Khi Lâm Tứ Nguyệt tỉnh dậy, cảm thấy đầu đau như sắp nổ tung ra vậy, chiếc giường đơn đang nằm lại phát ra âm thanh ken két giống như sắp sập,
làm cho tâm trạng của Lâm Tứ Nguyệt càng thêm tồi tệ.
Thức dậy đánh răng rửa mặt, lúc Lâm Tứ Nguyệt soi gương chải tóc, nhìn thấy một chấm đỏ nhỏ trên cổ mình.
Phát hiện này khiến cho mặt Lâm Tứ Nguyệt lập tức trắng bệch, kéo quần áo trên người xuống, cô phát hiện vị trí từ cổ mình kéo dài đến trước ngực là một màu đỏ, thế là chuyện xảy ra tối hôm qua lập tức hiện ra trước mắt cô.
Cho đến khi vừa rồi đi đánh răng, Lâm Tứ Nguyệt đều chỉ cảm thấy đó là một giấc mơ mình thấy trong lúc tâm trạng buồn chán.
Lâm Tứ Nguyệt lập tức bắt đầu tìm lá bùa hộ thân của mình khắp nhà, cuối cùng, cô tìm thấy lá bùa bị xé thành từng mảnh vứt trong thùng rác.
Nó giống như một kiểu khiêu khích.
Lâm Tứ Nguyệt liền nhìn xung quanh, lớn tiếng hét:
“Anh rốt cuộc là thứ gì? Tôi vốn không biết chuyện anh nói, tại sao... lại muốn quấy rầy tôi?”
Nhưng trong mơ, người bái đường cùng chàng trai hình như chính là mình...
Câu hỏi của Lâm Tứ Nguyệt không có bất cứ lời hồi đáp nào, bởi vì chuyện này, cả ngày cô đều ở trong tâm trạng thấp tha thấp thỏm, người khác chỉ cần hơi đụng đến cô cũng sẽ khiến cô nổi giận, bởi vì chuyện này khiến cho bà sếp , phê bình có mấy lần.
Mà cả ngày trời chàng trai kia không hề xuất hiện, Lâm Tứ Nguyệt nhở ra gương mặt nhợt nhạt của anh ta, thầm nghĩ có lẽ là vì ban ngày anh ta không dám xuất hiện?
Rất nhanh đã đến giờ tan làm, khi Tô Mục Thành gửi tin nhắn đến, Lâm Tứ Nguyệt mới nhớ ra hôm qua họ đã hẹn hôm nay cùng nhau đi ăn cơm.
Lâm Tứ Nguyệt lập tức bắt đầu thu dọn đồ, rồi chạy đến nhà vệ sinh trang điểm lại.
Tô Mục Thành là học trường thời đại học của cô, Lâm Tứ Nguyệt yêu thầm anh ấy đã gần hai năm, vào tháng trước sau khi Tô Mục Thành và bạn gái chia tay, quan hệ của hai người bắt đầu có bước tiến lớn, trước đây Lâm Tứ Nguyệt còn hùng hồn tuyên bố trước mặt bạn thân rằng trước tháng này, cô sẽ nắm được Tô Mục Thành.
Hiện tại, Tô Mục Thành là chủ quản nghiệp vụ trong một doanh nghiệp nhà nước, có nhà có xe, tuy nhà là được cấp, xe cũng không có nhãn hiệu gì, nhưng điều kiện như thế này đối với rất nhiều cô gái mà nói đã xem như rất tốt rồi.
Chuyện càng quan trọng hơn, đó là học trưởng Tô là người Lâm Tứ Nguyệt thích!
Hai người đã ăn một bữa cơm xem như vui vẻ, Tô Mục Thành là một người rất hài hước, Lâm Tứ Nguyệt bị anh ta chọc cười đến mấy lần, lúc chờ món điểm tâm sau bữa chính dọn lên, Lâm Tứ Nguyệt nói với anh: “Em đến nhà vệ sinh một lát”.
Tô Mục Thành gật gật đầu, Lâm Tứ Nguyệt mới đứng dậy đi về hướng nhà vệ sinh.
Tuy đã không còn là một cô gái trẻ mười mấy tuổi nhưng lúc này hai má của Lâm Tứ Nguyệt đều đã ửng hồng lên hết, cô đưa tay ôm má một chút lại nghe thấy có một giọng nói truyền đến bên tai “Vui lắm phải không?”
Nghe thấy âm thanh này, Lâm Tứ Nguyệt giật mình, vội xoay người lại thì người kia đã ở trước mặt cô, hai cánh tay chống trên bệ rửa tay sau lưng cô, nhìn chăm chăm vào Lâm Tứ Nguyệt nói: “Tứ Nguyệt, tối hôm qua còn quấn quýt với ta, hôm nay đã ở đây hẹn hò với người con trai khác, có vẻ từ trước đến nay nàng đều không biết cái gì gọi là chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ?”
“Đủ rồi!” Lâm Tứ Nguyệt không biết mình đã lấy đâu ra dũng khí, cô nói tiếp “Tôi không biết anh từ đầu đến, cũng không biết anh đang nói gì, nhưng bây giờ tôi có thể nói vô cùng rõ ràng cho anh biết, giữa chúng ta không có bất cứ mối quan hệ gì, anh đừng quấy rầy tôi nữa, nếu không tôi... tôi sẽ gọi người đến xử anh!”
Khi nói đến câu cuối cùng, Lâm Tứ Nguyệt có hơi hạ giọng xuống, bởi vì cô có thể nhìn ra được ánh mắt của chàng trai kia đang trầm xuống.
Cả bầu không khí bỗng lạnh lẽo, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.
“Nàng quả thật là không chút thay đổi, trên ngực trái của nàng có một vết bớt màu đỏ, nàng biết tại sao có không?”
Nghe câu hỏi này, nét mặt của Lâm Tứ Nguyệt có hơi thay đổi, không phải vì chuyện gì khác, chỉ vì giống như những gì anh ta đang nói, trên ngực cô quả thật có một vết bớt như vậy.
Nhìn thấy Lâm Tứ Nguyệt im lặng, chàng trai kia dường như mỉm cười, tiến sát đến gần cô, nhỏ nhẹ nói: “Là vì kiếp trước nàng phản bội ta, ta mới biến thành ác quỷ, đánh một chưởng xuyên thủng lồng ngực nàng”.
Nếu như là trước kia, nghe những lời như thế này, Lâm Tứ Nguyệt có thể phán đoán ngay là anh ta đang nói vớ vẩn, nhưng ngay lúc này, khi nhìn vào ánh mắt của chàng trai, Lâm Tứ Nguyệt đã có một cách nghĩ khác, những điều anh ta nói... có thể là sự thật.
“Ta cho nàng thời gian trong tối hôm nay, phải lập tức cắt đứt quan hệ với tên đàn ông kia, nếu không thì không chỉ có nàng sẽ gặp chuyện như thế đâu!”
“Khoan đã, cho dù chuyện đúng như những gì anh nói, là ở kiếp trước tôi có lỗi với anh, nhưng tôi đã đền mạng rồi không phải sao? Tại sao bây giờ anh còn quấy rầy tôi?”
Câu hỏi của Lâm Tứ Nguyệt không có được đáp án.
Chàng trai kia giống như lúc mới đến đã rời đi trong im lặng không chút động tĩnh.
Lúc Lâm Tứ Nguyệt đi từ nhà vệ sinh ra, sắc mặt đã thay đổi hẳn, Tô Mục Thành nhìn thấy lập tức đứng lên “Em không sao chứ?”
“Em không sao, em phải về trước rồi.” Lâm Tứ Nguyệt lắc đầu, có chút khó chịu nhìn chàng trai trước mặt, trong lòng cô vẫn rất thích anh ấy, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì...
Tô Mục Thành cũng nhìn ra được Lâm Tứ Nguyệt đang có nhiều tâm sự, cũng không nói gì thêm, chỉ đưa Lâm Tứ Nguyệt về đến trước cửa nhà.
“Em đến nhà rồi, vậy anh về nhé.” Tô Mục Thành cười nói.
Lâm Tứ Nguyệt nhìn anh, trong lòng có rất nhiều lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt ra được một chữ “Vâng.”
“Tứ Nguyệt”.
Lúc Lâm Tứ Nguyệt quay người định đi vào nhà, thì nghe phía sau có tiếng của Tô Mục Thành truyền đến, cô lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Tô Mục Thành đang chăm chú nhìn cô “Tối mai, chúng ta có thể cùng đi ăn không?”
Nhìn dáng vẻ của Tô Mục Thành, Lâm Tứ Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình đang loạn nhịp, lúc vừa mới gật đầu, ánh đèn trên đỉnh đầu chớp nháy một cái.
Phía sau của Tô Mục Thành là một gương mặt lúc ẩn lúc hiện. Lâm Tứ Nguyệt bị doạ sợ hết hồn, sau khi trả lời xong cẩn thận quay đi, lập tức mở cửa đi vào nhà.
Đưa tay bật công tắc trong nhà nhưng đèn mãi không sáng.
Nhớ lại chuyện hai lần trước khiến cho cô ngất xỉu, cả người Lâm Tứ Nguyệt bắt đầu run rẩy, sau đó cô nói:
“Tôi biết anh đang ở đây, anh ra đi!”
Lúc cô vừa mới dứt lời, chỉ cảm thấy trước mặt hơi lắc lư, sau đó, có thứ gì đó kìm phía sau mình, tay anh ta giữ chặt cằm cô, nói:
“Ta tức giận rồi, Tứ Nguyệt nàng thật khiến ta rất thất vọng.”