhưng trong đầu lại suy nghĩ rất nhanh.
“Đến bây giờ con không quay lại, liệu có chuyện gì xảy ra không!” Tu Nguyệt đi qua đi lại, mặt lo lắng trong đầu tìm nghĩ mọi biện pháp.
Niếp Tích đẩy mũ xuống, răng nanh cắm sẵn môi: “Xem ra bây giờ chỉ có thể như vậy!”
Tu Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu vừa muốn mở miệng, Niếp Tích đã xoay người chạy ra.
“Ở chỗ này chờ tôi, đừng đi đâu.”
Tốc độ chạy như bay, Niếp Tích đi tới cửa phong bảo vệ, đá văng cửa ra, bên trong có ba người bảo vệ, nhìn thấy Niếp Tích không tốt xông vào, tất cả bọn họ đều cảnh giác.
“Anh là ai?” Một bảo vệ la lớn.
Niếp Tích không nói nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, tháo kính râm và áo khoác xuống ném sang một bên, sẵn sàng nghênh đón.
Chỉ trong nháy mắt, ba bảo vệ trong phòng đã nằm trên sàn bất tỉnh nhân sự.
Hắn nhanh chóng nhìn một vòng trong phòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở một cái màu đỏ trên tường, đúng vậy thứ hắn muốn tìm chính là cái này.
Không trì hoãn một giây, Niếp Tích nhảy tới đó, bên cạnh cái núi viết rất rõ “Nút cảnh báo tai nạn khẩn cấp” một nụ cười cương quyết hiện trên mặt hắn.
Ấn núi xuống, tiếng cảnh báo điếc tai vang lên cả khác sạn.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong khách liền loạn lên, các phú hào cực kì coi trọng mạng sống của mình tất nhiên vội vàng chạy.
Niếp Tích cười, để cái thắt lưng lười của mình thoải mái, nhưng vào lúc này một màn hình theo dõi trong phòng làm hắn chú ý.