Trương thị cắt ngang lời nói của nàng ta, đổi một khuôn mặt tươi cười nói với Dư lão đầu: “Lão già à, vẫn là đứa con thứ hai có lòng hiếu thảo, nhà bọn họ có công thức kiếm được tiền, muốn bảo chúng ta cùng kiếm tiền đấy.”
Dư lão đầu nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Dư Hải ngoài mang theo áy náy, còn có cả vui vẻ và yên tâm. Từ nhỏ đứa con trai này đã hiếu thuận, dù bắt được một con gà rừng cũng sẽ đưa về nhà chia mọi người cùng ăn. Hơn nữa sau khi lập gia đình, tiền kiếm được cũng chưa bao giờ giấu diếm, tất cả đều giao trước mặt mọi người.
Haiz, ông thật xin lỗi đứa con trai này, trong lúc khó khăn đã đẩy nó ra khỏi nhà. Thật may, con trai gắng gượng vượt qua, chân cũng giữ lại được...
Dư lão đầu thu lại tầm mắt, trợn mắt nhìn Trương thị một cái, nói: “Con nói công thức kiếm tiền, ta cũng biết! Không phải bán một ít thức ăn, kiếm được một ít tiền lẻ sao? Bà cũng đừng để mắt tới, bây giờ nhà lão Nhị cũng chỉ có mấy đồng tiền này để sống thôi.”
“Mấy đồng tiền lẻ gì? Một ngày thu vào mấy chục văn đấy! Còn nhiều hơn so với ông và lão Đại mang về mỗi ngày. Đây là ý tốt của lão Nhị, có tiền mọi người cùng nhau kiếm. Cha nó à, qua mấy ngày nữa, lão Tam muốn tham gia kiểm tra của thư viện Vĩnh Hiên, nếu như thông qua, sau này thi tú tài cử nhân gì đó, còn không phải tới tay sao? Bây giờ một nhà nó ăn ở trên thị trấn, có gì không cần đến tiền hả?” Trương thị lại bắt đầu lấy con trai nhỏ ra nói chuyện, thử trăm lần được cả trăm.
Trương thị tự mình nói chuyện, để cho một nhà Tiểu Thảo đặc biệt im lặng. Rõ ràng là bà ta buộc bọn họ dạy bà ta nấu món ăn, làm sao đến trong miệng bà ta lại biến thành nhà bọn họ tự nguyện vậy?
Tiểu Thảo không nói gì, nhưng từ trước đến giờ, Dư Hải luôn hiếu thuận mềm lòng, nhất là lúc đang ở trước mặt cha, không cách nào nói từ chối được. Cuối cùng, Tiểu Thảo hầm hừ lấy một phần trong túi gia vị đã dùng ở ngày hôm qua ra đưa cho Trương thị, để cho chính bà ta đi suy nghĩ. Có điều, nàng giả vờ quên, không nói phương pháp xử lý đầu lợn và ruột cho hai người kia.
Nàng dự định lấy đầu lợn và ruột lợn nhà đồ tể Vương ở chợ bến tàu. Đồ tể Vương là người phúc hậu, kiếm tiền của ai đều là kiếm cả, cần gì phải bán cho người khác để rơi vào kết cục thất tín. Như vậy, nguồn cung cấp nguyên liệu nấu ăn của các nàng sẽ không bị gián đoạn, việc kinh doanh vẫn làm như thường lệ. Về phần ai sẽ kiếm được tiền, thì phải dựa vào bản lĩnh của người đó.
Lại nói đến Chu tam thiếu Chu Tử Húc kia, đến Giang Ký mua một ít đồ ăn, trở về nhà vừa kịp giờ ăn.
Ba phòng nhà họ Chu không tách ra ở riêng, mọi người tập trung ở phòng ăn. Bước vào phòng, mặt đất phủ gạch bóng loáng trong như gương đá cẩm thạch, xà nhà được tô năm màu sắc rực rỡ, treo đèn mỹ nhân cung đình diễm lệ.
Phía bên phải phòng khách để dựng một cái bình phong bằng gỗ lim, phía trên bày bình hoa Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn của tiền triều, bình Cảnh Thái Lam Mai, bình Bạch Ngọc Song Hàm cổ dài, và rất nhiều đồ cổ được bảo tồn hoàn hảo đẹp đẽ.
Bên trái là một cây Tử Đàn ngoài rìa có năm trăm vị La Hán được khảm bằng ngọc, ngăn nắp đẹp đẽ, phía trên khảm bảo thạch quý giá, xa hoa làm cho người khác nhìn không dời mắt.
Chu lão thái gia và Chu lão thái thái ngồi ở giữa, ngồi bên phải là đứa con cả của nhà họ Chu. Chu lão thái gia có ba trai hai gái. Lão đại và lão nhị đều là con vợ cả. Lão đại buôn bán bảo thủ, chỉ giữ gìn cái đã có, quản lý một phần buôn bán trong nhà, không có thành tích gì, cũng không có sai lầm lớn.
Lão đại nhà họ Chu có hai trai một gái, con trai đầu là con vợ hai, tuy con trai út là con vợ cả, nhưng lại không có hứng thú với buôn bán, chỉ tập trung vào việc học, là con mọt sách thực thụ. Con trai lớn của hắn là người có dã tâm, luôn nắm bắt tất cả cơ hội, thể hiện bản thân trước mặt ông cụ, lúc hắn chưa trưởng thành, đã giúp cha mình quản lý cửa hàng, hơn nữa quản lý ngay ngắn rõ ràng, có hai cửa hàng được hắn quản lý kỹ càng, doanh thu nhiều hơn trước một phần ba.
Ông cụ giao cho hắn một vài chuyện, hắn đều làm rất tốt, ông cụ rất hài lòng về hắn.
Lão nhị mất sớm, ông cụ lại để lão đại chọn hai phòng, vì thế đã lấy con gái lớn của thế gia đã xuống dốc làm vợ, sinh ra Chu tam thiếu coi như là đời sau của nhị phòng nhà họ Chu, mẹ Chu Tam thiếu cũng rất mạnh mẽ, sau khi sinh hạ con trai, lập tức xác định thân phận goá phụ nhị phòng của mình, cắt đứt tất cả qua lại với lão đại nhà họ Chu, sống một mình trong viện nhỏ phía tây Chu gia. Ngoại trừ mùng một và mười lăm đi thắp hương cho lão nhị Chu gia thì những lúc khác không bao giờ bước chân ra khỏi nhà. Đây là một trong những nguyên nhân mẹ con Chu Tử Húc được Chu lão thái gia coi trọng mặc dù thân phận của bọn họ rất xấu hổ.
Lão tam chỉ biết ăn uống vui chơi, không gánh vác nổi trách nhiệm lớn. Con cả làm việc sợ này sợ nọ, không có quyết đoán. Chu lão thái gia không thể không lần nữa gánh vác trọng trách nhà họ Chu sau sáu mươi năm. Những đứa con trai đồng lứa này không thể trông cậy được rồi, bây giờ Chu lão thái gia chỉ có thể yên lặng quan sát mấy cháu trai, hy vọng có thể chọn ra gia chủ đời kế tiếp có thể kéo dài huy hoàng của Chu gia.
Tuy nói năng lực của Chu Tử Phương nhà lão đại không tệ, nhưng dù sao cũng là con vợ lẻ. Từ xưa đích thứ khác biệt, hơn nữa tính tình có hơi nóng nảy, xao động, liều lĩnh. Tham công liều lĩnh thường có thể khiến cho gia nghiệp bị hủy hoại trong chốc lát. Bởi vậy Chu lão thái gia vừa khảo sát, trong lòng vừa trừ điểm.
Chu Tử Húc nhà lão nhị từ nhỏ đã biểu hiện ra tài năng kinh người, tuy nói gần đây đánh mấy trận chiến rất đẹp mắt, nhưng dù sao tuổi còn quá nhỏ, vẫn khiến ông lo lắng.
“Ôi, con có lộc ăn rồi, vừa đến kịp giờ cơm.” Chu tam thiếu Chu Tử Húc bê hai bình dưa muối tiến đến, nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều tập trung vào mình, lập tức hành lễ với tổ phụ tổ mẫu.
Chu tổ phụ tổ mẫu hừ lạnh một tiếng nói: “Con còn biết trở về sao? Mỗi ngày đều chạy mất tăm không thấy bóng dáng, người không biết còn tưởng rằng Chu tam thiếu con rất bận rộn. Con đó, ngoài Trân Tu lâu ra, việc làm ăn trong nhà không thấy qua tay con. Đúng rồi, năm ngoái con nói chuyện xưởng gia vị, thu xếp thế nào rồi? Lúc cha con bằng tuổi của con đã gánh vác chuyện làm ăn của năm tỉnh phía Nam rồi.”
Bởi vì Chu Tử Húc có thân phận rất xấu hổ, sợ bị người khác nói sau lưng, nên được Chu lão thái gia nuôi dưỡng bên người từ nhỏ, từ trước đến nay, quan hệ giữa hai ông cháu cũng không tệ, điều này làm cho những đứa cháu khác không ngừng hâm mộ. Lúc Chu lão thái gia nghiêm mặt, những đứa cháu khác đều câm như hến, ngay Chu đại thiếu gia cũng phải cân nhắc một hai mới dám mở miệng. Mà hắn lại cười đùa tí tởn nói:
“Tổ phụ, chuyện làm ăn trong nhà không phải còn có người hay sao? Người gừng càng già càng cay, rảnh rỗi ở nhà không thú vị. Còn về phân xưởng của con, chẳng phải ông nói cho con luyện tay đấy sao? Con còn nhỏ tuổi, chuyện làm ăn buôn bán thì phải tiến từng bước bước một chứ.”
“Mười ba tuổi mà còn nhỏ? Con cũng đến tuổi đính hôn rồi. Con dâu thứ hai cũng nên bắt đầu lưu ý giúp nó đi, đính hôn xong sẽ biến thành người lớn, kiếm cho nó một ít chuyện để làm, tránh cho việc nó chạy khắp nơi không có mặt ở nhà.” Chu lão thái gia cực kỳ bất mãn với hắn, hận không thể ấn đầu hắn dạy chuyện làm ăn.
Nhị phu nhân Tương thị dịu dàng đáp ứng. Chu Tử Húc nhe răng trợn mắt nhìn ông, cười nói: “Tổ phụ làm sao biết con không quan tâm đến chuyện làm ăn? Con cũng không có chạy loạn, không phải lần trước ở bến tàu, con phát hiện cá nấu rượu kho mục mùi vị rất tốt sao?”
Không nói tới chuyện này còn tốt, vừa nghe xong Chu lão thái gia không nhịn được nhăn mặt lại: “Đầu bếp Trân Hưởng lâu còn chưa suy nghĩ ra cách làm món cá nấu rượu kho mục sao? Vậy mà hắn còn tự xưng là đầu bếp nổi danh thiên hạ, còn không bằng một cô gái ở nông thôn.”
“Tổ phụ bớt giận, cũng không phải đầu bếp ở Trân Hưởng lâu chỉ có hư danh, ở phương diện nấu ăn, sai một ly đi nghìn dặm. Phỏng chừng món cá nấu rượu kho mục kia có bí truyền của tổ tiên nhà người ta hoặc có công thức độc môn nào đó, cũng không dễ dàng bắt chước làm ra được.” Lúc này, cháu trai lớn Chu Tử Phương rất biết điều khuyên nhủ.
Chu Tử Húc cũng hùa theo: “Đúng vậy, đúng vậy. Ông chờ thêm một chút nữa đi, nếu quả thật không làm ra được, con sẽ đến gặp cô gái kia mua lại công thức nấu món cá nấu rượu kho mục là được rồi.”
Chu lão thái thái thương cháu trai, gật đầu nói: “Húc Nhi nói rất đúng. Gia yến không nói chuyện làm ăn, tất cả mọi người ăn cơm đi…”
Chu Tử Húc vội vàng hiến vật quý, vỗ tay vào bình dưa muối, tự mình đưa tới trước mặt tổ mẫu, nháy mắt ra hiệu nói: “Nãi nãi thương tôn nhi nhất. Tôn nhi cũng thương người, biết rõ mấy ngày nay khẩu vị của bà không tốt, cho nên cháu trai đặc biệt đi mua món khai vị cho bà. Bà nếm thử một chút đi, cái này là tôn nhi tự mình bê về đấy.”
Chu lão thái thái nhìn khuôn mặt tươi cười của cháu nội, tâm tình thư thái đi rất nhiều, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn như khi còn bé nói: “Vẫn là Húc Nhi của chúng ta hiếu thuận. Thanh Liên, đi xuống phòng bếp thêm món phụ một chút để mọi người cùng nhau nếm thử.”
Mẹ của Chu Tử Húc - Nhị phu nhân Tưởng thị cưng chiều, liếc mắt nhìn con trai sẵng giọng nói: “Con dám nói khoác trước mặt bà nội như vậy, tý nữa nếu không hợp khẩu vị, mẹ xem con kết thúc chuyện này như thế nào?”
Chu Tử Húc ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, ôm cánh tay của nàng ấy làm nũng nói: “Mẹ, người khác thì không nói làm gì, mẹ nhất định phải giúp con giữ mặt mũi chứ, nếu ăn không ngon, thì mẹ cố gắng nếm thêm vài miếng nữa.”
Chu lão thái thái chỉ vào hắn, ha ha cười nói: “Cái thằng khỉ này… Nể lòng hiếu thuận của con, tổ mẫu sẽ giúp con giữ mặt mũi, ăn thêm mấy miếng…”
Một đĩa củ cà rốt ngọt giòn, một đĩa rượu đậu cay cay được đặt trong dụng cụ thủy tinh, ướp gia vị dầu vừng rồi bưng lên, hương vị ngọt ngào ê ẩm xông vào mũi, làm cho người ta vừa nhìn khẩu vị lập tức tăng lên nhiều.
Đại nha hoàn Tử Đường bên cạnh Chu lão thái thái dùng đũa ngà voi gắp một miếng cà rốt bỏ vào chén cháo. Gạo tinh phẩm tỉ mỉ nấu chín thành cháo rất thơm, kết hợp với cà rốt ngọt giòn ngon miệng, lại còn hơi cay, vừa vào miệng đã làm cho đôi mắt Chu lão thái thái sáng lên.
“Như thế nào ạ? Nãi nãi, hương vị như thế nào vậy?” Ở trong đám cháu trai, chỉ có Chu Tử Húc thân mật gọi Chu lão thái thái là “bà nội”, còn những người khác đều câu nệ gọi một tiếng “Tổ mẫu.”
Chu lão thái thái tinh tế nhai kỹ, thưởng thức hương vị cháo và cà rốt ngọt giòn mang lại. Hồi lâu, bà mới gật đầu trong ánh mắt mong chờ của cháu trai, nói: “Không tệ, không tệ. Nãi nãi làm sao có thể không tin vào ánh mắt của Húc Nhi nhà chúng ta chứ?”