Tiểu Thảo cố ý cách đám người càng ngày càng xa, nàng tìm một chỗ tương đối nhiều lỗ giun đục, dùng xẻng đào một hố cát hình vuông chừng nửa thước, sau đó ngâm đá ngũ sắc trên cổ tay mình vào nước biển bên trong hố cát.
Mèo vàng nhỏ không biết vụt ra từ nơi nào, nhìn bản thể của mình bị ngâm trong nước biển vẩn đục, nôn nóng đi tới đi lui bên cạnh, miệng nói: [Nước biển này quá bẩn mà! Tuy rằng bản thần thạch thích tắm, nhưng cũng không thể dùng nước biển mặn tanh dơ bẩn được!]
Dư Tiểu Thảo ngồi xổm bên cạnh hố cát, nhìn một con sá sùng chủ động chui ra từ dưới mặt cát, chậm rãi tới gần ngũ thải thạch, không chút để ý nói: “Vậy làm sao bây giờ? Ta muốn dùng linh khí của ngươi hấp dẫn sá sùng tới, nếu không muốn ngâm mình ở bên trong đó, vậy cho ta một biện pháp thích hợp đi?”
Tiểu Bổ Thiên Thạch xù lông, sau khi xả tức với nàng xong, mới bất đắc dĩ nói: [Ngươi lấy bản thể của ta ra, bây giờ ta đã có thể tùy ý phóng thích linh khí!]
“Vậy ư! Lại lên cấp nữa? Chúc mừng chúc mừng!” Dư Tiểu Thảo chân thành chúc mừng. Bởi vì nàng biết, sau khi Tiểu Bổ Thiên Thạch lên cấp, người được lợi nhiều nhất còn có nàng.
Tiểu Bổ Thiên Thạch nhìn chằm chằm nàng lấy bản thể của mình ra khỏi trong hố cát, lại giám sát nàng lau khô đá ngũ sắc rồi đeo lại lên cổ tay rồi nó mới lười biếng vươn móng vuốt nhỏ phóng thích những đốm ánh sáng màu vàng nhỏ về phía hố cát.
“Ít như vậy? Có được không vậy?” Tiểu Thảo đứng một bên tỏ vẻ hoài nghi.
Tiểu Bổ Thiên Thạch trợn mắt với nàng, nói: “Vậy là đủ rồi! Nếu nhiều hơn nữa, đám sâu xấu xí sẽ bị linh khí phá hủy!”
Đang nói chuyện, tất cả sá sùng trong hố cát đã nối đuôi nhau chui ra ngoài. Tiểu Thảo vui tươi rạo rực nhặt từng con một bỏ vào trong thùng nước của mình. Nhặt xong sá sùng, Tiểu Bổ Thiên Thạch lại vẫy vẫy móng vuốt thu hồi linh khí còn thừa lại, tránh dẫn dụ những sinh vật biển khác tới.
Bây giờ, Tiểu Bổ Thiên Thạch có thể tự mình điều tiết linh khí tạo ra, còn có thể tự do thu hồi. Giống như nước linh thạch dùng để tưới dưa hấu ngoài ruộng của Dư gia, cũng đã được nó chọn lọc, chỉ có tác dụng với thực vật. Nếu vẫn giống như nước linh thạch trước kia có thể hấp dẫn cả con mồi, ruộng dưa hấu không bị gặm sạch mới lạ!
Dư Tiểu Thảo lại chọn một chỗ khác, đào một hố cát lớn hơn vừa rồi, tuy diện tích lớn nhưng không sâu, thân thể nhỏ nhắn của nàng đào rất thành thạo. Trong lúc đó, Tiểu Liên nhìn thoáng qua bên này, cho rằng tiểu muội không kiên nhẫn đào sá sùng, đang đào chơi trên bờ cát. Tiểu Liên cũng không bắt buộc, tuy Đồng Nhân Đường ra giá cao, nhưng so với nguốn thu của Dư gia lúc này cũng không hấp dẫn đến như vậy.
Tiểu Thảo đào hố xong, mèo vàng nhỏ lại đi tới bên cạnh hố, giơ giơ móng vuốt, miệng nó oán giận: [Nước biển đáng chết này, làm ướt móng vuốt của ta, không thoải mái. Ngươi làm chủ nhân như vậy sao? Còn không bỏ ta vào trong túi?]
Bên trong áo của Dư Tiểu Thảo có may một túi, vốn dùng để đựng những thứ trang sức quý trọng khi ra ngoài, nhét một con mèo nho nhỏ vẫn thoải mái.
Thuỷ triều vừa rút nên trên bãi bùn ướt dầm dề, có chỗ trũng còn hình thành một vũng nước nhỏ. Cơ thể của mèo vàng khá nhỏ, nó còn không lớn bằng lòng bàn tay nàng nữa, chân ngắn nhỏ phải đi trên bãi bùn ẩm ướt như vậy, thật sự có chút làm khó nó.
Dư Tiểu Thảo đại phát từ bi xách mèo vàng nhỏ lên, hong khô móng vuốt ướt đẫm của nó, rồi mới nhét thân mình nho nhỏ vào bên trong áo ngoài. Bàn chân của mèo vàng nhỏ bám vào cổ áo nàng, lộ ra một cái đầu nhỏ màu vàng rực rỡ.
Từng con sá sùng bò ra, ngọ nguậy thân mình mập mạp trong hố cát. Tiểu Thảo đếm rồi đếm, chỉ trong một hố cát này đã có tới mười con sá sùng to mập bò ra. Dùng nước biển rửa sạch cát trên người sá sùng, tuy dáng vẻ từng thớ thịt xếp lên nhau nhìn thật chán ghét, nhưng nghĩ đến giá trị của nó vẫn có thể chịu đựng được.
Cứ như vậy, rất nhanh một canh giờ đã trôi qua. Chu San Hô đứng ở phía xa vẫy tay với nàng rống: “Tiểu Thảo, Tôn đại phu bắt đầu thu mua, mau lại đây!” Nàng ấy vừa kêu vừa chạy về phía bờ biển. Nàng ấy muốn chiếm một vị trí tốt, tránh cho Đồng Nhân Đường mua đủ rồi, khiến các nàng làm một hồi không công.
Tiểu Thảo xách theo thùng nhỏ nặng trĩu, tốc độ đi khẳng định không thể nhanh được. Tiểu Liên cũng đã chạy nhanh đến chiếm chỗ, nhìn thấy tiểu muội chậm rì rì bộ dáng cật lực xách theo thùng nhỏ nên lại chạy tới giúp đỡ.
Nàng vốn tưởng rằng Tiểu Thảo vừa đào vừa chơi, nhất định thu hoạch không được nhiều lắm. Ai ngờ khi nhận lấy thùng nhỏ trong tay Tiểu Thảo, sức nặng kia khiến nàng thiếu chút nữa không xách nổi. Trên thùng gỗ của Tiểu Thảo có đậy nắp, nàng không nhìn thấy bên trong, nên không chắc chắn nói: “Tiểu muội, sá sùng không phải cá, ra khỏi nước biển không thể chết nhanh như vậy. Muội cho nhiều nước vào thùng như vậy, thật nặng nha! Ta giúp muội đổ bớt ra một ít nhé.”
Vừa nói, nàng nghiêng thùng gỗ sang một bên, một tay khác mở nắp thùng gỗ ra.
“Đừng...” Dư Tiểu Thảo không nghĩ tới nàng hành động nhanh như thế, khi muốn ngăn cản, một phần sá sùng trong thùng gỗ đã men theo thành thùng chảy xuống bờ cát. Nàng mau chóng ngồi xổm xuống, nhặt từng con sá sùng rơi ra ngoài bỏ lại vào trong thùng.
Hiển nhiên Tiểu Liên sợ ngây người, nàng ấy nhìn thùng sá sùng nặng trịch, vậy mà lại có hơn nửa thùng đó! Dùng tay ước lượng một chút, ít cũng phải có mươi mười lăm cân, khó trách tiểu muội xách thùng với dáng vẻ khó khăn như thế.
Vừa rồi, nàng ấy vẫn luôn chú ý tiểu muội, cũng không thấy nàng nghiêm túc đào, sao không bao lâu đã có thể đào nhiều được giun thìa biển như vậy chứ? Ngay từ đầu bộ dáng của tiểu muội hiển nhiên là lần đầu đào giun thìa biển mà! Chẳng lẽ đây gọi là “được thần giúp đỡ”?
Nhớ tới từ sau khi ra ở riêng, tiểu muội vẫn luôn có biểu hiện ngoài dự đoán của mọi người, Tiểu Liên lại không rối rắm không hiểu vì sao nàng có thể bắt được nhiều sá sùng như vậy. Nàng không đành lòng để tiểu muội xách thùng nặng như vậy, nên nói: “Tiểu muội, muội mau chạy đến xếp hàng trước đi. Chỗ sá sùng này để ta xách được rồi!”
Có người nguyện ý xách giúp, Tiểu Thảo tất nhiên rất vui lòng. Nàng nhỏ tay nhỏ chân, từ khi trọng sinh tới nay thật sự chưa từng làm việc nặng nữa. Tiểu Thảo xải bước chân, chạy như bay về phía đội ngũ đã xếp hàng dài.
Chu San Hô xếp hàng ở vị trí phía trước, nhìn thấy Tiểu Thảo thở hồng hộc chạy tới, vung móng vuốt kêu lên: “Tiểu Thảo, mau tới! Ta bảo ca ca chiếm chỗ cho ngươi rồi! Sao ngươi và Tiểu Liên lại chậm như vậy nha!”
Dư Tiểu Thảo nhìn Chu Thiếu Hoa nhường chỗ cho mình, lại nhìn đội ngũ xếp dài phía sau, cảm thấy bản thân chen ngang dường như có chút không có đạo đức. Đang trong lúc do dự, Chu Thiếu Hoa lôi kéo một cánh tay của nàng, đẩy nàng vào trong đội ngũ, thấp giọng nói: “Vị trí này là ta nhường cho ngươi, không coi lai chen ngang.”
Dư Tiểu Thảo về phía những người phía sau, mặt hơi mang vẻ xin lỗi cười một chút, phát hiện lại là người quen nữa... Thím Xuyên Trụ. Kỳ thật, những người xếp hàng bán sá sùng lúc này tuyệt đại đa số đều là các ngư dân của thôn Đông Sơn, đều là dân làng hàng xóm, cho dù Chu Thiếu Hoa không nhường vị trí, một tiểu cô nương như nàng chen ngang chiếm chỗ gì đó cũng có thể thông cảm được.
Trong rổ trên tay vợ của Xuyên Trụ xách đại khái có tầm năm cân sá sùng đã rửa vô cùng sạch sẽ. Nàng nhìn mèo vàng nhỏ lộ đầu nhỏ ra trước ngực Tiểu Thảo, cười nói: “Ấy! Tiểu Thảo, con mèo nhỏ ngươi nuôi này cũng thật có tinh thần, màu sắc cũng tươi sáng. Tiểu Thảo, ngươi đến xếp hàng, còn giun thìa biển đâu?”
Tiểu Thảo thẹn thùng cười cười với nàng, nói: “Tiểu Liên xách theo! Tỷ ấy ở bên kia, rất nhanh sẽ tới đây! Thẩm, hôm nay thẩm thu hoạch không nhỏ, có thể bán được hơn một lạng bạc đấy!”
Vợ Xuyên Trụ mặt mày hớn hở nói: “Còn không phải sao! Xuyên Trụ thúc ngươi ra biển, ta ở nhà lúc nào cũng nhàn rỗi, nghe nói có người thu mua giun thìa biển nên đi ra kiếm chút tiền muối. Không nghĩ tới vận khí cũng không tệ lắm!”
Đây không phải lần đầu Đồng Nhân Đường thu mua sá sùng, Tôn đại phu mang theo vài tên tiểu nhị đến đây, cân cũng cầm theo ba bốn cái. Một đám cân trọng lượng, một người chuyên môn ghi sổ trả tiền, tốc độ ngược lại rất nhanh. Chờ đến khi Tiểu Liên lại đây, phía trước đã không còn mấy người.
Lúc đến phiên Chu San Hô, tiểu cô nương và ca ca hai người ước chừng đào được sáu cân, bán được một lạng hai bạc. Chu San Hô vui rạo rực cầm bạc vụn, trên mặt đã cười đến nở hoa rồi.
Lúc đến phiên tỷ muội Tiểu Thảo, ý cười trong mắt Tôn đại phu càng sâu. Đối với Dư gia, ông thật sự có ấn tượng rất sâu đó. Ông hành y mấy chục năm, dường như chưa từng chẩn đoán sai lầm, hoặc trường hợp khiến ông không thể nắm bắt được. Nhưng với Dư gia, tất cả đã bị phá vỡ.
Dư Tiểu Thảo, thai mang bệnh, cho dù ngâm mình trong ấm sắc thuốc nuôi dưỡng thật tốt cũng rất khó sống qua mười tuổi. Nhưng tiểu nha đầu đã chín tuổi, chẳng những tung tăng nhảy nhót, tất cả những triệu chứng chẩn đoán đều đã biến mất.
Dư Hải, nửa người bị gấu mù cắn nát. Đổi là người khác đã sớm không toàn mạng, càng đừng nói giữ được cái chân chỉ còn xương không thấy thịt kia. Mà bây giờ thì sao, chẳng những người ta hồi phục tốt đẹp, còn đi lại tự nhiên.
Dư Hàng, đi học nghề bị đánh đến nội phủ xuất huyết, xương sườn đều gãy vài phần. Trường hợp xuất huyết trong giống như vậy, chín phần rất khó cứu chữa được. Nhưng thể chất của người ta rất nhanh đã ngừng xuất huyết, xương cốt cũng khôi phục cực nhanh. Tổn thương gân cốt phải tĩnh dưỡng ít nhất một trăm ngày, Dư Hàng không đến hai tháng đã có thể đi theo hắn cha lên thị trấn họp chợ. Bắt mạch thử chút, chẳng những xương cốt người ta tốt lắm, thân cường còn rất khỏe mạnh.
Từng trường hợp này, thật sự khiến ông rất khó hiểu mà! Chẳng lẽ Dư gia có thể chất khác hẳn với người thường? Từ mạch tượng xem xét, cũng không chỗ gì bất đồng nha!
Nghĩ đến đây, Tôn đại phu chủ động hô: “Tiểu cô nương, hôm nay thu hoạch thế nào vậy?”
“Xin chào Tôn đại phu!” Cho dù kiếp trước hay kiếp này, tạo quan hệ tốt với thầy thuốc đều vô cùng cần thiết. Dư Tiểu Thảo lễ phép chào hỏi một tiếng, nói, “Hẳn cũng không tệ lắm đi! Hiệu thuốc của ngài có thể sử dụng nhiều sá sùng như vậy ư?”
Sá sùng? Con sâu trong cát! Cô gái nhỏ thật không giống người thường mà, không nói, tên này còn rất hình tượng nữa.