Bây giờ, Dư Tiểu Thảo gần như đã thăm dò được tính cách của Thái thượng hoàng.
Nếu như ông ấy muốn trị tội mình, nàng đã sớm bị phạt tám trăm năm trước rồi.
Nàng to gan làm mặt quỷ với Thái thượng hoàng, cười đùa nói:
Nào có? Ngài nhìn lầm rồi.
Canh miến tiết vịt sẽ xong nhanh thôi, Ngũ gia ngài ngồi đợi một lát nha.” Phòng Tử Trấn bị hành động to gan lớn mật của con gái nuôi dọa sợ ngây người.
Đây chính là Thái thượng hoàng oai phong một cõi, sát phạt quyết đoán đó.
Vì mạng nhỏ của con gái nuôi, hắn vội vàng lên tiếng xin tha thay nàng: “Ngũ gia, kẻ không biết không có tội.
Nó vẫn còn là một đứa bé, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt với nó.” Thái thượng hoàng học theo dáng vẻ của Dự Tiểu Thảo, cho Phòng Tử Trấn một ánh mắt cực kỳ xem thường: “Còn cần ngươi lắm mồm sao? Nể tình canh miến tiết vịt, lần này ta sẽ tha thứ cho ngươi, lấy một phần đầu heo và tai heo kho ra đấy, nhớ trộn sốt tỏi!” Dư Tiểu Thảo bận rộn không thể phân thân ở trong phòng bếp, Tiểu Liên bang sáu món thịt đầu heo đã cắt xong, tai heo kho, ruột già nhúng tái hành, dạ dày heo cay, gan heo xào, vịt cay ngũ vị hương lên trước.
Lượng thức ăn cũng vừa đủ, còn giữ lại phần đủ cho mấy thị vệ kia.
Còn Thái giám truyện chỉ Trương Toàn, vừa ăn cơm trưa xong đã bị Thái thượng hoàng đuối về.
Thức ăn vốn đã chuẩn bị rất đầy đủ, nhưng có vua dạ dày siêu cấp lớn là Thái thượng hoàng và Phòng tướng quân, còn thêm bốn người Triệu gia, trở nên có chút như trứng chọi đá.
Hai bếp lò trong phòng bếp đều đang cháy lớn, một bếp trong đó đang chứng canh vịt, một bếp còn lại Dư Tiếu Thảo đang múa xẻng xào thêm mấy món ăn chay.
“Nào nào nào! Đừng có khách sáo! Nếu thử tay nghề của nha đầu Tiểu Thảo một chút đi!” Thái thượng hoàng giọng khách át giọng chủ, ngồi trên ghế gỗ đơn sơ, hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm một bàn món mặn, đũa không khách sáo bắt đầu gặp món.
Bàn Dư gia mới làm không lớn lắm, sáu người đàn ông trưởng thành ngồi vào thật sự có chút chật.
Có vị tôn đại thần Thái thượng hoàng này ở đây, những người khác cũng không dám thả lỏng cho lắm.
Cũng may Thái thượng hoàng không có dáng vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ khi ăn làm cho người ta nhìn vào lập tức thấy thèm.
Ăn đến vui vẻ, còn gắp cho Triệu Tử Mặc tướng quân một đũa, chia sẻ thức ăn ngon với ông, khiến cho Triệu tướng quân được sủng ái mà lo sợ.
Trong miệng đầy hương thịt đầu heo, tai heo giòn giòn, ruột già béo thơm, Thái thượng hoàng cảm thấy đây mới là hương vị mà ông ấy muốn, thật sự muốn ở luôn ở thôn Đông Sơn không đi đâu nữa.
Ăn cũng kha khá rồi, Thái thượng hoàng nhìn miển phơi trong sân, thở dài lần nữa nói: “Thật nhớ nhung hương vị thịt heo chứng miến mà! Nhớ nhung cũng mấy chục năm rồi, không biết đời này còn có thể được ăn nữa hay không...”
Tướng quân Triệu Tử Mặc nhìn thủ lĩnh nghĩa quân tư thế oai hùng trên chiến trường trước kia, bây giờ tóc cũng đã bạc, nếp nhăn cũng nhiều, sống lưng cũng không còn thẳng như xưa nữa, trong lòng xúc động sinh ra cảm khái “Anh hùng tuổi xế chiều”.
Ông nhẹ giọng hỏi một câu: “Món thịt heo chứng miền này rất khó làm sao? Thịt heo thì ta biết, còn miến là cái gì? Thần kiến thức nông cạn, cũng là lần đầu tiên nghe nói.” “Haiz!” Thái thượng hoàng bĩu môi nhìn vật phơi trên cây trúc trong sân, nói: “Đó chính là miến.
Không nghĩ tới ta chỉ vừa nói như vậy, tiểu nha đầu đã xoay sở ra được rồi.
Mặc dù thấy kích thước không đều lắm, nhưng hương vị chắc cũng không khác là bao! Bây giờ đã chuẩn bị xong tất cả, chỉ thiểu mỗi thịt heo thôi! Nếu như có thịt ba chỉ béo ngậy thì càng tốt hơn! Haiz! Thôn Đông Sơn vẫn còn quá hẻo lánh, ngay cả một người bán thịt heo cũng không có!” Phòng Tử Trấn cảm thấy rất hứng thú với món “Thịt heo chứng miến” mà Thái thượng hoàng nhớ nhung trong miệng.
Đột nhiên hắn nhạy bén nghĩ ra, vỗ tay cười nói: “Ngũ gia, thôn Đông Sơn không bán thịt heo, nhưng có nuôi heo đấy! Nếu như ngài thật sự thích ăn, chúng ta mua một con heo béo về đây giết thịt luôn...”
“Minh Triết!” Triệu Tử Mặc thật sự không có cách nào với học trò thỉnh thoảng có chút không đáng tin cậy này của nhà mình.
Ban đầu dựng nước chinh chiến mười mấy năm, cũng không biết sao cái tên hồ đồ này có thể sống sót được nữa, nói chuyện thật là không có đầu óc.
Phòng Tử Trấn cúi đầu giống như một đứa trẻ vừa nói sai lời, lén nhìn trộm sự phụ một cái rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt.
Triệu Tử Mặc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn một cái, tên hồ đồ này đưa ra cái ý kiến nhảm nhí gì vậy? Đương kim Thánh thượng đề xướng tiết kiệm, có thành dự ở trong dân gian rất cao.
Nếu để người khác biết được, Thái thượng hoàng chỉ vì ăn một món ăn mà giết riêng một con heo, truyền đi sẽ làm tổn hại đến thành dự của hoàng gia! Tên nhóc thổi này, muốn làm lộng thần(1) dùng lời lẽ mê hoặc thánh thượng sao? (1) Lộng thần: Là nhân vật thường diễn hí khúc trong cung đình, bày trò giúp vua tiều phiền giải sầu, thường do người có vóc người thấp bé đảm nhiệm “Ông nội, giếng nước ở hậu viện nhà chúng ta vẫn còn treo một miếng thịt heo đó! Nhưng mà không phải là thịt ba chỉ, chỉ là thịt giò mỡ nạc vừa phải thôi!” Nàng dâu Triệu gia bình thường cửa trước không ra cửa sau không bước, mua sắm trong nhà chủ yếu đều do cha con Triệu Hàm chịu trách nhiệm, vì vậy hắn cũng có biết một chút đã có sẵn trong nhà.
Thái thượng hoàng vỗ tay cười to, nói: “Thịt giò cũng được! Chị cần có thịt heo là được rồi, Hàm tiểu tử, mau đi lấy thịt heo tới đây! Cuối cùng hôm nay đã có thể ăn thịt heo chứng miển rồi! Vốn là gia còn định ngày mai sẽ ở lì tại thôn Đông Sơn thêm một ngày nửa ngày để không phải tiếc nuối nữa đấy!” Thống lĩnh thị vệ ngồi ăn cơm ở một chỗ khác vừa nghe thấy, tim gan phổi đều run rẩy.
Lúc tới đây, Hoàng thượng đã truyền lệnh chết cho hắn, tuyệt đối phải mang Thái thượng hoàng bình an trở về hoàng thành trong vòng năm ngày.
Đi lại trên đường ít nhất cũng mất hai ngày, hôm nay đã ở thôn Đông Sơn cả ngày, vốn là định ngày mai sẽ trở về phủ thành, sáng hôm sau sẽ hồi kinh sớm.
Nếu như trì hoãn thêm một ngày nữa, ai biết trên đường về, Thái thượng hoàng có còn thay đổi bất ngờ gì nữa hay không.
Nếu lỡ đâu ông ấy tâm huyết dâng trào, có lẽ hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ trở về kinh trong vòng năm ngày rồi! Vừa nghe Thái thượng hoàng nói như vậy, hắn ngay cả ý muốn khóc cũng có luôn rồi! May là Triệu gia có thịt heo.
Trước giờ hắn chưa từng vì một miếng thịt heo mà vui vẻ kích động như lúc này! Tối nay, cuối cùng Thái thượng hoàng cũng đã thỏa mãn ham muốn ăn uống.
Không chỉ nếm được canh miếng tiết vịt mà còn ăn được thịt heo chứng miến chính gốc.
Mặc dù tiếc là không có rượu, nhưng ông ấy vẫn vô cùng thỏa
mãn.
Buổi tối, Thái thượng hoàng nghỉ ngơi ở Triệu gia.
Triệu gia nơm nớp lo sợ đề phòng cả một đêm, rất sợ có biến động nhỏ gì quấy rầy đến Thái thượng hoàng.
Bọn thị về còn thảm hơn, bởi vì không đủ phòng, trong đêm xuân lạnh lẽo, bọn họ cứ thế bọc chăn ngủ trong sân cả buổi tối.
Cũng may cả đêm không có chuyện gì, trên dưới Triệu gia và bọn thị vệ cũng thở phào nhẹ nhõm! Ngày hôm sau trước khi đi, Thái thượng hoàng đặc biệt chạy đến Dư gia lấy toàn bộ miến còn dư lại trong sân và món kho hôm nay định đem đến bến tàu bán đi hết! Trở về kinh thành, ông ấy sẽ không có cơ hội được ăn món kho chính gốc như vậy nữa!
Haiz, ông có nên xây một biệt viện ở Tây Sơn không nhỉ? Về phải hỏi Lưu tổng quản một chút, tiền bạc trong phủ còn đủ không.
Nếu không đủ, có nên mượn của con trai, cháu trai một chút vốn không? Mấy vị Thân vương Quân vương trong kinh thành không hẹn trước mà cùng nhảy mũi mấy cái, trên người lạnh lẽo một trận: Đây có là dấu hiệu sắp gặp phải xui xẻo lớn rồi! Tiểu Quận vương Chu Tuấn Dương đang lênh đênh trên biển xa cũng hắt hơi thật lớn.
Hắn xoa mũi, nhìn về phía tổ quốc, thầm nghĩ: Chắc chắn là mẫu thân lại nhớ hắn rồi.
Ra biển gần nửa năm, cuộc sống trên biển vừa kích thích vừa khô khan, cũng may nhóm tàu biển này đã trải qua cải tạo, chẳng những chắc chắn hơn, tốc độ cũng nhanh hơn không ít! Tin rằng không lâu nữa, hắn sẽ có thể trở về nơi xuất phát.
Nếu như may mắn còn có thể đón Tết Đoan Ngọ với mẫu phi nữa! Lúc ở bên cạnh cha mẹ cũng không cảm thấy gì, vừa mới rời khỏi, cái cảm giác nhớ nhung đó thật sự khiến cho người ta bận lòng.
Chu Tuấn Dương rất chờ mong ngày cập bến! Tiễn vị tôn đại Phật Thái thượng hoàng này đi, Dư Tiểu Thảo còn chưa nhẹ nhõm được mấy ngày lại đến ngày từ biệt Triệu gia.
Vì để tiễn biệt Triệu gia, Tiểu Thảo chuẩn bị một bàn thức ăn ngon rất long trọng, cũng đặt gà quay và vịt muối của Trần Tu Lâu, còn tiện tay lấy một bình rượu ngon từ gian hàng của người ta.
Hôm nay vừa lúc Tiểu Thạch Đầu được nghỉ.
Cậu bé ngồi trên bàn cơm lưu luyến không rời nhìn Triệu Hàm, có chút nghẹn ngào nói: “Hàm ca, huynh có thể không đi không? Đệ sẽ nhớ huynh đó!” Những ngày bụng ăn không no trước khi tách ra ở riêng, Triệu Hàm có thể săn thú chính là ánh mặt trời trong cuộc đời tối tăm của cậu.
Hàm ca dẫn theo nhị tỷ và cậu bé, đặt bẫy rập bắt mồi trong rừng rậm, nướng món ăn dân dã trong sơn cốc, bắt cá ở trong suối nấu canh...
Mặc dù cuộc sống bây giờ điều kiện tốt hơn trước khi tách ra không ít, nhưng những ngày tháng đó đã trở thành mảnh đất đẹp nhất trong ký ức của cậu.
Sau khi ở riêng, trong những ngày gian khổ nhất, cũng là Hàm ca thỉnh thoảng đưa một vài con mồi giúp bọn họ vượt qua thời khắc khó khăn nhất.
Sau đó, nhị tỷ dựa vào tay nghề của nàng giúp cả nhà sống một cuộc sống sung túc hơn, nhưng hình tượng của Hàm ca trong lòng cậu vẫn vô cùng cao lớn.
Trong trái tim nhỏ bé của cậu bé, hai người Hàm ca và nhị tỷ, thật sự là đẹp đối không chê vào đâu được.
Nếu như...
Hàm ca có thể không đi, thì tốt biết mấy! Triệu Hàm sờ đầu cậu nhóc một cái, đi học trên thị trấn mấy tháng, cậu nhóc không chị nhiều thịt hơn, suy nghĩ cũng trưởng thành hơn không ít.
Còn có trang phục nho sinh vừa đẹp ở trên người, rất có hương vị tiểu thiếu niên
dáy.
Trong lòng Triệu Hàm lúc này cũng vô cùng tiếc nuối, thôn Đông Sơn là nơi hắn sinh ra và lớn lên.
Mặc dù ở đây cuộc sống nghèo khó, nhưng làm cho người ta cảm thấy rất yên bình; Nơi đây chất chứa tất cả ký ức tốt đẹp của hắn; Nơi đây còn có người và chuyện làm hắn bận tâm.