“Trời đất làm chứng, hôm nay Hứa Khanh An đồng ý lấy Lâm Tứ Nguyệt làm vợ, ba đời ba kiếp, mãi không chia lìa!”
“Trời đất làm chứng, hôm nay Lâm Tứ Nguyệt đồng ý gả cho Hứa Khanh An làm vợ, ba đời ba kiếp, mãi không chia lìa!”
Trên vách núi, cô gái mặc chiếc váy đỏ thướt tha với đôi môi đỏ xinh đẹp, chiếc khăn đỏ trùm đầu được người trước mặt nhẹ nhàng vén lên, chàng trai nhìn cô gái trước mặt nói: “Tứ Nguyệt, không có cha mẹ, không có người mai mối, nàng có oán trách ta không?”
Cô gái khẽ lắc đầu, hai tay vuốt nhẹ gương mặt của chàng trai, nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh chàng là đủ rồi, ta sẽ không oán trách không hối hận”.
Khi cô gái vừa dứt lời, chàng trai đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
Chiếc váy cưới màu đỏ phủ bên dưới, trên đầu là bầu trời sao mênh mông, bên cạnh là tiếng xào xạc của cành cây nhẹ nhàng đung đưa theo gió, ngượng ngùng nhìn bóng dáng của hai con người phía trước.
Bắt đầu từ giờ phút này, nàng đã là vợ của chàng.
Đôi lông mày thanh tú của cô gái chau lại vì đau, chàng trai không ngừng hôn lên môi cô, đôi tay cô gái ôm lấy chàng trai.
Thời gian trôi qua thật chậm, cơn gió thổi tan những đám mây để lộ ra vầng trăng sáng lạnh, hai người tháo dây cột tóc của mình ra, cột chặt tóc của cả hai lại với nhau.
“Như thế này là chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau rồi”.
Chàng trai mỉm cười, sau đó bóng dáng anh ta rơi xuống rất nhanh.
Cảnh vật thay đổi liên lục cùng với cảm giác rơi xuống làm cho Lâm Tứ Nguyệt mở mắt ra.
Mồ hôi trên trán cô đầm đìa, Lâm Tứ Nguyệt vò trán một chút, cô đã quên mất cảnh tượng trong mơ như thế này bản thân đã gặp lần thứ mấy rồi, kể từ lúc bản thân bắt đầu gặp chuyện, cô dường như luôn nghe thấy một âm thanh nói bên tai mình “Tứ Nguyệt, Tứ Nguyệt”.
9.9
6 VIP đánh giá
Mời VIP để lại đánh giá